Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Ánh mắt Dạ Minh Châu liếc đến Lê Hương , quan sát trên dưới, lộ ra vài phần khinh miệt, còn có địch ý: “Cô chính là Lê Hương?”
Phạm Điềm nhanh chóng kéo Lê Hương cho về phía sau, “Lệ Yên Nhiên, lần trước Lê Hương cá cược với cô, cô đã thua, thua triệt để, cô chính là bại tướng dưới tay Lê Hương!”
“Cô bây giờ có ý gì, điểm thi không vượt được người ta nên mang theo bạn đến giúp đánh nhau? Thủ đoạn này của cô cũng quá low đấy.”
“Dạ Minh Châu, chúng tôi cũng không sợ cô, cô tốt nhất không nên làm bậy!”
Dạ Minh Châu? Lê Hương còn chưa biết đến Dạ Minh Châu, nhưng nhìn dáng vẻ bọn Phạm Điềm như gặp đại địch, Lê Hương đoán được người này khá khó đối phó: “Điềm Điềm, cô ta là ai?”
Phạm Điềm nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Lê Hương, cô ta chính là Dạ Minh Châu, thiên kim ngang tàng của Đề Đô, cô ta là con gái duy nhất của Dạ gia – một trong tứ đại gia tộc ở Đề Đô, cũng là cháu gái cưng của viện trưởng viện khoa học Dạ lão!”
“Cô ta biết võ, bên hông quấn một cây roi da, có một lần có người chống đối cô ta, cô ta quất roi da trực tiếp đem quất người kia da tróc thịt bong, hiện tại mọi người thấy cô ta liền sợ, sợ cô cái roi da ngang hông kia của cô ta.”
“Đúng rồi, Dạ Minh Châu thích Mạc gia Nhị thiếu Mạc Tử Tiễn, toàn bộ Đề Đô đều biết.”
Đám Phạm Điềm nhanh chóng cần thận giới thiệu cho Lê Hương, Lê Hương gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Cô còn chưa vào viện khoa học, đã kết oán với cháu gái của viện trưởng viện khoa học, Dạ Minh Châu là vì Mạc Tử Tiễn mà DA (U VI nhắm về cô.
Lê Hương võ võ tay Phạm Điềm, tỏ vẻ trấn an, sau đó cô tiến lên hai bước, nhìn một chút Lệ Yên Nhiên, rồi nhìn về phía Dạ Minh Châu: “Tôi chính là Lê Hương, cô tìm tôi có việc?”
Dạ Minh Châu cao cao tại thượng nhìn Lê Hương, giống như nhìn con ong cái kiến bên chân mình: “Thì ra cô chính là Lê Hương, nghe nói sau khi cô đến Đế Đô, gây động tĩnh rất lớn, tôi còn tưởng rằng cô ba đầu sáu tay, giờ thấy được, chính là một con hồ ly tinh!”
“Cô! Lê Hương, cho cô một cơ hội, lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi Đế Đô!” Dạ Minh Châu hung ác nói.
Lê Hương thản nhiên đối diện với cô ta: “Tặng cô bốn chữ “thứ nan tòng mệnh(”)!”
() Xin lỗi vì khó lòng nghe theo Gương mặt xinh đẹp của Dạ Minh Châu sa sầm, lộ ra mấy phần tàn nhẫn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với cô ta, con nhỏ Lê Hương là thứ gì?
Dạ Minh Châu đưa tay “soạt” rút ra roi da bên hông, trực tiếp phất đến mặt Lê Hương.
Dạ Minh Châu từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lê Hương, đã cảm thấy khuôn mặt cô quá gai mắt, gương mặt đó của Lê Hương tuyệt sắc mềm mại, đẹp đến quá đáng, rất dễ dàng mê hoặc đàn ông, gây lên bao đố kị của đám phụ nữ.
Dạ Minh Châu sẽ phát roi lên mặt con hồ ly tinh này, xem thử cô sau này làm sao quyền rũ Mạc Tử Tiễn của cô ta đượ?
c “Lê Hương, cần thận!” Đám Phạm Điềm thảng thốt hô lên.
