Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Sáng sớm hôm sau.

Lê Hương ăn canh táo đỏ hạt sen hầu gái mang lên, Mạc lão phu nhân tươi cười ngôi cạnh cô.

“Quán Quán à, bà vừa nhìn thấy cháu đã thích rồi, sau này Hàn Đình dám bắt nạt cháu thì nhớ nói cho bà, bà giúp cháu đánh nó… uống tiếp đi, đừng dừng, uống nhiều canh táo đỏ hạt sen nhất định sẽ sớm sinh quý tử, bà nội muốn một tay dắt Tiểu Hàn Đình, một tay dắt Tiểu Quán Quán…”

Tóc Mạc lão phu nhân đã hoa râm nhưng tinh thần khỏe khắn, hiền từ gần gũi, nếu bỏ qua chút trêu chọc thì Lê Hương cực kỳ thích bà ấy.

Lúc này, hầu gái nói: “Chào buổi sáng, thiếu gia.”

Mạc Tuân xuống lầu.

Lê Hương ngước nhìn, hôm nay Mạc Tuân mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trang phục kinh điển của nam thần, vải dệt thủ công được là ủi không chút nếp nhăn, anh thong dong đi trên thảm đỏ, khí chất ưu nhã mà tự phụ.

Sau lưng còn có một bà mối lớn tuổi xuống cùng, tay nâng khăn hỉ, trên khăn còn có một vệt máu đỏ.

Bà mối cười mừng Mạc lão phu nhân: “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng, chúc bà sớm được bề cháu trai.”

“Tốt tốt tốt, quản gia, thưởng!”

Lão phu nhân cực kỳ hào phóng phát lì xì.

Lê Hương vừa nhìn đã biêt bà mối cầm chính là khăn hỉ trong phòng cô và Mạc Tuân hôm qua, lần đầu tiên của con gái sẽ ra máu, nhưng tối qua bọn họ chẳng làm gì cả, máu này… ở đâu ra?

Lúc này, Mạc Tuân đứng cạnh cô, một tay đút túi quần, ghé vào thì thầm bên tai cô: “Tôi làm đấy, chắc không thừa đâu, cô vân là… đúng không?”

Anh ăn nói quá trắng trợn, Lê Hương còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, vành tai trắng nõn lập tức đỏ bừng.

Tư thế của hai người lúc này có chút thân mật, Mạc Tuân cúi người thì thầm với Lê Hương, giống như hai vợ chồng mới cưới keo sơn găn bó.

Mạc lão phu nhân lập tức lấy tay che mát: “Bà không thấy gì cả, chẳng thấy cái gì đâu, hai đứa cứ tiếp tục đi.”

Mạc lão phu nhân vừa nói vừa hé tay nhìn trộm.

Mạc Tuân nhìn vành tai yên lặng đỏ ửng của Lê Hương, lông mày anh tuân khẽ nhướn, lộ ra mấy phần nam tính thành thục cuốn hút: “Em còn chưa sinh nhật hai mươi, coi như mười chín tuổi, chưa từng có… người đàn ông nào đâu nhỉ?”

Lê Hương còn nhỏ, mới tuổi.

Mạc Tuân tuổi, là tuổi phong độ nhất của đàn ông, thành thục anh tuân.

Anh truy hỏi bám riết không tha, hai người dựa sát vào nhau, Lê Hương chỉ vì hơi thở ấm áp của anh phả vào da mình, khiến cô chỉ muốn trồn.

“Anh ăn không?”

Lê Hương quay người, múc một muỗng canh táo đỏ hạt sen đút vào miệng anh, muôn: lập miệng anh lại.

Quản gia đứng cạnh vội kêu lên: “Thiếu phu nhân à, đó là muỗng của cô mài”

Thiếu gia có thói sạch sẽ nghiêm trọng, đấy là muỗng thiếu phu nhân đã ăn qua, quản gia vội đi lầy nước súc miệng.

Lông mi Lê Hương run lên, lúc nãy trong lòng chỉ muốn che miệng anh lại, không ngờ lấy dùng ngay muỗng của mình đút anh, chuyện này… Mạc Tuân bị đút một muỗng đứng thẳng dậy, khẽ cau mày, sau đó nuốt muỗng canh táo đỏ hạt sen xuống trước mặt mọi người.

Quản gia trợn mát, thiêu gia… bị sao đấy?

Thiếu gia à, cậu quên mình có thói ở sạch rồi sao?

Lão phu nhân gật đầu hài lòng, bà ấy đã hơn tuổi rồi, nhìn người rất chuẩn, vừa nhìn cô bé Lê Hương này đã thích rồi, cô bé này đúng là người định mệnh của cháu trai bà.

“Tốt tốt tốt, hai đứa cùng ăn một bát canh táo đỏ hạt sen, xem ra cháu trai bà sẽ tới bụng Lê Hương nhanh thôi.” Mạc lão phụ nhân vui như trẻ con vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio