Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 750-756

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

Đám người trên tiệc đã sợ ngây người, lúc đầu Lê Hương mặc chiếc váy tinh không xuất hiện, mọi người đã đủ khiếp sợ, vừa rồi lại nghe lão thái quân mở miệng gọi một tiếng “bà nội”, bọn họ cũng hoài nghỉ tai mình xuất hiện ảo thính.

Hiện tại Lê Hương lấy bộ tai mèo ra làm quà sinh nhật đưa cho lão thái quân, mọi người đều nổi giận, món quà này của cô cũng quá qua loa láy lệ rồi?

Phải biết rằng bọn họ tặng quà đều là trân châu mã não vô giá, đã chất chồng như núi bên kia rồi, người có thân phận như lão thái quân, ngay cả trân châu mã não cũng không thèm liếc mắt, Lê Hương vậy mà lại đưa bộ tai mèo đến bêu xấu.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lệ lão phu nhân: Lão thái quân, nhận quà của cô ta, sau đó dụng lực vứt đi, để cô ta biết giang hồ hiểm ác đáng sợ thế nào? Lệ lão phu nhân nhìn bộ tai mèo, nhanh chóng nhận, mọi người hai mắt vui vẻ, đúng rồi chính là như vậy, vậy mới đúng chứ?

Thế nhưng một giây kế tiếp Lệ lão phu nhân đã đeo bộ tai mèo lên đầu mình, bà vui vẻ nhếch miệng cười, còn tựa như đang đeo vật quý xoay quanh một vòng cho mọi người xem: “Bé con Lê Hương tự tay đan cho bà bộ tai mèo này thật sự rất ấm, các người đều đến xem thử, đẹp chứ?”

Lệ lão phu nhân cầm bọ tai mèo hợp còn làm thêm nhiều động tác dễ thương nũng nịu.

Mọi người như bị sét đánh, ủa, nói là dùng sức ném vào trong thùng rác đâu, ủa nói là sẽ dạy Lê Hương làm người đâu, vì sao bọn họ lại bị vả ngược bạt tai đau điếng thế này.

Mọi người nhanh chóng cười giả lả, “Đẹp! Thật sự rất đẹp!”

“Lê Hương tiểu thư có hoa tay quái!”

Có Lê Hương tiểu thư tự tay đan bộ tai mèo này, mùa đông này lão thái quân cũng không sợ lạnh nữa rồi!”

Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên hóa đá tại chỗ, đã quên mắt hô hấp, Lệ Yên Nhiên lớn như vậy cũng chưa từng được lão phu nhân thương yêu như vậy, bây giờ đang ở trước mặt toàn bộ giới thượng lưu quý tộc Đế Đô, lão phu nhân xem trọng Lê Hương như vậy, liền biến mẹ con bọn họ thành không khí.

“Bé conLê Hương, quà sinh nhật của cháu bà thực sự là rất thích, bà tháo ra một chút cũng thấy tiếc nữa.” Lệ lão phu nhân kéo tay Lê Hương cười nói.

Lê Hương cũng không ngờ Lệ lão phu nhân lại thích quà cô tặng như vậy, miệng cô ngọt nói: “Lão phu nhân, bà thích là tốt rÖi.

“Bé con Lê Hương, bà hiện tại muốn ước nguyện rồi, qua đây, chúng ta cùng ước.” Lệ lão phu nhân nhanh chóng kéo Lê Hương đến bên bánh ga-tô.

Má Lý thắp sáng nến, Lệ lão phu nhân nhanh chóng chắp hai tay, hướng về phía ngọn nến nguyện ước.

Hiện tại tất cả mọi người vây quanh, vây Lệ lão phu nhân và Lê Hương ở giữa, Lê Hương vỗ tay nhỏ bé, bắt đầu hát bài “chúc mừng sinh nhật” “Happy birthday to you…”

Mọi người cũng đưa tay vỗ theo nhịp của Lê Hương, cùng nhau hát cho Lệ lão phu nhân.

Không khí của hiện trường vô cùng thân thiện, thế nhưng mẹ con Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên lại bị lãng quên ở trong góc, nhất là Lệ Yên Nhiên trên người còn mặc món hàng mẫu đó, cả người đã là một câu chuyện cười.

Lệ Yên Nhiên u oán nhìn Lê Hương bây giờ đang bị vây trong ánh lửa, vị trí hiện tại của cô vốn là thuộc về cô ta, thế nhưng cô đã đoạt đi rồi cô tất cả quang hoàn.