Lê Hương không hề di chuyển một chút nào, căn bản cũng không có tránh né, lúc roi da phất xuống, trong trong nháy mắt đôi mắt sáng trong ấy toát ra tia sáng lạnh băng.
Chương :
Lúc này một bàn tay to chợt vươn đến, ở giữa không trung kéo lại roi da của Dạ Minh Châu: “Dạ Minh Châu, cô lại bắt đầu phách lồi rồi?”
Lê Hương ngước mắt nhìn, vậy mà là… Từ Thiếu Nam?
Từ Thiếu Nam tới?
Từ Thiếu Nam là thái tử gia không sợ trời không sợ đất ở Đế Đô, mà Dạ Minh Châu là thiên kim ngang ngược ở Đề Đô, hai người kia sóng đôi, lại rất thú vị.
Dạ Minh Châu không ngờ rằng Từ Thiếu Nam lại chặn ngang, tứ đại gia tộc Đế Đô vẫn là nước giếng không phạm nước sông: “Từ Thiếu Nam, tôi dạy dỗ một con tiểu tiện nhân, liên quan gì tới cô?”
“Tiểu tiện nhân cô đang mắng ai?”
“Tôi đang mắng…” Dạ Minh Châu khẽ khựng lại, cô ta chợt ý thức được mình bị gài vào tròng, Từ Thiếu Nam mới mắng cô ta là tiêu tiện nhân?
Lúc này tay Từ Thiếu Nam khẽ buông lỏng, trực tiếp bỏ qua cái roi da kia, anh ta đến trước mặt Lê Hương, đưa tay ôm bờ vai trơn nhẫn của Lê Hương: “Dạ Minh Châu, cô dạy ai cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng cô gái này không được, bởi vì cô ấy là cô gái của tôi, ngay cả cô cũng không được phép động đến một sợi tóc của cô ấy!”
Cái gì? Dạ Minh Châu trợn to hai mắt, Lê Hương là người con gái của Từ Thiếu Nam? Lệ Yên Nhiên vẫn luôn đứng xem trò vui mắt cũng sáng lên, cô ta không biết Lê Hương sao lại dính líu đến Từ Thiếu Nam.
Lê Hương cũng không cần Từ Thiếu Nam giúp, bây giờ anh ta đi lên ôm vai cô, bộ dạng như hai người rất thân quen, còn ở đây nói bậy, trong lòng cô cũng cạn lời.
Lê Hương lúc này muốn đẩy anh ta ra, nhưng lúc này cô cảm giác có một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo phóng đến mình, đăm đăm nhìn cô.
Là ai?
Lê Hương ngước mắt nhìn, hàng mi dài của cô nhanh chóng run rầy, Mạc Tuân tới?
Mạc Tuân không biết từ lúc nào đã tới, anh đang đứng trong góc, ánh sáng nhá nhem gương mặt anh, thấy không rõ vẻ mặt ấy, nhưng đôi mắt anh thâm thúy đang chăm chú dán lên người cô, âm u mà lạnh lếo, còn lộ ra vài phần chán ghét.
Anh dùng một loại ánh mắt băng lạnh đến mức tận cùng nhìn cô, vẻ chán ghét kia dường như cô xem cô là đồ bẩn nào đó.
Tim Lê Hương như bị ong mật chích vào, dâng lên cơn đau châm chích.
Cô biết anh chán ghét cô, nhưng không biết vì sao, anh dường như lại càng thêm chán ghét hơn xưa, anh rất ghét cô.
Lúc này Lệ Yên Nhiên cũng nhìn thấy Mạc Tuân, cô ta nhanh chóng chạy tới, xinh đẹp cười nói: “Anh Tuân, sao anh lại tới đây?”
Mạc Tuân thu hồi ánh mắt từ trên mặt Lê Hương, nhìn về phía Lệ Yên Nhiên trước mặt, trầm thấp mở miệng nói: “Có một xã giao nên tới, ban nãy nhìn các em tụ chung một chỗ, em không bị thương chứ?”
