Chương :
Nếu đã bị nhận ra, Lê Hương cũng hào phóng thừa nhận, cô tinh nghịch nháy mắt cười nói: “Từ thiếu, lần này cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, ngày khác tôi mời anh đi ăn, tôi còn có việc, đi trước.”
Lê Hương nghênh ngang chuẩn bị rời đi.
Nhưng Từ Thiếu Nam chặn đường đi của cô: “Nhỏ xấu, đừng có trưng dáng vẻ này chơi với tôi, tôi bỏ một tỷ ba mua cô về cũng không phải là nghe cô nói một tiếng cám ơn, cô cảm ơn lại chẳng dễ nghe chút nào.”
Lê Hương không hiểu nhìn anh: “Từ thiếu, vậy là anh có ý gì?”
Từ Thiếu Nam nhìn dáng vẻ cô giả vờ ngớ ngắn, đột nhiên tiến lên hai bước, lấn đến gần cô: “Lên giường, không hiểu à, lẽ nào cô với chồng cô chưa từng lên giường?”
Lê Hương lui về phía sau, đầu gối bị đụng đầu mép giường, lập tức ngã ngồi trên giường lớn mềm mại, lúc ở Hải Thành, cô từng nói với Lệ lão phu nhân cô đã kết hôn rồi, nhưng bọn họ cũng không biết chồng cô là ai, sau này Mạc Tư Tước lại xóa đi tất cả vết tích về cô.
Đôi mắt sáng của Lê Hương nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Thiếu Nam đang lấn đến gần, nhanh chóng giơ tay lên đẩy anh: “Từ thiếu, anh đã biết tôi có chồng, vậy chắc anh sẽ không có hứng với đàn bà đã có chồng chứ nhỉ?”
“Tôi có chút tò mò, chồng cô là ai, anh ta không có tiền tiêu, nên đưa cô đến tiệc rượu này tới bán?”
Không phải!
Mạc tiên sinh của cô trước đây có tiền, hiện tại càng là siêu cấp có tiền đó!
Nhưng Lê Hương chắc chắn sẽ không nói cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô và Mạc Tuân cho anh biết: “Từ thiếu, hôm nay tôi là tới cứu bạn tôi, cho nên gặp chuyện xui, tôi thực sự rất cảm ơn anh có thể ra tay cứu giúp, nhưng tôi rất yêu chồng tôi, không định ngoại tình.”
Từ Thiếu Nam quỳ một chân trên giường, vây cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình: “Vậy cô ly hôn trước đi, ly hôn rồi ngủ cùng tôi.”
…” Vị Từ thiếu này bị điên rồi.
Lê Hương rất muốn thoát thân, không muốn dây dưa đại nhân vật như Từ Thiếu Nam, cô dứt khoát nằm uych xuống giường, nhắm hai mắt lại: “Từ thiếu, nói thật cho anh biết nhé!
Tôi đã ly hôn, đó là chồng cũ rồi, nên tôi chỉ một thân một mình tới Đề Đô, tôi không muốn nợ anh, anh tới ngay bây giờ đi!”
“Nhỏ xấu, đừng chơi phép khích tướng với tôi, vô ích thôi.” Từ Thiếu Nam vươn tay, ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nói thật cho cô biết, từ Hải Thành trở về, tôi không quên được cô, cô đã ly hôn, về sau liền theo tôi đi.”
Anh ta đưa tay xé chiếc váy mỏng trên người Lê Hương.
Trong một căn phòng xa hoa khác, Mạc Tuân thân cao chân dài đứng lặng trước cửa sổ sát đất, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc, hút sâu một hơi.
Trong phòng rất yên lặng, tĩnh lặng đến mức khiến lòng người kiềm nén.
Sùng Văn trở nên thận trọng, rất sợ thiếu chủ nhà mình coi anh là thành bao trút giận: “Thiếu chủ, anh thực sự không tính đến phòng cách vách xem thử sao, Từ thiếu đã vào rồi, tôi thấy đã hơn nửa tiếng rồi, lỡ như bọn họ thực sự…”
Lúc này Mạc Tuân đột nhiên nghiêng người, cặp mắt hẹp u trầm nguy hiểm bén nhọn không gì sánh được quét mắt liếc mắt Sùng Văn: “Gần đây anh nói rất nhiều.”
“„” Sùng Văn nhanh chóng câm miệng, không, tôi là người câm!