Tất cả mưu kế trong lòng Lệ Yên Nhiên đều bị phá vỡ, hiện tại Lê Hương ngược lại giống như phượng hoàng kia, mà cô ta mới là con gà rừng.

Đã từng chờ mong trong lòng bao nhiêu, hiện tại liền có bấy nhiêu đả kích.

Lệ Yên Nhiên uất ức lôi ống tay áo Dạ Huỳnh: “Mẹ, mẹ nhìn bà nội kìa! Bà nội tại sao lại đối xử với chúng ta như thế, Lê Hương căn bản là một người ngoài, lẽ nào ở trong mắt bà nội, chúng ta đến một con người ngoài cũng không bằng sao?”

Chương :

Dạ Huỳnh bóp sâu ngón tay vào lòng bàn tay cũng không thấy đau, ánh mắt lúc đầu tập trung trên người mẹ con bọn họ đều bị đoạt đi, Dạ Huỳnh cảm giác mình lại bị đánh về nguyên hình.

Bà ta cũng không hiểu lão phu nhân vì sao yêu thích Lê Hương như thế? Vì sao hết lần này tới lần khác là Lê Hương? Lão phu nhân tuy thân đang ở nhà, thế nhưng bà có tai mắt ở mọi ngóc ngách, chuyện xảy ra bên ngoài bà biết, chuyện gần đây của Lê Hương và Dạ gia huyên náo xôn xao, bà ta cũng không tin lão phu nhân không biết chuyện, thế nhưng lão phu nhân đứng cạnh Lê Hương, phảng phất khiến mọi người một cảnh báo, Lê Hương này là người của Lệ gia, cô là cháu gái bà nhìn trúng?

Rõ ràng lão phu nhân và Lê Hương không hề có chút máu mủ ruột rà nào.

Trong hai mắt Dạ Huỳnh chậm rãi toát ra thống hận oán độc.

Lúc này Lệ lão phu nhân đang ước nguyện, trong tiếng cười vui chúc phúc của mọi người, Lệ lão phu nhân thỏi tắt tất cả ngọn nến, lão thái quân, sinh nhật vui vẻ?

Mọi người bắt đầu chia bánh ga-tô, kế tiếp là đến phần khiêu vũ, vì phần này thuộc về thanh niên, Lệ lão phu nhân lên lầu, về phòng.

Nhưng trong phòng đã có một người đang chờ bà, người này chính là Dạ Huỳnh.

Dạ Huỳnh đứng trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt không có thiện ý nhìn lão phu nhân.

“Lão phu nhân…” Má Lý tiền lên.

Lúc này Lệ lão phu nhân hát tay, nói với Má Lý: “Bà lui xuống trước đi.”

“Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, con nỗ lực hoàn thành từng chuyện, nhưng vì sao con vẫn không chiếm được tán thành của mẹ, Yên Nhiên cũng vậy, mẹ từ nhỏ đã không thích Yên Nhiên!” Dạ Huỳnh tâm tình kích động lên án nói.

Lệ lão phu từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh: “Dạ Huỳnh, tôi vì sao không đồng ý cô, lẽ nào trong lòng cô không rõ sao, cô có phải đã quên chuyện tốt cô từng làm rồi không?”

Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Dạ Huỳnh trắng bệch, không sai, bà ta đã từng… vượt rào?

“Mẹ, đúng, con đã từng là vượt rào, thế nhưng cũng do Quân Mặc, lúc con gả cho Quân Mặc đã mang thai, từ đó về sau anh ấy để con đìu hiu một mình trông phòng, anh ấy chưa từng chạm qua con, thờ ơ với con, ngày đó con uống say, xảy ra quan hệ với gã đàn ông xa lạ kia, nhưng con không cố ý, người con yêu sâu đậm vẫn là Quân Mặc mài”

Lệ lão phu nhân cười lạnh nói: “Quân Mặc vì sao không động vào cô, vì sao thờ ơ với cô, đó là bởi vì cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu bò lên giường Quân Mặc, bỏ thuốc trong ly nó!”

Dạ Huỳnh toàn thân chắn động, chuyện xưa qua bây giò bị Lệ lão phu nhân vô tình vạch trần, bà ta vẫn như cũ cảm thấy khó chịu.

Năm đó bà ta là thiên kim đại tiểu thư của Dạ gia, bởi vì một ánh mắt khế chạm giữa đám người vây quanh vị con của Đề Đô – Lệ Quân Mặc đó, trái tim của bà liền đều đánh rơi trên người ông, sỉ cuồng gần như tẫu hỏa nhập ma.