“Không có ạ.” Lệ Yên Nhiên được quan tâm cười như một đóa hoa, cô ta giải thích: “Anh Tuân, lúc nãy xảy ra chút hiểu làm, Minh Châu tưởng Lê Hương và Mạc Nhị thiếu ở bên nhau, bây giờ Từ thiếu đột nhiên xuất hiện, nói Lê Hương là cô gái của anh ta… Ôi, quan hệ này thật loạn quá, Lê Hương đến tột cùng cùng đang quen với ai đây?”
Lê Hương dĩ nhiên nghe được lời Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên này đang cố ý bôi đen cô, chỉ thiếu điều nói quan hệ nam nữ của cô rất loạn.
Lê Hương muốn lên tiếng, thế nhưng lúc này bên tai liền truyền đến giọng trầm thấp của Mạc Tuân: “Đừng lãng phí thời gian lên loại người như thế, không đáng.”
Ngón tay trắng xinh của Lê Hương đột nhiên siết lại, anh nói cô là “loại người như thế”, cô rốt cuộc loại người thế nào chứ? Từ Thiếu Nam híp đôi mắt đào hoa nguy hiểm: “Mạc thiếu, đã lâu không gặp, vừa rồi anh ám chỉ ai thế hả?”
Chương :
Mạc Tuân động mí mắt anh tuần, liếc đến gương mặt tuần mỹ như yêu nghiệt của Từ thiếu, hai người đàn ông đối diện, văng lửa khắp nơi.
“Từ thiếu hà tất biết rõ còn hỏi, tôi nói chính là các người, tôi còn muốn tốt bụng nhắc nhở các người một tiếng, cơ thể quá bẩn tốt nhất nên đi kiểm tra bệnh AIDS.” Mạc Tuân nhếch môi mỏng, phun ra từng câu chữ mỉa mai bạc tình chữ nhát.
Bệnh AIDS…
Những chữ này khiến đôi mắt Lê Hương hung hăng co rụt, cô giật mình mù mịt nhìn bóng người cao lớn của Mạc Tuân, nhìn đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng của anh, cô gần như nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Anh tại sao có thể… nói cô như vậy? Gương mặt đẹp trai của Từ Thiếu Nam trong nháy mắt lạnh xuống, lộ ra vài phần tà mị: “Mạc Tuân, anh ăn thuốc nỗ à, muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói, đúng lúc tay tôi cũng đang ngứa.”
Đôi mắt đen như vết mực phẩy lên của Mạc Tuân đặc sâu không thấy đáy, mày kiếm anh khí nhướng lên, anh thờ ơ cong môi cười nói: “Được, nghe nói Từ thiếu là vô địch khắp Đề Đô, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi không ở Đề Đô, bây giờ tôi đương nhiên nguyện ý cùng Từ thiếu luyện tay một chút!”
“cm Mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Lệ Yên Nhiên cùng Dạ Minh Châu, đây vốn là chiến trường của phụ nữ, vậy mà hai người đàn ông này, vậy mà một lời không hợp liền choảng nhau.
Hai người đàn ông, dường như cũng không có qua lại! Bọn họ vì cái gì mà đánh nhau?
Từ Thiếu Nam đã rấy khó chịu, hiện tại Mạc Tuân lại khích như thế, anh ta thả Lê Hương ra, tiến lên hai ba bước, siết nắm đắm hướng lên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân.
Mạc Tuân không tránh, lúc nắm tay đập vào, anh cũng giơ tat đập trúng khuôn mặt tuần mỹ của Từ Thiếu Nam.
Hai người đàn ông đã bắt đầu đánh nhau.
AI Không biết là người nào hét lên một tiếng, cuộc diện trong nháy mắt mắt khống chế, thái tử gia Mạc thị và thái tử gia Từ gia ở Đế Bar đánh nhau, mọi người sợ đến bỏ chạy tứ phía, hai người kia đều là đại nhân vật không chọc được ở Đề Đô, mọi người rất sợ dây vào phiền toái gì.