Mạc Tuân lại hút một hơi thuốc, sau đó phả ra làn khói trắng, mùi ni-cô-tin cũng không thể tê dại nỗi phiền muộn trong lòng anh, anh đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ xinh kia của Lê Hương, lúc này cô đang cùng Từ Thiếu Nam ở trong phòng làm cái gì?
Chương :
Ngón tay dí đầu mẫu thuốc lá tắt trong gạt tàn thuốc, Mạc Tuân xoay người đi ra ngoài.
Sùng văn nhanh chóng theo sau, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, chuyện nhỏ này liền giao cho Thượng Võ đi làm đi ạ! Tôi bảo Thượng Võ trộm Lê tiểu thư về, sau đó tắm rửa thơm tho đưa đến trong chăn mền của anh nhé.”
Mạc Tuân dừng bước chân lại, trong môi mỏng phun ra chữ lạnh như băng: “Cút!”
.” Thiếu chủ anh cứ đoan chính thế đi! Một ngày nào đó anh sẽ bảo Thượng Võ làm vậy!
Mạc Tuân ra cửa, đi tới phòng sát vách.
Cô đang ở gian phòng cách vách, hai người cách nhau một bức tường, nếu như cô làm ra động tĩnh gì, phản kháng giãy giụa gì đó, anh sẽ xông vào cứu cô ra.
Thế nhưng anh ở trong phòng đợi mãi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
Anh nhìn ra được, cô và Từ Thiếu Nam là người quen cũ, nhưng anh không biết quan hệ giữa cô và Từ Thiếu Nam là thế nào.
Mạc Tuân đi tới phòng cách vách, đứng ngoài cửa, nhanh chóng nghe được âm thanh không bình thường phát ra từ bên trong.
Bên trong giường lớn vang lên tiếng “két két”, giọng nói thanh lệ Lê Hương trở nên kiều mị mềm yếu: “Từ thiếu, anh chậm một chút… anh làm tôi đau quá…”
Rất nhanh, tiếng thoở doốc nặng nề của Từ Thiếu Nam cũng truyền đến: “Nhỏ xấu, đừng nhúc nhích… Lê Hương…”
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, trong khóe mắt hẹp dài nháy mắt dâng lên màu máu đỏ tươi đáng sợ, anh siết chặt quyền, giữa các đốt ngón tay kêu lên “lớp cớp”.
Cô và Từ Thiếu Nam ở bên trong…
Cô cũng dám!
Mạc Tuân đang đứng sát cửa, muốn một cước đá tung cửa, nhưng mí mắt anh tuần nhanh chóng hạ xuống, anh khắc chế cơn thở gấp kịch liệt phập phồng nơi lồng ngực, không để mình gây ra động tĩnh.
Không phải anh vẫn biết cô là cô gái như thế nào sao, anh sao lại ôm mộng tưởng với cô chứ?
Gân xanh trên trán Mạc Tuân đều nỏi lên, anh hận cô, hận cô tự cam thấp hèn, có thể lên giường với bắt cứ loại đàn ông nào.
Nhưng anh càng hận chính mình, bởi vì anh lại đưa chính mình tới cửa để cho cô nhục nhã để cho cô chà đạp, hiện tại đứng ở chỗ này nghe tiếng keêu reên trên giưuờng của cô, anh chỉ có thực sự hết hy vọng!
Mạc Tuân không muốn biến bản thân thành một “người đàn bà chanh chua”, hiện tại yên lặng rời đi, là kiêu ngạo cùng tôn nghiêm lớn nhất anh đề lại cho mình.
Sau này, anh sẽ không bao giờ bị cô lừa nữa!
Mạc Tuân xoay người rời đi.
Trong phòng xa hoa, Từ Thiếu Nam nằm một mình trên giường, hai gò má anh ta ửng hồng, đã trúng mê tình hương do Lê Hương điều chế .
Lê Hương ngồi ở bên giường, dùng chân đạp giường, làm cho giường phát ra tiếng ken két làm người ta mặt đỏ tim đập, vì để diễn như thật, cô còn làm bộ kêu vài tiếng.
Rất nhanh Từ Thiếu Nam trên giường đã cúi đầu hừ một tiếng, ngủ.
Rốt cuộc cũng xử lý xong tên này rồi, Lê Hương nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi đây.
Khí Lê Hương rời khỏi tửu trang, ra ngoài liền thấy Lê Bang và Lam Yên, hai người họ ngồi trong xe, rất nghe lời không xuống xe, nhưng bọn họ đã đợi rất sốt ruột, rõ ràng rất lo lắng cho cô.