Chương :

Vì đạt được ông, Dạ Huỳnh tìm một cơ hội hạ độc trong ly Lệ Quân Mặc, lúc đầu bà ta dự định nhân cơ hội này đem gạo nấu thành cơm, để mình biến thành người phụ nữ của Lệ Quân Mặc.

Nhưng…

Nhưng giữa đường xảy ra việc ngoài ý muốn.

Con người Lệ Quân Mặc trời sinh vô cùng cảnh giác, ông rất nhanh đã nhận ra cơ thể dị thường, nên cũng không trở về phòng mình nữa, do đó để bà ta nhào hụt.

Trong gian phòng trống rỗng, Dạ Huỳnh cũng không biết xảy ra chuyện gì, bà ta tìm kiếm khắp nơi Lệ Quân Mặc trong khách sạn, cuối cùng tìm được ông ở một phòng?

Dạ Huỳnh bây giờ còn có thể nhớ rõ ràng một màn đó, bà ta đi tới cửa phòng kia, cửa phòng đó lại đúng lúc mở ra, bên trong có một cô gái chạy ra ngoài.

Cô gái kia đụng phải bà ta, bởi vì tốc độ quá nhanh, bà ta cũng không thấy rõ khuôn mặt cô gái kia, chỉ thấy cô gái kia quần áo xốc xéch lộ ra nửa đầu vai láng mịn, phía dưới bờ xương cánh bướm xinh đẹp có một đóa hoa đỏ tươi.

Đóa hoa đó không hề giống hình xăm, mà như là từ trong da thịt tự nhiên có được, đóa hoa tiên hoạt đến yêu dã, khiến người ta nhìn hồn bay phách lạc.

Dạ Huỳnh chỉ vội vã liếc mắt vậy mà vẫn chưa từng quên được.

Lúc đó bà ta cảm thấy rất kỳ quái, đợi khi cô gái kia chạy đi, cô ta đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, vừa nhìn liền quên mắt hít thở.

Bà ở trong phòng thấy được Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, trên thảm đều là quần áo vứt loạn, ga trải giường xốc xéch, vừa nhìn liền biết là vừa trải qua chiến trường làm tình mãnh liệt.

Bà ta cứng đờ, một nhận thức đáng sợ xoay quanh trong đầu, bà ta đã may áo cưới sẵn cho người khác rồi, vì Lệ Quân Mặc đã vào nhằm phòng.

Cô gái chạy đi kia trở thành người phụ nữ của Lệ Quân Mặc?

Dạ Huỳnh không biết cô gái kia là ai, bởi vì cô gái đó cũng không xuất hiện nữa, cũng không trở về tìm Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc là con cưng Đề Đô ai lại không biết, ở độ tuổi tuyệt đại phong hoa của ông, có người bò lên giường Lệ Quân Mặc, lại không quay về tìm Lệ Quân Mặc, việc này vẫn là bí mật ẩn sâu ở đáy lòng Dạ Huỳnh mấy năm nay.

Mặc kệ thế nào, sai lầm đã thành, bà ta cần nhất là suy tính nên tự cứu như thế nào.

Bà ta chờ cơ hội này đã quá lâu, với Lệ Quân Mặc mà nói, chuyện đó chỉ xảy ra một lần, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa, bà ta bỏ lỡ cơ hội này, vậy vĩnh viễn không còn cách nào đạt được Lệ Quân Mặc.

Vì vậy ngay lúc đó bà ta dứt khoát đưa ra quyết định trọng đại, bà ta đi vào trong căn phòng kia, thừa dịp Lệ Quân Mặc còn chưa tỉnh lại cởi quần áo, nằm bên cạnh ông.

Sau đó lúc Lệ Quân Mặc mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là bà ta?

Về sau, bà ta mang thai, Lệ Quân Mặc vì đứa bé trong bụng mà cưới bà ta, bà ta cậy vào đứa bé trong bụng, sinh hạ Lệ Yên Nhiên.

Lệ Quân Mặc vốn chưa từng chạm vào bà ta, dù cho là trước khi cưới hay là sau khi kết hôn, nên con gái Lệ Yên Nhiên của ông… Căn bản không phải con của Lệ Quân Mặc?

Dĩ nhiên, thân thế Lệ Yên Nhiên không có ai biết, bà ta cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào biết.

Một khi thân thế Lệ Yên Nhiên bị phơi bày dưới ánh sáng, vậy tất cả những gì bà ta có đều sẽ mắt đi hết.

