Chương :
Cái gì? Dạ Minh Châu hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta đoạt lầy điện thoại xem, lúc này thấy được một màn Mạc Tử Tiễn nhẹ nhàng ôm Lê Hương vào ngực trên điện thoại.
Mạc Tử Tiễn đến thọ yến Lê gia?
Lê Hương là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn?
Làm sao có thể? Lệ Yên Nhiên nhìn Dạ Minh Châu: “Tớ đã sớm nghe Dì Mạc nói qua Mạc Nhị thiếu có hôn ước, anh ấy từ nhỏ đã có một vị hôn thê, Dì Mạc còn nói, Mạc Nhị thiếu đã tìm được vị hôn thê này rồi, đợi tìm ngày tốt liền cho hai người kia thành hôn, lúc đó tớ còn tò mò rốt cuộc vị hôn thê nào mới được Dì Mạc yêu thích như vậy, không ngờ tới vị hôn thê này lại chính là con gái Lê gia Lê Hương?”
Dạ Minh Châu cũng biết Mạc Tử Tiến có hôn ước, nhưng vị hôn thê này đã mát tích rất nhiều năm, cô ta tưởng người này đã sớm chết rồi.
Ai biết vị hôn thê này đột nhiên chui lên, còn là Lê Hương cô ta ghét nhất?
Dạ Minh Châu siết chặt quyền, trong mắt lộ ra vẻ ác độc: “Tại sao là Lê Hương, con ả dựa vào cái gì, tớ yêu Mạc Tử Tiễn nhiều năm như vậy, Mạc Tử Tiễn là của tớ!”
Vốn đang cao cao tại thượng xem chuyện cười của Lê Hương, Dạ Minh Châu phảng phất rơi vào trong vực sâu lạnh như băng, hôm nay sự tình phát triển hoàn toàn thoát khỏi dự tính của cô ta.
Sắc mặt Lệ Yên Nhiên cũng rất tệ, bọn họ đều đang đợi lấy Lê Hương trở thành chuyện cười cho toàn bộ Đề Đô, không đợi tói chê cười, ngược lại chờ đến “chan chát” vả mặt.
Các cô thực sự không rõ Lê Hương đến tột cùng có mị lực gì, có thể lập tức kinh động tam đại gia tộc Mạc Lệ Từ như thế, những thiên chỉ kiêu tử ưu tú nổi bật đều bị cô khuynh đảo.
“Minh Châu, cậu trước hết đừng nóng, chúng ta phải nghĩ kỹ cách đối phó Lê Hương, trục xuất nó ra khỏi Đế Đô!” Lệ Yên Nhiên nảy sinh ác độc nói.
Lê gia.
Đám khách quý từ đầu chỉ trỏ Lê Hương, hận không thể tránh xa Lê Hương đều xoẹt cái đổi mặt, ai nấy đều nhiệt tình tán tụng nói, “Lê Đại đương gia, ông thực sự sinh ra cô con gái tốt quá!”
Tôi thấy Lê Hương tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc dung tư, cùng Mạc Nhị thiếu thực sự là trời đất tạo một đôi.”
Lê Bang cười khoát tay áo, được thời đắc ý, hôm nay năm mươi đại thọ so với ông tưởng tượng còn hoàn mỹ hon: “Yến hội đã bắt đầu, mời mọi người vào ngồi, tôi bảo phòng bếp làm nhiều món hơn, thêm vài vò rượu ngon, đêm nay chúng ta không say không về!”
Các khách quý đều tản ra, bắt đầu an tọa.
Lê Hương bây giờ còn hãm đang khiếp sợ, thật lâu vẫn chưa hồi hồn, trong tay cô siết chặt chiếc nhẫn ngọc của mẹ, trong chốc lát còn không thể nào tiếp thu được sự thực mình chính là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn.
Cô từng nghe Mạc Tuân kể qua đoạn chuyện xưa, thì ra con gái của cố nhân kia chính là mình, mà mẹ và mẹ Mạc Tuân – Liễu Anh Lạc là bạn thân nhau.
Mà cô hiện tại là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn.
Lúc này Mạc Tử Tiễn buông lỏng cô ra, Lê Hương nhìn anh, do dự mà mở miệng: “Mạc Tử Tiễn, chuyện giữa chúng ta quá đột ngột, anh cũng biết quá khứ của tôi, tôi và Mạc Tuân…”
“Lê Hương…” Mạc Tử Tiễn nắm bờ vai láng bóng của cô, ngắt lời cô: “Lê Hương, anh biết chuyện này đối với em rất đột ngột, thế nhưng hôn ước giữa chúng ta là thật, quá khứ của em anh chưa kịp tham dự, cho nên anh muốn tương lai cùng em bây giờ, quá khứ hãy để nó ngủ yên, về sau anh sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ em, cho em hạnh phúc, Lê Hương, anh thích em.
';