Nụ cười trên mặt Lệ Yên Nhiên cũng biến mắt, sắc mặt tái nhợt cứng đò tại chỗ, cô ta chưa từng thấy Mạc Tuân đánh nhau.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Mạc Tuân là thiên tài thương giới, là người thừa kế hoàn mỹ của tập đoàn Mạc gia, mười mấy tuổi đã bắt đầu dạo chơi thương giới, lúc người trong giới bọn họ còn đang vui chơi, anh đã nồi dang, so với người cùng lứa anh càng thêm thành thục ổn trọng, tâm tư cũng sâu không thấy đáy, cô ta chưa từng nghĩ anh cũng sẽ đánh nhau.
Lệ Yên Nhiên nhớ kỹ anh dường như từng đánh nhau, nhưng đã là chuyện của nhiều năm trước, hiện tại vết tích của trận đánh nhau kia cũng đã xóa sạch, hầu như không ai nhớ nữa, lần đánh nhau kia hình như anh là vì mẹ mình.
Vậy lần đánh nhau này, anh lại là vì người nào? Lệ Yên Nhiên nhìn Mạc Tuân thời khắc này, Từ Thiếu Nam đã ẩu đả từ nhỏ tới lớn, thực sự là vô địch Đế Đô, nhưng lúc này anh ta đã gặp đối thủ, Mạc Tuân không hề kém anh ta chút nào, anh xuất thủ nhanh chuẩn ngoan, từng nắm đắm đều mang lực đạo bén nhọn không gì sánh được giáng lên người Từ Thiếu Nam, Từ Thiếu Nam rất nhanh đã ra máu, nhưng Mạc Tuân cũng không khá hơn chút nào, hai người đều bị thương.
“Đừng đánh nữa!” Lệ Yên Nhiên xông lên trước, muốn can: “Anh Tuân, đừng đánh nữa!”
Lúc này Dạ Minh Châu đi qua kéo Lệ Yên Nhiên ra: “Yên Nhiên, đừng lên trước, như thế này bọn họ sẽ đụng đến cậu, rất nguy hiểm.”
Cuộc diện từng bước không khống chế được, hai người đàn ông đánh vỡ không ít thứ, Lê Hương chạy lên trước, vươn tay nhỏ bé kéo góc áo Mạc Tuân: “Đủ rồi Mạc Tuân, đừng đánh nữa!”
Mạc Tuân đánh đến hốc mắt đỏ bừng, anh quay đầu nhìn về phía Lê Hương, giờ phút này cô khuyên can, rơi vào mắt anh chính là bảo vệ Từ Thiếu Nam, anh hát cô ra: “CútI”
Lê Hương bị lực đạo của anh hắt ngã trên đất.
“Nhỏ xấu!” Con ngươi Từ Thiếu Nam co rụt lại, giận dữ nói: “Mạc Tuân, mày mẹ nó có phải là đàn ông không, ra tay với con gái có bản lĩnh gì?”
Chương :
Thấy Lê Hương ngã trên đất, thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, tim anh như là bị một bàn tay to hung hãn siết lấy, rất đau rất đau.
“Mạc Tuân!” Từ Thiếu Nam xông lại, níu cổ áo Mạc Tuân cho anh một quyền rất mạnh.
“Lê Hương, cậu không sao chứ?” Đám Phạm Điềm nhanh chóng chạy tới, sốt ruột kiểm tra vết thương Lê Hương.
Lê Hương khế run mi: “Tớ không sao.”
Nói xong cô đứng lên, không nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau nữa, cô bỏ đi.
Mạc Tuân nhìn cô đi, nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy dần dần khuất xa, anh thu mắt, đột nhiên mất hết hứng thú với chuyện đánh nhau này, anh cảm giác mình đúng là nhàm chán, chạy đến nơi này đánh nhau.
Lê Hương vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó tạm biệt đám Phạm Điềm, nhờ các cô ấy nói một tiếng với thầy Ngô, cô đi về trước.
Lê Hương thấy cơ thể có hơi khó chịu, đầu choáng nằng nặng, có dấu hiệu phát sốt.