“Mẹ, con…” Dạ Huỳnh tự giác đuối lý, bà ta cầu xin Lệ lão phu nhân đã chứng kiến được.

Thế nhưng Lệ lão phu nhân lạnh giọng ngắt lời bà ta: “Đừng gọi tôi là mẹ, nếu như không phải nễ mặt Yên Nhiên, tôi cũng sẽ không để cho cô vào cửa Lệ gia chúng tôi!”

Chương :

“Lệ gia chúng tôi là trâm anh thế gia trăm năm, bao năm qua tới đương gia chủ mẫu cũng không cầu dòng dõi, mà trọng nhân phẩm, năm đó cô thích Quân Mặc liền hạ thuốc Quân Mặc, là thứ không biết liêm sỉ, cô cậy vào cái thai mà gả vào Lệ gia, là vì tâm cơ khó lường, sau đó cô lại không chịu nỗi khuê phòng tịch mịch, lại đi ngoại tình, quả thực không đáng mặt làm vợ, làm mẹ!”

“Chuyện tốt trong thiên hạ không thể toàn bộ bị cô chiếm hết được, Quân Mặc không thích cô, ngay từ đầu cô cũng biết, cô dụng hết tâm cơ gả cho Quân Mặc, còn vọng tưởng Quân Mặc nùng tình mật ý với cô, Lệ gia chún gtôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Dạ gia các cô, mấy năm nay Quân Mặc một tay đưa Dạ gia thành một trong tứ đại hào môn của Đề Đô, càng ở lúc bấp bênh làm hậu thuẫn mạnh mẽ nhất cho các người, Dạ Huỳnh, cô cũng nên thấy đủ!”

“Cô luôn miệng nói tôi và Quân Mặc không thích Yên Nhiên, không coi trọng Yên Nhiên, lẽ nào trên người Yên Nhiên thiếu mất vinh quang của Lệ gia sao, cô cắm sừng Quân Mặc, Quân Mặc và tôi chẳng lẽ đã nễ mặt Yên Nhiên còn chưa lớn nên chưa đệ đơn ly hôn, trục xuất cô khỏi cửa Lệ gia đấy ư?”

“Đừng cho là tôi nhìn không ra tâm cơ của cô, cô còn muốn chắp vá với Quân Mặc à, sinh thêm thằng con trai cho Quân Mặc? Quả thực là sỉ tâm vọng tưởng!”

Lệ lão phu nhân từng câu từng chữ sắc bén nặng nề nện xuống, trực tiếp khiến Dạ Huỳnh hai chân mềm nhũn, tất cả huyễn tưởng của bà ta đều tan vỡ, bà ta biết bản thân cuối cùng cả đời đều không thể sở hữu hết thảy mong muốn của mình.

Bà ta không cam lòng.

Bà ta quá không cam lòng?

“Mẹ, trong lòng mẹ nếu đã có Yên Nhiên, vậy sao còn muốn nhận Lê Hương làm cháu gái, con nhỏ kia đến tột cùng đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ?”

Dạ Huỳnh thật sự không hiểu cái này trên người Lê Hương đến tột cùng có mị lực gì, chẳng những đàn ông vì cô khuynh đảo, ngay cả lão phu nhân cũng bị cô khuất phục.

Câu hỏi này khiến vẻ mặt Lệ lão phu nhân ấm áp lại, kỳ thực Lệ lão phu nhân cũng không biết vì sao bà lại thích Lê Hương như thế, lúc ở Hải Thành ngay từ ánh mắt đầu tiên bà thấy Lê Hương đã thích đôi mắt trong suốt thông tuệ linh động của cô, lúc đó ý niệm đầu tiên của bà chính là muốn nhận Lê Hương làm cháu gái.

Hiện tại cái ý niệm này càng lúc càng mãnh liệt, bà muốn mang Lê Hương vào Lệ gia, để Lê Hương mang họ Lệ.

Lệ lão phu nhân cảm giác mình thực sự đã bị Lê Hương hạ thuốc mê rồi “Dạ Huỳnh, tâm ý tôi đã quyết, cô cũng đừng dây dưa với tôi về bé con Lê Hương mãi! Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!”

Lúc này má Lý ngoài cửa mở cửa phòng, làm ra thủ thế “mời”: Phu nhân, bà có thể ra.”

Dạ Huỳnh cắn răng, sau đó lòng không phục rời khỏi căn phòng này.

