Chương :
Lê Hương ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, cô nhìn Liễu Chiêu Đệ đối diện.
Liễu Chiêu Đệ rất giống với Liễu Anh Lạc, cũng vì họ là song sinh, năm đó Liễu Anh Lạc là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, quan nắp mãn kinh hoa, nên Liễu Chiêu Đệ trước mắt có mỹ mạo động lòng người, trên người bà ta dấu vết tháng năm thực sự rất nhạt, nhạt đến mức có thể khiến người ta quên đi tuổi tác của bà ta.
Hôm nay Liễu Chiêu Đệ mặc chiếc váy hoa nhí dài, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất thượng lưu ưu nhã cao quý, bà búi tóc cao, nhấp một ngụm cà phê trong tay: “Lê tiểu thư, nghe nói cô là con gái bị lạc mắt ở Lê gia, trước đây vẫn luôn sống ở nông thôn, gần đây mới được tìm trở về?”
Liễu Chiêu Đệ đang nói cho cô biết, bà ta đã phái người điều tra lai lịch cô rõ ràng.
Lê Hương đúng mực mỉm cười: “Mạc phu nhân mời tôi tới uống cà phê, hẳn không phải là muốn nghe thân thế của tôi! Có chuyện có thể nói rõ.”
Liễu Chiêu Đệ buông tách cà phê xuống, sau đó từ trong bao lấy ra một tờ chỉ phiếu, nhẹ nhàng đầy chỉ phiếu tới trước mặt Lê Hương: “Vậy tôi vào thẳng vần đề, tôi không biết chuyện giữa cô và Tử Tiễn, tôi cũng không thấy hứng thú, cô muốn bao nhiêu cứ tùy tiện viết, rời khỏi con tôi.”
Lê Hương nhìn chỉ phiếu trong tay, không ngờ bản thân cô lại gặp phải tình cảnh “cầm chỉ phiếu rời khỏi con trai tôi” của mấy bộ phim drama.
“Mạc phu nhân, bà quá lo lắng rồi, tôi và Tử Tiễn chỉ là bạn bè, không phải là loại quan hệ bà nghĩ.”
“Ò, phải không?” Liễu Chiêu Đệ lại nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “Cô gái như cô, tôi thấy nhiều rồi, có chút tâm cơ, biết thủ đoạn đùa giỡn, cho rằng chỉ cần khống chế được đàn ông liền có thể vỗ cánh, có thể gả vào hào môn làm Thiếu phu nhân. Lê tiểu thư, nói rõ cho cô hay, cửa nhà Mạc gia cô không vào được, muốn làm con dâu tôi, cô phải chờ kiếp sau.”
Nói rồi, Liễu Chiêu Đệ thờ ơ nhìn thoáng qua tắm chỉ phiếu kia: “Lê tiểu thư, đối nhân xử thế phải thông minh một chút, phải hiểu được thấy tốt thì lấy, dĩ nhiên, nếu như cô thực sự không muốn tắm chỉ phiếu này, ta đây sẽ lấy lại, coi như cô để cho con tôi chơi miễn phí một hồi.”
Nghe máy lời khó nghe này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương cũng chẳng có máy biểu cảm, chỉ là cô nhẹ nhàng nhướng hàng mày thanh tú.
Liễu Chiêu Đệ đúng là rất đẹp, thực sự rất đẹp, nhưng cả người bà ta khí chất cao cao tại thượng, lên mặt nạt người, thậm chí lộ ra vài phần chanh chua, khiến người ta hết sức khó chịu.
Lê Hương luôn cảm thấy khí chất như vậy không xứng với gương mặt này, vì đây là khuôn mặt giống hệt Liễu Anh Lạc.
Năm đó Liễu Anh Lạc chẳng những là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, bà còn là tài nữ có lQ cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một bộ váy trắng, trong lòng ôm mấy cuốn sách đi trên sân trường, đã từng vang dội cả một thời đại.
Lê Hương đưa tay trả chỉ phiếu lại cho Liễu Chiêu Đệ: “Mạc phu nhân, ở trong lòng bà, bà cảm thấy bà con trai Mạc Tử Tiễn đáng giá bao nhiêu tiền, bán bao nhiêu thì mới chuẩn giá?”
Động tác đang uống cà phê của Liễu Chiêu Đệ khẽ cứng lại.
Lê Hương mỉm cười: “Lẽ nào tôi hiểu sai ý bà rồi, nếu như tôi viết năm triệu, bà chắc sẽ cảm thấy rẻ, con bà chỉ đáng giá chừng này? Nếu tôi viết năm trăm triệu, năm tỷ, bà chắc lại có cảm giác quá mắc, bà không muốn chỉ ra số tiền này, Mạc phu nhân, khoảnh khắc bà đưa ra tắm chi phiếu này đã treo giá con trai bà rồi, bà không phải đang làm nhục tôi, mà là đang nhục nhã con bà.”
Liễu Chiêu Đệ buông tách cà phê xuống, lúc này bà ta mới nâng mắt quan sát Lê Hương: “Con tôi tôi rất rõ, ánh mắt nó rất cao, cô có mê hoặc được nó, nhất định là có bản lĩnh, cái miệng này của cô thật ra lợi hại đấy, vậy cô bây giờ nói thử xem, đến tột cùng cô muốn thế nào mới có thể rời khỏi con tôi?”
“Mạc phu nhân, tôi đã nói, tôi cùng Mạc Tử Tiễn chỉ là bạn bè, cô muốn tìm tôi trò chuyện, thế nhưng lời của tôi bà lại không tin, buổi nói chuyện này của chúng ta không có chút ý nghĩa nào, cảm ơn tách cà phê của Mạc phu nhân, tôi đi trước.” Lê Hương đứng dậy rời đi.
Lúc này Liễu Chiêu Đệ sâu xa nói một câu: “Diệp Linh, là của bạn thân cô nhỉ?”
Linh Linh?