Chương :
Lê Hương nghĩ một chút, năm đó cuộc hôn ước là mẹ cô và mẹ Mạc Tuân quyết định, vậu toàn bộ Mạc gia, Mạc lão phu nhân, Mạc Từ Tước, Liễu Chiêu Đệ, đều hẳn là quen mẹ cô.
Chỉ là, bọn họ cũng không biết cô là con gái của Lâm Thủy Dao.
Lê Hương trong lòng khẽ động, cảm giác mình vừa tìm được con đường mẹ từng đi qua, trên con đường này không biết có lưu lại dấu chân của mẹ hay không, cô phải đi.
“Dạ, Tử Tiễn, em đi với anh.” Lê Hương gật đầu bằng lòng.
Lúc này Lam Yên nhanh chóng lên tiếng nói: “Mạc Nhị thiếu, cậu dẫn Lê Hương về Mạc gia cũng được, nhưng cậu nhất định phải bảo vệ tốt Lê Hương nhà tôi, mẹ của cậu, cái bà đói “Mẹ Lam!” Lê Hương nhanh chóng cắt đứt Lam Yên.
Lam Yên dù còn chưa nói hết, thế nhưng Mạc Tử Tiễn đã nhận ra được, anh vẫn rất hiểu mẹ mình, cho dù không hỏi cũng có thể đoán được đại khái quãng thời gian lúc anh rời khỏi Đề Đô, mẹ anh đã gây phiền phức gì với Lê Hương.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Mạc Tử Tiễn dâng lên tầng hàn khí, anh không nói thêm cái gì, chỉ là thấp giọng nói: “Lê Hương, tin tưởng anh, mẹ anh về sau sẽ không tìm em gây phiền phức nữa, mấy năm nay anh vẫn ở bên ngoài, ngoại trừ hôm nay về Mạc gia một chuyến, chúng ta về sau cũng sẽ không gặp bọn họ.”
Lam Yên hài lòng gật đầu, quan hệ mẹ chồng cô dâu là vấn đề rấy gay go, Mạc Tử Tiễn để lại câu kia, chính là ý tứ sẽ không để cho Lê Hương bị bắt nạt nữa.
Lê Hương không cần Mạc Tử Tiễn phủ đầu cho mình, lần trước Liễu Chiêu Đệ cũng không làm, cô cũng không muốn nói chuyện này cho Mạc Tử Tiễn, để anh kẹp ở giữa khó chịu.
Nhưng bây giờ cô là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn, vậy quan hệ giữa cô và Liễu Chiêu Đệ không giống nữa, Mạc Tử Tiễn vừa nói như vậy, ngược lại bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lê Hương gật đầu: “Dạ, vậy thì tốt rồi!”
Mạc gia.
Bởi vì Mạc Tử Tiễn gọi điện thoại về, nói đêm nay sẽ dẫn vị hôn thê mình tìm được về nhà, nên Liễu Chiêu Đệ rất sớm đã tự mình vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa cơm phong phú.
Liễu Chiêu Đệ rất vui vẻ, trên mặt đều treo nụ cười, bà nhìn trong phòng khách: “Tư Tước, anh nói thử dáng vẻ khi lớn lên của con gái Lâm Thủy Dao sẽ thế nào?”
Mạc Từ Tước hạ mắt đọc tờ báo kinh tế trong ta, lãnh đạm đáp một câu: “Chắc cũng không tệ.”
“Nhất định thế, nhớ năm đó Lâm Thủy Dao là phong thái bực nào chứ, con gái của cô ấy chắc chắn sẽ không tệ, hơn nữa thân phận Lâm Thủy Dao tôn quý vô cùng, đứng trên cả chúng sinh, chính là đến từ chính Cửu Châu…”
Liễu Chiêu Đệ đang nói thì khựng lại, bà ta sợ đến đỗ mồ hôi cả người, vừa rồi thiếu chút nữa bà đã lỡ miệng nói ra thân phận của Lâm Thủy Dao.
Liễu Chiêu Đệ nhìn thoáng qua Mạc Tuân, Mạc Tuân đã tới, hiện tại đang lười biếng tựa trên ghế sa lon, cầm điện thoại trong tay, rất rõ ràng cũng không hề để ý đến lời của bà.
Liễu Chiêu Đệ lúc này mới yên tâm.
Mạc Tuân hoàn toàn chính xác không nghe được Liễu Chiêu Đệ đang nói cái gì, hiện tại anh cầm điện thoại lướt bừa, tâm phiền ý loạn, đầy đầu anh đều là thọ yến ở Lê gia.
Có thằng nào đến đó không, Lê Hương có xem mắt không, cô là không phải lại có niềm vui mới ấy chứ… Máy vấn đề này cứ xoay vòng vòng trong đầu anh, không cách nào giữ bỏ.
Mạc Tuân không chút nào muốn quan tâm đến thọ yến Lê gia, nhưng tim của anh vẫn không khắc chế nỗi trôi dạt đến Lê Hương.
Lúc này “ting tong” một tiếng, chuông cửa Mạc trạch vang lên.
Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng chạy tới: “Nhất định là Tử Tiễn mang theo vị hôn thê của nó về!”
Liễu Chiêu Đệ mở cổng lớn ra.
';