Dạ Huỳnh đi, má Lý đi tới: “Lão phu nhân, lúc đầu tôi đã nói Dạ Huỳnh này toan tính bất chính, không xứng với thiếu gia, thiếu gia phong hoa vô song, Dạ Huỳnh nhất định chính là vết bẩn trên người thiếu gia.”

Lệ lão phu nhân thở dài: “Có lẽ đây đều là mệnh!”

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

Má Lý nhanh chóng cười nói: “Lão phu nhân, chắc là thiếu gia gọi điện thoại tới, tuy là hôm nay thiếu gia không về, nhưng cậu ấy vẫn nhớ sinh nhật của bà đấy ạ.”

Má Lý là người làm hồi môn theo Lệ lão phu nhân gả vào Lệ gia, nên mấy năm nay cũng không đổi giọng, vẫn gọi Lệ Quân Mặc là “thiếu gia”.

Lệ lão phu nhân chỉ có một đứa con trai độc đỉnh là Lệ Quân Mặc, lúc đầu trông cậy vào ông mở rộng gia phả, thế nhưng ông trời sinh không có hứng thú với loại sinh vật là phụ nữ, cho nên lúc đầu Dạ Huỳnh mang thai, Lệ lão phu nhân cũng đành đồng ý.

Sau đó Dạ Huỳnh quá trớn, Lệ Quân Mặc rời khỏ Lệ gia ở bên ngoài bận rộn công việc cũng rất ít khi trở về, kỳ thực theo Lệ Yên Nhiên lớn lên, Lệ lão phu nhân cũng rất muốn chấm dứt cuộc hôn nhân giữa Lệ Quân Mặc và Dạ Huỳnh, như vậy Lệ Quân Mặc vẫn có thể tìm một người phụ nữ tết, lại sinh một nam một nữ.

Song, Lệ Quân Mặc căn bản không để ở trong lòng, ông không thích phụ nữ, đối với ông mà nói, ai làm Lệ phu nhân cũng không có khác biệt.

Chương :

Lệ lão phu nhân chưa từ bỏ ý định với chuyện này, nhiều năm như vậy bà vẫn phái người hỏi thăm sinh hoạt cá nhân của Lệ Quân Mặc, bên người ông thực sự không hề có một bóng hồng nào, ngay cả muỗi cái cũng chẳng có lấy một con.

Lệ lão phu nhân đi tới, cầm ống nghe lên: “Alo.”

Rất nhanh, chất giọng trầm thấp từ tính của Lệ Quân Mặc từ đầu dây bên kia truyền tới: “Alo, mẹ à, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như thuở .”

Lệ lão phu nhân hừ một tiếng: “Muốn mẹ năm nào cũng như thuở vậy con đừng thua kém chứ, thế nào, ở bên ngoài có hay không gặp được ai vừa ý không?”

Mỗi lần gọi Lệ lão phu nhân đều nhắc đến đề tài này, Lệ Quân Mặc bên kia: “Mẹ, con còn có việc, cúp trước.”

“Lệ Quân Mặc, con không thích phụ nữ như thế, có bản lĩnh trước kia đừng lăn giường với Dạ Huỳnh!” Lệ lão phu nhân thở phì phò nói.

Lệ Quân Mặc hơi khựng lại, không nói.

Lệ lão phu nhân là ai, đã thành tinh rồi, hơn nữa bà hiểu rõ nhất người con trai này của mình, nên bây giờ nghe được nhịp thở rối loạn của Lệ Quân Mặc, Lệ lão phu nhân híp mắt: “Làm sao, còn nhớ mãi không quên đêm kia à, Dạ Huỳnh vẫn là Lệ phu nhân của anh đấy, anh có thể ôn lại chuyện cũ bắt cứ lúc nào.”

“Mẹ, con thực sự cúp đây.” Lệ Quân Mặc làm bộ muốn cúp điện thoại.

“Chờ một chút, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói cho con nghe.” Lệ lão phu nhân gọi ông lại.

“Mẹ, chuyện gì thế?”

“Trước đây mẹ có đến Hải Thành, không phải là được tiểu tiên nữ kia cấp cứu sao, tiểu tiên nữ kia chính là bé con Lê Hương, mẹ rất thích bé conLê Hương, muốn nhận bé con làm cháu gái của mẹ, mẹ không muốn để bé con Lê Hương uất ức, nên con chừng nào thì nhín chút thời gian trở về một chuyến, mẹ muốn chính thức nhận bé con Lê Hương.”

