Chương :
Lệ Yên Nhiên nghe tiếng xôn xao của nhóm thiên kim danh viện, với thân phận và sức hút kia của Mạc Tuân ở Đề Đô, còn là đại lão trẻ tuổi nhất của thương giới một đời, cũng không biết anh đã là đối tượng trong mộng xuân của bao nhiêu hương khuê.
Mạc Tuân dừng chân dưới ánh đèn, anh bị một đám giám đốc thượng lưu bao vây, ai nấy đều cung nghênh bắt chuyện với anh, anh rũ mí mắt anh tuần thâm trầm mà lãnh đạm được người cung phụng.
Lòng hư vinh của Lệ Yên Nhiên hả hê thỏa mãn, một đàn ông bị người người theo đuổi như vậy lại bị cô ta chinh phục, thành vật của cô ta.
Có thể gả cho Mạc Tuân trở thành vợ anh, có lẽ là chuyện kiêu ngạo cả đời của Lệ Yên Nhiên rồi.
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ưỡn ngực lên, dẫn theo làn váy của mình dùng tư thế hoàn mỹ đến cạnh Mạc Tuân, khoác tay lên cánh tay rắn chắc của anh: “Anh Tuân, anh đã đến rồi?”
Nhóm giám đốc chung quanh nhanh chóng tán dương, “Đêm nay Yên Nhiên tiêu thư thật sự đẹp như tiên nữ trên trời!”
“Yên Nhiên tiêu thư và Mạc tổng thực sự là trời đất tạo nên một đôi.”
“Sau khi đại thọ của lão thái quân kết thúc, chúng ta chắc là có thể uống được rượu mừng của Mạc tổng và Yên Nhiên tiểu thư nhỉ, nếu nhanh thì còn có thể uống được rượu mừng của Mạc Nhị thiếu nữa đấy.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhiễm vài phần ngượng ngùng đỏ ửng, cô ta ngẳng đầu, lại tựa như xấu hỗ e lệ nhìn về phía Mạc Tuân.
Nhưng Mạc Tuân không nhìn cô ta, từ khi anh đến, anh chưa từng đặt mắt lên cô ta, hiện tại anh đút một tay trong túi : quân, cặp mặt thâm thúy hẹp sâu kia nhàn nhạt mà sắc bén băn do dự liếc toàn trường, như đang tìm người nào.
Lệ Yên Nhiên cứng đờ, cô ta nhạy cảm nhận ra tim của anh không ở chỗ này, anh đang tìm ai, lẽ nào… anh đang tìm Lê Hương? Lệ Yên Nhiên đột nhiên nghĩ đến lúc cô ta gọi điện thoại cho anh, anh lúc đầu nói không có thời gian, thế nhưng sau lại thay đổi chủ ý, lúc đó cô ta còn tưởng rằng mình làm nũng có hiệu quả, hiện tại cô ta mới mù mờ nhận ra, công sức cô ta nói khi đó sợ rằng đều là nói nhảm, thứ anh thực sự nghe vào chính là Mạc Tử Tiễn sẽ dẫn Lê Hương tới chúc thọ?
Cho nên, anh là vì Lê Hương mà tới sao? Lệ Yên Nhiên bị ý niệm trong đầu của mình dọa sợ, tay xuôi bên người cũng siết quyền thật chặt.
Lúc này Lệ lão phu nhân ra sân, Dạ Huỳnh làm con dâu nên đỡ Lệ lão phu nhân ra sân, mọi người nhanh chóng chen chúc lên, chúc thọ lão thái quân.
“Anh Tuân, chúng ta cũng đi chúc thọ cho bà đi!” Lệ Yên Nhiên lôi Mạc Tuân tiến lên.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân không chút thay đổi, nhẹ nhàng mím đôi môi mỏng lộ ra vài phần c tình người lạ chớ chạm, anh đối với mấy tình huống xã giao này không có hứng thú chút nào, nếu như không phải biết Mạc Tử Tiễn sẽ dẫn Lê Hương qua đây, anh căn bản cũng sẽ không đến.
Nhưng vừa rồi anh quét một vòng, cũng không thầy được bóng người nhỏ nhắn tuyệt lệ kia, Lê Hương còn chưa đến.
“Lão thái quân, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn, đây là một viên mã não huyết sắc mà ông nội tôi trân trọng cất giữ, tôi hy vọng ngài sẽ thích nó.”
“Lão thái quân, đây là bức ảnh sông Thương Hà vào thời nhà Thanh mà tôi đã chụp trong buổi đấu giá cách đây một thời gian, tôi hy vọng ngài thích nó.”
Mọi người chen lần lầy ra lễ vật đắt giá chúc thọ cho Lệ lão phu nhân, rất nhanh những lễ vật kia liền chồng chất như núi.
Lệ lão phu nhân hôm nay tâm tình tốt, bà khoát tay áo: “Cảm ơn mọi người, tắm lòng của mọi người tôi đều nhận rồi.”
Hôm nay Dạ Huỳnh mặc một chiếc đầm dài màu đen, trang điểm tinh tế trang nhã, quyến rũ lại giỏi giang, bà đứng cạnh Lệ lão phu nhân, chỉ huy thủ hạ nhận những lễ vật này, khí chát đó có mấy phần khí thế của đương gia chủ mẫu, tự nhiên cũng giành được thừa nhận cùng xu nịnh của mọi người, “Lệ phu nhân, nhiều ngày không gặp, thực sự cô càng ngày càng trẻ, nhìn cô không giống mẹ của Yên Nhiên tiểu thư, mà là… chị ấy!”
“Lão thái quân, ngài có cô con dâu như thế, về sau cũng yên lòng xả hơi, để con dâu bà tới quản nhà.”