Chương :
Mạc Tuân biết rõ đây hết thảy đều là giả, cô muốn cầu cạnh anh, mới lấy lòng anh như vậy, nhưng tim anh vẫn mềm nhũn.
“Mạc tổng, sao anh không lên tiếng thế, Mạc tổng, anh mang em vào đi mà, Mạc tổng…”
Cô không ngừng gọi anh, từng tiếng Mạc tổng, giọng nói tinh tế trong veo, lộ ra vài phần hờn dỗi, Mạc Tuân chỉ cảm thấy thắt eo mình tê rần, cô gọi đến hồn phách anh cũng bay theo Ài rÖi.
“Ngoại trừ gọi Mạc tổng, cô không biết gọi cách khác à?”
Gọi cách khác?
Lê Hương suy nghĩ một chút, nhón chân lên tiến đến bên tai của anh, nhỏ giọng kêu lên: “Mạc tiên sinh…”
Mạc tiên sinh…
Tim Mạc Tuân bị ba chữ này mạnh mẽ siết chặt lại, tia lửa nỗ đùng đoàng trong óc, dường rất nhiều hình ảnh lướt qua trong não anh.
Thế nhưng, những hình ảnh kia lướt qua quá nhanh, thoáng đã biến mắt, khiến anh không kịp bắt lại.
“Mạc tiên sinh…” Lê Hương lại kêu một câu.
Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, yết hầu nhô ra khẽ động, rõ ràng là anh cho cô cơ hội, để cô hiện tại quyến rũ anh, nhưng người đầu hàng đầu tiên lại là anh, cô còn tiếp tục gọi như vậy, anh chắc chắn không khống chế được mình, nếu như ngay cả thỏa thuận cô cũng không muốn ký, anh đương nhiên có biện pháp giam giữ cô lại, kim ốc tàng kiều.
“Câm miệng, tôi mang cô vào!” Anh đột nhiên hung dữ rống lên.
..” Lại nữa rồi, tính tình anh quả thực giống như lốc xoáy vậy, Lê Hương siết chặt quyền, bỏ đi, vì Linh Linh tạm thời nhịn!
Lê Hương theo Mạc Tuân vào tiệc rượu, vừa đi vào Lê Hương liền rút bàn tay nhỏ bé của mình, xoay người rời đi.
Cô là kéo cánh tay tráng kiện của anh đi vào, Mạc Tuân cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn bóng lưng mềm mại của cô gái, anh nhếch đôi môi mỏng, mẹ kiếp, cô thật đúng là thực tế, thấy anh không có giá trị lợi dụng liền một đạp anh đi!
Lê Hương không muốn lãng phí thời gian nữa, cô đã vào được, dĩ nhiên phải đi tìm diệp linh rồi.
Linh Linh có trên lầu không nhỉ?
Lê Hương chuẩn bị lên lầu, thế nhưng lúc này có người gọi cô lại: “Mỹ nhân mang mặt nạ mèo nhỏ kia, mời đứng lại.”
Lê Hương dừng bước, là đàn ông gọi cô, trên mặt người kia cũng mang một mặt nạ chú mèo nhỏ.
Chủ nhân của cô tới rồi.
“Tôi bây giờ là chủ nhân của cô, cô là người hầu của tôi, tôi muốn cô làm một chuyện, đó chính là… Cô ở đây chỗ này chọn người hôn nồng nhiệt, nếu không, để những người ở hiện trường này hôn cô, ha ha ha.”
Động tĩnh của nơi này nhanh chóng hấp dẫn chú ý rất nhiều người, Từ Thiếu Nam đeo mặt nạ hồ ly lười biếng tựa vào góc phòng, khi ánh mắt anh ta rơi vào trên người Lê Hương, anh ta nhanh chóng nhận ra cô, con nhỏ xấu xí?
Từ Thiếu Nam không nghĩ tới con nhỏ xấu xí vậy mà không chết, còn lặng yên không tiếng động đi tới Đề Đô.
Mạc Tuân cũng đeo lên mặt nạ, thấy được Lê Hương bị đám phú nhị đại quấn lấy, anh tuấn mi tâm trực tiếp trầm xuống, lạnh lẽo.
“Thiếu chủ, có cần giúp một tay không ạ?” Sùng Văn hỏi.