Ánh mắt Lệ lão phu nhân cao, mấy năm nay bên người cũng không có người nào vừa ý bà, hiện tại cô bé mà bà vừa gặp liền thích, Lệ Quân Mặc đương nhiên tán đồng, ông cũng biết bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ mở rộng gia phả mà mẹ giao cho mình: “Dạ, con kết thúc công việc lần này sẽ về ngay, chỉ cần mẹ vui là được.”

Trong đại sảnh Party, Mạc Tử Tiễn đi lên trước, đưa tay ôm chặt vòng eo nhỏ mềm của Lê Hương.

Bởi vì lão thái quân đã biểu lộ rõ ràng, tất cả mọi người đều biết chiều gió của Lệ gia nay e là đã thay đổi, cháu gái ruột Lệ Yên Nhiên thất sủng, hiện tại người được cưng chiều lại là Lê Hương, nên tất cả mọi người đều vây quanh Lê Hương và Mạc Tử Tiễn, a dua nịnh hót nói.

“Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Hương tiểu thư lúc tôi đã thấy Lê Hương tiểu thư không phải người phàm, hóa ra là người lão thái quân coi trọng!”

“Không chỉ như thế, Lê Hương tiểu thư còn là người Mạc Nhị thiếu coi trọng, ánh mắt Mạc Nhị thiếu thực sự rất tốt!”

“Cho nên nói lão thái quân vẫn là lão thái quân, hai vị thiên chỉ kiêu tử của Mạc gia lại sắp trở thành cháu rễ của lão thái quân!”

Lê Hương cũng không thích giao tiếp với đám người này, cô tự nhiên hòa nhã cười nhạt, Mạc Tử Tiễn thấy cô không được tự nhiên, rũ đôi mắt lạnh lùng tuần mỹ xuống nói: “Lê Hương, chúng ta khiêu vũ đi!”

Hiện tại đã đến phân đoạn khiêu vũ rồi, mọi người bắt đầu mời bạn gái khiêu vũ.

Lê Hương gật đầu: “Dạ.”

Hai người chuẩn bị tiến vào sân nhảy, nhưng thình lình một bóng người đồ sộ xông vào mắt, Mạc Tuân tới.

Mạc Tuân trực tiếp ngăn lại lối đi của hai người.

Cảnh tượng này nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, Mọi người kinh ngạc nhìn Mạc Tuân, xì xào bàn tán nói “Mấy người mau nhìn kia, Mạc tổng sao lại ngăn đường Mạc Nhị thiếu thế kia?”

Chương :

Lê Hương nhìn vào khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân, nhàn nhạt nhíu hàng mày thanh tú, tuy nãy giờ cô không nhìn anh, nhưng cô có thể cảm giác được từ lúc cô vào sân, ánh mắt Mạc Tuân vẫn dán chặt lên người cô.

Ánh mắt của anh vô cùng có tính xâm lược, làm cô muốn bỏ lơ cũng khó.

Hiện tại anh lại muốn làm cái gì, dưới ánh mắt chăm chăm của mọi người ngăn đường bọn cô, ý anh là thế nào? Mạc Tử Tiên dừng bước lại, anh khẽ ôm Lê Hương vào trong lòng mình, sau đó ngước mắt nhìn về phía Mạc Tuân: “Anh hai, anh muốn mời vị hôn thê của mình khiêu vũ sao, anh đi lầm đường rồi, vị hôn thê của anh Lệ Yên Nhiên ở phía sau anh ấy.”

Tại nhiều trước mặt người như vậy, Mạc Tử Tiễn vô cùng bận tâm đến danh tiếng Lê Hương, nên anh kín đáo lên tiếng nhắc nhở Mạc Tuân, vị hôn thê của anh Lệ Yên Nhiên đang ở phía sau.

Lệ Yên Nhiên bây giờ quả thật là ở phía sau, cô ta nhìn Mạc Tuân dùng thân thể cao ngất chặn đường của Mạc Tử Tiễn Lê Hương, cô ta nhanh chóng tức giận cắn răng, anh Tuân rốt cuộc muốn làm cái gì? Trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân không nổi sóng lớn, cặp mắt thâm thúy hẹp mâu từ trên mặt Mạc Tử Tiễn rơi xuống khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương, sau đó nhếch đôi môi mỏng: “Anh không đi lầm, hiện tại anh không muốn mời vị hôn thê của mình là Lệ Yên Nhiên khiêu vũ, anh muốn mời Lê Hương khiêu vũ!”

