Chương :
Lệ Yên Nhiên còn chuẩn bị để Lê Hương kinh sợ, có thể chứng kiến được dáng vẻ kinh hoảng của Lê Hương, cô ta sẽ rất thỏa mãn, nhưng nào biết rằng Lê Hương lại chuẩn xác đoán được chuyện sắp xảy ra, thậm chí còn đang thúc giục, Lệ Yên Nhiên giần giật khóe môi.
Lúc này nhân viên công tác liền từ trong ngăn kéo tìm được một bao thuốc sảy thai: “Tìm được rồi! Thuốc sảy thai đã tìm được rồi! Lê Hương quả nhiên là đầu sỏ gây tội!”
“Xoát” một cái, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lê Hương, chỉ chỉ chõ chõ.
Dạ Huỳnh cầm đi túi thuốc kia: “Lê Hương, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, không cho phép cô chống chế, trước đó cô là vì thù riêng mà hãm hại Phạm Điềm, liên lụy Dạ lão, hiện tại Phạm Điềm mang thai, cô thấy gian kế của mình bại lộ, lại nghĩ ra rồi cách ác độc này, dùng thuốc hại Phạm Điềm sảy thai!”
“Vì vạch trần tội ác của cô, còn thanh minh cho người vô tội, nên ngày mai chúng ta sẽ tổ chức buổi họp báo với ký giả truyền thông, thừa dịp bây giờ còn có thời gian, cô tốt nhất nên nghĩ xem nên xin tha như thế đi!!”
Nói xong, Dạ Huỳnh mang người khí thế hung hăng rời đi.
Lệ Yên Nhiên đắc ý vễnh đuôi: “Lê Hương, đây chính là kết quả cô đấu với bọn tôi, cô cứ chờ khóc đi!”
Lệ Yên Nhiên cũng đi.
Lê Hương không biểu tình g, cô dọn sạch phòng làm viện bị làm rối tung, sau đó ra ngoài.
Bên ngoài trong hành lang loạn cào cào, rất nhiều người tụ ở đó, Phạm Điềm thật sự sảy thai, sắc mặt trắng bệch, cả người đổ máu.
Phạm Điềm thấy được Lê Hương, cô ta nhanh chóng chỉ ngón tay dính máu về Lê Hương, vô cùng phẫn hận: “Đều do mày, Lê Hương mày thật ác độc, vậy mà mày lại hạ thuốc sảy thai với tao. Mày trả lại con cho tao, đây chỉ là một sinh mệnh nhỏ vô tội, con hung thủ giết người!”
Lúc này Dạ Huỳnh mang người đặt Phạm Điềm lên cáng cứu thương, Dạ Huỳnh cùng chung mối thù cầm tay Phạm Điềm: “Phạm Điềm, con bây giờ không cần nói nữa, cô đưa con đi bệnh viện, ngày mai buổi họp báo với ký giả truyền thông sẽ vạch trần tất cả hành vi phạm tội Lê Hương, đến lúc đó cô ta sẽ phải chịu quả báo trừng phạt!”
Phạm Điềm không gì sánh được cảm kích nhìn về phía Dạ Huỳnh: “Trưởng đài, cám ơn cô.”
Dạ Huỳnh đúng lúc kết thúc màn kịch đau khổ này, vung tay lên: “Đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Dạ Huỳnh tự mình mang theo Phạm Điềm đi bệnh viện.
Lê Hương đứng tại chỗ nhìn bóng người bọn họ, bọn họ không đi diễn thật đúng là đáng tiếc, vừa rồi người tung kẻ hứng kia cũng có thể cầm giải Oscar rồi.
Dạ Huỳnh đi…
Ánh mắt Lê Hương chuyển sang phòng làm việc của Dạ Huỳnh, chiếc chìa khóa thông qua cắm địa đó bị Dạ Huỳnh đặt ở đâu, có ở trong phòng làm việc không? Bây giờ là một cơ hội tuyệt hảo, cô muốn đi vào tìm chìa khoá?
Còn rất nhiều người vây xem ở chỗ này, mọi người lòng đầy căm phẫn, nhốn nháo chỉ trích Lê Hương, “Phạm Điềm đã sảy thai rồi, nó lại ở đây mặt không đổi sắc, rốt cuộc nó ác đến mức nào chứ?”
“Lê Hương vừa tới viện khoa học chúng ta, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, nó lại vẫn dám tính kế Dạ lão đức cao vọng trọng của chúng ta.”
“Không chỉ như thế đâu, nó còn bỏ bùa viện sĩ Mạc khiến anh ấy mê nó như điều đồ ấy.”
“Lê Hương, mày thật ác độc!”
Những người này hiện tại có thể nói là thù mới hận cũ cùng tính một lượt, hận chết Liễu Lê Hương, không biết là ai lấy trứng gà ra, ném lên người Lê Hương.
Bốp, một tiếng, trứng gà nát, làm bẩn cả người Lê Hương.
Group Thích Truyện FaceBook
Nội dung có vấn đề gì mong cả nhà thông báo trong đúng group thích truyện cho Sansu sữa nhanh nhé! Cám ơn cả nhà! Chúc cả nhà ngày mới vui vẻ và hạnh phúc ạ!