Cô từ nhỏ đến lớn đều rất ít khi bị bệnh, càng chưa nói đến phát sốt.
Nhưng lúc này sốt rất cao, không còn cách nào ngăn cản.
Thang máy tới, Lê Hương đi vào, cô đưa tay sờ trán mình, rất nóng, lần này ra ngoài cô không mang châm theo, chỉ đành trở về rồi cho ghim một châm cho mình.
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung, cửa thang máy sắp đóng lại, nhưng bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng Lệ Yên Nhiên, tràn đầy đau lòng: “Anh Tuân, anh bị thương rồi, tên Từ Thiếu Nam kia sao lại xuống tay ác độc như vậy chứ?”
Cửa thang máy sắp đóng lại lại mở ra, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đứng bên ngoài.
Lê Hương ngẳng đầu, không ngờ tới trùng hợp như vậy, đi thang máy còn có thể chạm mặt với bọn họ.
Mạc Tuân cũng liếc mắt liền thấy được Lê Hương bên trong, cô gái tựa như đóa sen đứng bên trong, đôi mắt trong vắt đó khẽ nhìn anh rồi nhàn nhạt dời đi, không nhìn thêm lần nào nữa.
Mạc Tuân siết quyền, dùng sức kéo áo khoác mình.
Thấy được Lê Hương, Lệ Yên Nhiên vẫn rất vui vẻ, bởi vì cô ta nhạy cảm nhận thấy được thay đổi giữa hai người họ, mối quan hệ của bọn họ dường như đã thêm tệ rồi.
“Anh Tuân, chúng ta vào thôi.” Lệ Yên Nhiên kéo Mạc Tuân đến thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bên trong chỉ có ba người họ, Lê Hương yên lặng đứng một bên trong góc, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên ở đối diện.
“Anh Tuân, em giúp anh xoa mặt nhé.” Lệ Yên Nhiên từ trong túi lấy ra khăn tay khử trùng, nhón chân lên giúp Mạc Tuân lau mặt: “Ở đây nhất định rất đau nhỉ? Anh Tuân, em thổi khí cho anh, thổi xong chắc chắn sẽ hết đau!”
Lệ Yên Nhiên đang nâng mặt Mạc Tuân, nhẹ nhàng thổi khí cho anh.
Chương :
Hai người dựa vào rất gần, gần như dính vào nhau.
Lê Hương rũ mi nhìn mũi chân mình, nỗ lực quên đi hai người đối diện đang thân mật kia, đầu càng ngày càng nặng, cả người cô choáng váng.
Lúc này Mạc Tuân ôm vòng eo nhỏ của Lệ Yên Nhiên, kéo cô đến rồi trong ngực mình: “Yên Nhiên, chúng ta tìm ngày đính hôn trước đi!”
Tai Lê Hương ong lên, cái gì cũng không nghe lọt, chỉ văng vẳng mãi câu “Yên Nhiên, chúng ta tìm ngày đính hôn trước đi”
kia của anh.
Lệ Yên Nhiên hít một hơi lạnh, hai mắt sáng rực nhìn anh: “Anh Tuân, anh nói thật ư?”
Mạc Tuân gật đầu: “Thật, em bây giờ vẫn còn đang đến trường, chúng ta đính hôn trước, chờ em tốt nghiệp, chúng ta lại kết hôn, Yên Nhiên, em nguyện ý làm Mạc phu nhân của tôi không?”
“Nguyện ý, em đương nhiên nguyện ý. Anh Tuân, rốt cục cũng đến ngày này, em vui quá!” Lệ Yên Nhiên nhón chân lên hôn lên gò má anh tuấn của Mạc Tuân.
Dư quang() của Mạc Tuân thủy chung chú ý đến bóng người trong góc kia, nghe anh nói muốn đính hôn, cô không phản ứng chút nào, yên lặng đứng ở đó.
() Dư quang: Là kiểu nhìn không trực diện, mắt vẫn nhìn về chỗ khác nhưng lực chú ý lại hướng về một nơi khác nữa.
Mạc Tuân nhàn nhạt mà tự giễu nhếch môi, lúc này thang máy đã đến nơi, cửa mở, anh ôm Lệ Yên Nhiên ra ngoài: “Yên Nhiên, tôi đưa em về nhà.”
“Cảm ơn anh Tuân.” Lệ Yên Nhiên vui vẻ cười nói.
Lê Hương về tới Hạ gia, mới vừa vào phòng đã gục trên giường, hôn mê bắt tỉnh.
Hạ Bang và Lam Yên bị cô hù chết, nhanh chóng gọi bác sĩ qua, Lê Hương sốt cao độ không giảm, gương mặt nhỏ nhắn nóng như lửa hun.
“Bác sĩ, Lê Hương nhà tôi sao lại bất tỉnh, cho dù có sốt cao cũng không thể hôn mê chứ?” Lam Yên sốt ruộy kéo bác sĩ lại.
Bác sĩ cuống cuồng lau mồ hôi lạnh: “Hạ phu nhân, lệnh thiên kim lần này sốt rất cao, bệnh tới như núi sập, nên mới bị ngất xïu, sốt cao là một quá trình, phải từ từ mới hạ được, lệnh thiên kim chẳng mấy chốc nữa sẽ tỉnh thôi.”
Tuy là bác sĩ liên tục cam đoan, thế nhưng Hạ Bang và Lam Yên đều không yên lòng, Lê Hương có dòng máu trân quý bảo vệ cơ thể, từ nhỏ đã không ngã bệnh, lần này sốt cao độ, cả người nóng như lò lửa, bọn họ sợ cái đầu nhỏ của Lê Hương cũng bị đốt hỏng.
Người hầu nữ cứ vắt khăn lạnh từng đợt từng đọt, Lam Yên thức trắng đêm, dùng khăn lạnh giúp Lê Hương giảm nhiệt vật lý, Lê Hương mãi vẫn chưa tỉnh, ngủ mê man.
Hạ Bang vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Lê Hương tái nhợt vô lực như thế, ở trong ấn tượng bọn họ, Lê Hương vĩnh viễn là thông tuệ thản nhiên, thong dong tự tin, giống như là một ngôi sao sáng chói, nhưng bây giờ cô không chút sinh khí nằm trên giường, lộ ra vài phần yếu đuối của cô gái tuổi.
Hạ Bang thở dài: “Đứa nhỏ này rốt cuộc làm sao vậy, đang khỏe như vậy đột nhiên bị bệnh?”
“Đúng vậy, hôm nay Đại học A tiến vào Top , Lê Hương chúng ta càng danh chấn Đề Đô, ba ngày sau viện khoa học sẽ tiến hành tuyển chọn học sinh từ Top trường rồi, đây chính là mục đích Lê Hương tới Đề Đô, vào viện khoa học lấy lại bảo rương thứ hai năm đó tiểu thư lưu lại, Lê Hương sao lại thình lình ngã bệnh ngay lúc này chứ?”
“Chúng ta phải tin tưởng Lê Hương, nhất định vào hôm tuyển chọn đó Lê Hương sẽ khỏe hơn!”
Dạ gia.
Người hầu nữ mở ra cổng lớn biệt thự: “Đại tiểu thư, cô đã về?”
Ừ.” Dạ Minh Châu hấp tấp đi vào: “Ông nội tôi đâu, tôi muốn gặp ông nội!”
Chương :
“Đại tiêu thư, lão gia tử ở thư phòng.” Người hầu nữ cung kính đáp.
Dạ Minh Châu nhanh chóng lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra: “
Ông nội.”
Dạ lão đang ở giá sách bên tìm sách, thư phòng này rất lớn, bên trong toàn là giá sách, trên giá sách chi chít sách cổ y dược, rất nhiều sách là bản thất lạc rất quý giá.
Toàn bộ Đề Đô không ai không biết Dạ gia si mê y học, Dạ lão gia tử làm học viện trưởng viện khoa học, điên cuồng theo đuỏi y thuật.
“Ông nội, ông đừng đọc sách nữa, cháu nói cho ông việc này, rất quan trọng đó!” Dạ Minh Châu kéo Dạ lão lại.
Dạ lão đang đọc sách ngắng đầu nhìn Dạ Minh Châu, trong cặp mắt đục ngầu của ông tản ra tia sáng sắc bén, nhưng ông rất cưng chiều cô cháu gái này: “Minh Châu, cháu muốn nói gì với nội thế?”
“Ông nội, gần đây Đề Đô có một người rất nồi tiếng, cô ta chính là Lê Hương!”
Dạ lão ha hả rồi hai tiếng: “Chính là người thi được trọn điểm Lê Hương? Nghe nói, gần đây tên của cô ta như sắm dội bên tai.”
Dạ Minh Châu bất mãn hừ hừ vài tiếng, đến cả ông nội cũng nghe đến con nhỏ Lê Hương kia, một trạng nguyên đạt trọn điểm, muốn không biết hơi khó nhïI? “Ông nội, nghe nói ba ngày sau viện khoa học thì sẽ đến Top trường đại học tiền hành tuyển chọn nhân tài ạ?”
Dạ lão gật đầu: “Ừ, đến lúc đó đích thân ông sẽ gặp Lê Hương này một lần.”
“Ông nội, vậy nói cho ông hay, cháu không thích Lê Hương này!”
“Cho nên?”
“Cho nên ông nội hiểu rõ trong lòng rồi chứ, nếu như ông nội không giúp cháu, cháu tìm anh cháu, anh cháu hiểu cháu nhát, nhất định sẽ giúp cháu…”
Dạ Minh Châu lời còn chưa dứt, Dạ lão gia tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, trực tiếp vứt quyển sách trong tay mạnh xuống bàn, khiển trách: “Càn quấy, anh cháu gần đây đang bề quan tu luyện, đã đến đột phá thời khắc mắu chốt nhất, Dạ Minh Châu, ông cảnh cáo cháu, không được đi làm phiền anh trai cháu!”
Dạ Minh Châu là hòn ngọc quý được Dạ gia nâng trên tay, được cưng chiều hết mực, nhưng cô ta vẫn rất sợ Dạ lão gia tử, cô ta biết anh trai là tương lai cùng kỳ vọng của toàn bộ Dạ gia, Dạ lão gia tử coi trọng đứa cháu đích tôn này nhất.
Trưởng tôn Dạ gia – Dạ Vô Ưu từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, am hiểu nhát… là độc.
Dạ Vô Ưu dùng độc, đã đến mức xuất thần nhập hóa.
Hiện tại anh ta càng lúc càng đột phá, gió thổi cỏ rạp().
() Gió thổi cỏ rạp: Lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nỗi.
“Con biết rồi nội.”
Thấy Dạ Minh Châu biết điều, sắc mặt Dạ lão gia tử lúc này mới hòa hoãn một chút: “Minh Châu, ông nội trước đây đã nói với cháu, hơn năm trước Dạ gia thiếu chút nữa đã rơi vào bước đường cùng, năm đó Đề Đô xuất hiện một cô gái cực kỳ thần bí cường đại, không biết từ cô ấy nơi nào đến, một thân y thuật nghịch thiên thông cổ, gần như hủy diệt toàn bộ Dạ gia, sau lại, nghe nói cô ấy đã chết, thế nhưng vẫn không tìm được hậu nhân của cô ấy, mấy năm nay ông nội đặt hết toàn bộ hy vọng lên anh trai cháu, anh trai cháu cũng chưa từng có để ông thất vọng.”
“Minh châu, cháu là hòn ngọc quý Dạ gia chúng ta nâng trên tay, ông nội và anh cháu đều thương cháu, cưng chìu cháu, nhưng cháu phải biết rằng Dạ gia có điểm mắu chốt không thể đụng vào, về Lê Hương kia, ông nội nhớ kỹ là được, cô ta không đáng để bận tâm, cháu đã không thích cô ta, ba ngày sau ông nội sẽ không để cô ta xuất hiện trong buổi họp tuyển chọn viện khoa học, như vậy được không?”