Cái gì? Quần chúng vây xem cảm giác mình lại có dưa ăn, Mạc Tuân vậy mà lại muốn mời vị hôn thê của em trai mình là Lê Hương khiêu vũ? Chuyện quái gì thế này? Trong đôi đồng tử thanh lạnh của Mạc Tử Tiễn đột nhiên lạnh lẽo, cả người tràn ra vài phần lãnh khí sắc nhọn, anh nhìn Mạc Tuân: “Anh hai, em không rõ ý của anh.”

Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, môi mỏng nhéch lên vòng cung tà mị: “Khỏi phải lo như thế, đợi hai em thành hôn sau, Lê tiểu thư chính là em dâu anh, bây giò anh mời em dâu cùng nhảy một điệu, cũng không quá phận mà nhỉ?”

Mọi người: “…”

Không phải không quá phận, mà là rất quá phận?

Điệu nhảy đầu tiên của Lê Hương hẳn là thuộc về vị hôn phu Mạc Tử Tiễn, hiện tại Mạc Tuân lại bỏ vị hôn thê của mình rồi mời em dâu mình nhảy, chặc chặc, không thấy được phía sau mặt Lệ Yên Nhiên đã giận bừng bừng rồi sao? Mạc Tử Tiễn nhìn Mạc Tuân, hai vị thiên chỉ kiêu tử của Mạc gia nhất thời giương cung bạt kiếm, văng lửa khắp nơi: “Anh hai, nếu như em nói không?”

Cặp mắt thâm thúy của Mạc Tuân đột nhiên híp lại, sau đó anh đưa mắt về Lê Hương, chậm rãi đưa ra bàn tay của chính mình hướng về cô: “Lê Hương, qua đây!”

Anh chỉ mặt gọi tên, muốn cô đi qual Hàng mày thanh tú của Lê Hương càng thêm nhíu chặt, cô không biết Mạc Tuân trước mắt này hôm nay lại phát điên vì cái gì? Thấy Lê Hương không hề động, Mạc Tuân trực tiếp vươn bàn tay to qua.

Mạc Tuân dứt khoát vươn tay nắm chặt ra cỗ tay trắng mảnh khảnh của Lê Hương, muốn kéo cô qua đây.

Trời ạt Toàn trường sợ ngây người, Mạc tổng làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt ra tay cướp người? Còn là cướp em dâu của mình? Mạc Tuân chưa thành công, bởi vì Mạc Tử Tiễn đã giữ chặt cổ tay còn lại của Lê Hương, kéo cô lại.

Tình huống hiện tại là, Lê Hương đồng thời bị hai vị thiên chỉ kiêu tử của Mạc gia này kéo lại?

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, tới rồi tới rồi, ăn dưa lại tăng cấp, đây lại là tình huống gì thế này? Mạc tổng bỏ vị hôn thê của mình qua một bên không thèm liếc mắt đến, lại xông đến giật vị hôn thê em trai mình, lẽ nào… Mạc tổng có ý với em dâu mình? Xem ra tiêu đề giải trí ngày mai chính là Lê Hương và mối tình tay ba giữa hai anh em Mạc gia, ở đại thọ lão thái quân hai anh em vì tranh mỹ nhân mà xảy ra ẫu đả? Lệ Yên Nhiên phía sau đã giận đến đỏ bừng mặt, anh Tuân điên rồi sao, anh vậy mà lại đến đoạt Lê Hương? Hiện tại rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người cô ta, đa số đều là đồng tình xem kịch vui, Lệ Yên Nhiên chưa từng mắt mặt thế, trước đây quay quanh người cô ta đều là những ánh mắt hâm mộ cùng xu nịnh, hôm nay rốt cuộc bị cái gì vậy? Mạc Tuân và Mạc Tử Tiễn đồng thời kéo Lê Hương, ánh mắt Mạc Tuân sắc bén rơi trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tử Tiễn, sau đó lạnh lùng đóng mở đôi môi mỏng: “Buông tay!”

Mạc Tử Tiễn tức đến bật cười: “Anh hai, người nên buông tay là anh! Lê Hương là vị hôn thê của em, anh là muốn cướp với em sao?”

Mạc Tuân mím chặt môi gợi lên vẻ lạnh lẽo, từ lúc trong miệng Lệ Yên Nhiên biết được cô muốn trở thành Mạc Tử Tiễn bạn gái lại ra mắt ở party này, anh liền không bình thường được nỗi.

Chương :

Vừa rồi lúc cô vào cửa, mặc chiếc váy hai dây tinh không này, quả thực đẹp như tiên trên trời, dáng vẻ xinh đẹp là thế vậy mà cô lại khoác cánh tay của Mạc Tử Tiễn, còn là vị hôn thê của Mạc Tử Tiễn trong miệng thiên hạ.

Chưa từng có một thời khắc nào khiến anh nhận thức rõ ràng như vậy, cô đã là của Mạc Tử Tiễn rồi?

Nhận thức này khiến anh không thể chịu đựng, kỳ thực anh rất ghét chính mình lần nữa bởi vì cô mà mắt khống chế, thế nhưng bên tai văng vằng một giọng nói, rồi là vô vạn thanh âm vang lên, cô ấy là của mày! Phải cướp cô về?

Hiện tại Mạc Tử Tiễn hỏi, anh là muốn cướp với em sao? Mạc Tuân biết một khi bản thân trả lời, chính là tuyên chiến?

Mạc Tuân từ trong cỗ họng bật ra từng chữ: “Ừ, thì sao?”

Anh chẳng những tuyên chiến, còn khiêu khích.

Tính cách cường thế bá đạo như vậy, quả là Mạc Tuân anh không trật đi chút nào?

Mọi người ở đây cùng Lệ Yên Nhiên sắc mặt thốt nhiên đại biến, Mạc Tuân thật sự muốn cướp Lê Hương với Mạc Tử Tiễn?

Không ngờ Mạc gia hai vị thiên chỉ kiêu tử này không tranh gia sản lại vì tranh một cô gái mà đánh nhau?

Lê Hương đã thật chặc vặn nỏi lên đôi mi thanh tú, cô thực sự không biết Mạc Tuân đang làm gì, trận này party cô rất muốn khiêm tốn, bởi vì cô là mang theo mục đích tới, cô phải len lén ẫn vào Dạ Huỳnh căn phòng tìm kiếm chiếc chìa khóa đó, nhưng là bây giờ Mạc Tuân như thế nháo trò, cô trở thành toàn trường tiêu điểm, làm chuyện gì đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Mạc Tử Tiễn đang định động, Lê Hương đã nâng mắt nhìn về phía Mạc Tuân, giọng nói thanh lệ ấy cát lên: “Mạc tổng, buông!”

Lê Hương chọn Mạc Tử Tiễn?

Đôi mắt sâu hẹp như vết mực phẩy lên kia của Mạc Tuân giờ phút này đậm đặc nguy hiểm không cách nào thấy được đáy, anh lạnh lẽo nhìn chòng chọc Lê Hương, lúc này lòng muốn bóp chết cô cũng có.

Thấy Mạc Tuân không buông tay, Lê Hương dùng sức muốn hát tay anh ra, nhưng ngón tay thon dài của anh siết lại, giữ chặt cổ tay trắng của cô, khiến cô không thể động đậy.

Lê Hương thật sự tức điên, Mạc Tuân đang làm cái gì, anh thấy chơi rất vui sao? Lê Hương tiến lên hai bước, nhắc chân lên dùng sức đá về phía đôi chân rắn chắc của anh.

Cô vốn định đá một cái, lại thấy anh chẳng có chút xê dịch gì.

Cô lại đá cái thứ hai, cái thứ ba…

Rất nhanh, trên chiếc quần tây đen dài được cắt may sắc bén của Mạc Tuân lại có thêm nhiều vết chân, đều là do cô đá mà ra.

Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, Mạc Tuân cao lớn đứng lặng dưới ánh đèn sáng chói, chặn lối đi, cô gái mềm mại nhỏ nhắn kia rất tức giận, ở trước mặt anh dùng chân đá anh, hệt như chú mèo con đang xù lông giương ra móng vuốt sắc nhọn của mình.

Mọi người: “…”

Vị hậu duệ quý tộc đệ nhất thương giới Đế Đô Mạc Tuân này không thiếu đàn bà nhào về anh, bọn họ thấy rõ không ít, nhưng dám đá như vậy, đúng là lần đầu thấy.

Lê Hương đá đã vài cái rồi, mà anh lại không có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại cô đá đến đau.

Mạc Tuân rũ mí mắt anh tuần nhìn cô, lạnh giọng cứng rắn nói một câu: “Được rồi, đừng đá nữa, chân đá đau rồi chứ gì?”

Lê Hương nâng đôi mắt đen ướn ướt trừng anh: “Vậy anh buông tôi ral”

Mạc Tuân mắp máy đôi môi mỏng, sau đó nghe lời buông lỏng cô ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio