Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 763-766

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Trời ạt Dạ Huỳnh lập tức quên mắt hô hấp của mình, hôm nay Lê Hương mặc chiếc váy tinh không dài, hiện tại váy đã ướt nhẹp, trượt xuống một ít, liền lộ ra bông hoa phía dưới phiến xương cánh bướm của cô.

Dạ Huỳnh không hề xa lạ với bông hoa kia, vì cô năm trước bà ta từng thấy qua.

năm trước, cô gái thần bí chạy ra từ trong phòng Lệ Quân Mặc kia, phía dưới xương cánh bướm của cô ấy cũng có một đóa hoa giống như đúc như thế?

Dạ Huỳnh nhanh chóng nhận ra được gì đó, lẽ nào Lê Hương là… con gái của cô gái thần bí kia? Vậy Lê Hương chính là con gái ruột của Lệ Quân Mặc? Không phải.

Sẽ không.

Lẽ nào đêm giao hợp năm trước đã khiến cô gái kia hoài thai, cô gái kia sau đó lại sinh ra một đứa con gái chính là Lê Hương? Lê Hương mới thật sự là thiên kim đại tiểu thư Lệ gia, là hòn ngọc quý trên tay? Trách không được Lệ lão phu nhân yêu thích Lê Hương như vậy, gần như ở lần đầu tiên gặp nhau ở Hải Thành đã thích Lê Hương, lẽ nào đây chính là huyết thống thân tình dứt bỏ không được ư? Phảng phát tất cả từ nơi sâu xa đều tự có an bài.

Hai chân Dạ Huỳnh mềm nhũn, gần như muốn ngã quy, lúc này | Lệ Yên Nhiên tay lanh mắt lẹ đỡ Dạ Huỳnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ, bà nội đang nhìn mẹ đó!”

Dạ Huỳnh ngắng đầu, nhanh chóng chạm phải cặp mắt sắc bén như tia X quang của Lệ lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, như thể đã nhìn thấu hết thảy kế hoạch của bà ta.

Da đầu Dạ Huỳnh tê rần, bà ta nhanh chóng nghĩ tới hôm nay không thể đưa Lê Hương vào chỗ chết, lại chuốc thêm phiền phức cho mình, Lệ lão phu nhân cung tâm quỷ kế gì không có thấy qua, sợ rằng trong lòng bà đã sớm hoài nghi bà ta.

Dạ Huỳnh miễn cưỡng bình tĩnh, bà ta kéo kéo khóe môi với Lệ lão phu nhân.

Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Mạc Tuân, kinh ngạc lên tiếng: “Anh Tuân…”

Mạc Tuân đã trở về, trong tay anh cầm một chiếc áo khoác ngoài đen, quần áo trên người vẫn còn ướt rượt, nhỏ nước lách tách, nhưng anh không hề để tâm đến mình, mà đứng lặng tại chỗ nhìn bóng lưng Mạc Tử Tiễn đã ôm Lê Hương đi xa.

Ngón tay thon dài của anh lập tức níu chặc áo khoác ngoài, đốt ngón tay kéo đến trở nên trắng bệch.

“Anh Tuân, trên người anh sao ướt đẫm thế này, anh mau lên lầu đến phòng em tắm đi, rồi thay đồ mới đi! Kẻo nhiễm lạnh đấy.” Lệ Yên Nhiên quan tâm nói.

Ề Mạc Tuân nhìn bóng lưng Mạc Tử Tiên và Lê Hương, nhìn rất lâu, mãi đến khi bóng hình họ biến mắt trong đáy mắt mình.

Mạc Tuân lên lầu, anh không vào phòng Lệ Yên Nhiên, mà là nhân dưới sự sắp xếp của Lệ lão phu vào phòng dành cho khách tắm nước nóng.

Trong phòng tắm, nước nóng bốc lên hơi nước khắp nơi, Mạc Tuân đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm áp chảy từ đỉnh đầu của anh cọ rửa xuống, bọt nước văng lên bắp thịt rắn chắc của anh rồi bắn ra, cảnh đẹp mỹ nam tắm rửa này khiến người mặt đỏ tim đập.

Mạc Tuân nhắm lại mí mắt anh tuần, đầy đầu đều là hình ảnh vừa rồi Mạc Tử Tiễn ôm Lê Hương rời đi, anh tự giễu nhếch đôi môi mỏng.

Tắt đi vòi hoa sen, anh vươn tay cầm khăn tắm buộc lại nơi thắt lưng rắn chắc, sau đó đi ra.

Đã có người hầu nữ đặt áo sơmi quần tây mới tỉnh trên tủ giường, Mạc Tuân thân cao chân dài tiêu sái đi qua, cầm quần áo lên.

Chợt cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Yên Nhiên đi đến: “Anh Tuân… AI”

Lệ Yên Nhiên không ngờ sẽ thấy một màn này, trên người Mạc Tuân chỉ độc nhất cái khăn tắm, cô ta tới giờ chưa từng thấy Mạc Tuân cởi quần áo, anh mặc đồ thì lộ gầy, trời sinh chính là móc treo quần áo, áo sơmi quần tây tràn đầy phong phạm bá đạo tổng tài, hiện tại anh cởi quần áo, lại rất có cơ bắp.

Chương :

Màu da lúa mạch khỏe mạnh, khuôn ngực tinh xảo, đi xuống nữa là cơ bụng sáu múi nỗi rõ, cuối cùng là hình tam giác ngược từ khăn tắm đổ xuống, khiến người ta nhịn không được ngứa ngáy muốn xông lên liếm láp.

Vóc người của anh cũng không phải là loại hình thể khoa trương ở phòng gym, ngược lại giống như khí chất của anh, sang trọng quý phái,bắp thịt rắn chắc chứa đầy cảm giác an toàn, gợi cảm lại mạnh mẽ, khiến Lệ Yên Nhiên nhìn mà tim thình thịch nhảy loạn, hai tay che mặt mình, ánh mắt như nai con chạy loạn.

“Anh Tuân, sao… sao anh không mặc quần áo chứ?” Mặt Lệ Yên Nhiên đỏ bừng.

Mạc Tuân không thèm để ý cô ta, cũng không biết là ai không gõ cửa liền tiến vào? Không có lễ phép?

“Đi ra ngoài!” Mạc Tuân bật ra câu chữ bạc tình từ đôi môi mỏng.

Lệ Yên Nhiên nghe được sự không kiên nhẫn trong giọng anh, anh đối với Lê Hương không như vậy, ở trước mặt Lê Hương, anh liền mặt dày mày dạn dâng lên, còn bị Lê Hương nói là anh đang quấy rối cô.

Mà anh đối xử với cô ta, thực sự là thờ ơ lạnh lùng tới cực điểm.

Đãi ngộ khác biệt một trời một vực này khiến lòng Lệ Yên Nhiên hoàn toàn mắt thăng bằng.

“Anh Tuân, anh cùng con ả Lê Hương kia rốt cuộc quan hệ thế nào, anh tỉnh lại đi! Em mới là vị hôn thê của anh, nào có ai đối xử với vị hôn thê của mình như thế?” Lệ Yên Nhiên lên án nói.

Mạc Tuân mặt không chút thay đổi, anh nghiêng người, thậm chí cũng không thèm nhìn Lệ Yên Nhiên, môi mỏng khẽ động, anh thấp giọng lạnh lùng nói: “Chúng ta từ hôn đi!”

Cái gì? Anh vậy mà lại nói… từ hôn? Cô ta chẳng qua là giận dỗi, nói anh vài câu, anh không dỗ cô ta thì thôi, lại còn nói từ hôn? Lúc này trong phòng lại truyền tới chất giọng trầm thấp Mạc Tuân, anh như là tự lầm bẩm: “Tôi đã thử, nhưng, vẫn là không được, ngoại trừ cô ấy, tôi không muốn bắt cứ kẻ nào.”

Cô ấy kia, Lệ Yên Nhiên không cần nghĩ cĩng biết là Lê Hương?

Mạc Tuân thế mà lại si mê Lê Hương đã đến bước đường này?

Không phải cô thì không thẻ.

Lệ Yên Nhiên không muốn buông Mạc Tuân, cô ta thực sự rất thích rất thích Mạc Tuân, người đàn ông có khuôn mặt thiên sứ, dáng người lại tựa ma quỷ, danh lợi quyền thế tài phú đều có như anh đã rất hiếm. Anh là người đàn ông duy nhất xứng đôi với cô ta, nhiều năm như vậy mơ ước lớn nhất của cô ta chính là gả cho anh, trở thành Mạc gia Đại thiếu phu nhân.

Hiện tại mắt thấy bản thân cách mộng tưởng chỉ kém một bước, cô ta sao cam lòng buông bỏ? Nhưng, cô ta vãn hồi thế nào đây? Lệ Yên Nhiên nhớ tới Dạ Huỳnh từng nói, con gái phải chủ động một chút, đàn ông đều là thích con gái bên ngoài thanh thuần, nhưng trên giường lại lằng lơ, nhất là kiểu đàn ông “man show()”như Mạc Tuân.

(°) Man show: Ý chỉ những người đàn ông bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại điên cuồng. Những người như vậy không dễ dàng bộc lộ và bộc lộ những cảm xúc cá nhân, tức giận, buồn phiền và những thay đổi cảm xúc, nhưng trong những tình huống hoặc môi trường cụ thể, họ thường biểu lộ một cách bất ngờ.

Lệ Yên Nhiên vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thử xem thân thể Mạc Tuân đến tột cùng có khuyết điểm hay không, anh có thật là bất lực hay không.

“Anh Tuân, em sẽ không từ hôn với anh đâu, em yêu anh.”

Nói Lệ Yên Nhiên liền to gan giơ lên bàn tay nhỏ bé cởi bỏ áo khoác trên người, bên trong cô ta mặc váy ngắn hai dây màu đỏ, cơ thể thiếu nữ đẫy đà trắng nõn, nhìn vô cùng mê người.

Lệ Yên Nhiên tiến lên, từ phía sau ôm lấy vòng hông to của Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh muốn em đi, em muốn trở thành người phụ nữ của anhl”

Trong tròng mắt thâm thúy của Mạc Tuân nhìn không rõ Ề biểu cảm, anh xoay người, nhìn khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên mặc dù không bằng Lê Hương, nhưng giữa một rừng con gái đã là người nổi bật, lại ở độ tuổi xuân thì, trong veo như nước.

Chương :

“Anh Tuân, lẽ nào anh không thích em chủ động sao? Em đã chủ động đến vậy, anh muốn em đi mà, em cũng đã là vị hôn thê của anh.”

Đối với chuyện con gái chủ động này, trong đầu Mạc Tuân nhanh chóng nhớ lại cơn mộng xuân kia. Trong giấc mộng kia, nơi căn phòng tràn ngập ánh nắng, Lê Hương to gan dạng chân ngồi trên vòng hông rắn chắc của anh, ai có thể nghĩ tới người đàn ông nắm quyền khuynh đảo thương giới Đề Đô – Mạc Tuân lại sẽ nửa đêm tỉnh mộng, rất nhiều lần trong cơn mộng xuân của mình tỉnh lại.

Anh đúng là thích con gái chủ động, chính là một “man show”

điển hình.

Yết hầu Mạc Tuân khẽ lăn, anh giơ tay, dùng ngón tay thon dài nâng cằm Lệ Yên Nhiên lên.

Tim Lệ Yên Nhiên sắp vọt ra ngoài, cô ta khẩn trương lại mong đợi nhìn Mạc Tuân, sau đó lại ỏn ẻn kêu một tiếng: “Anh Tuân…”

Mạc Tuân đưa tay đẩy, Lệ Yên Nhiên ngã lui về phía sau, trực tiếp ngã vào trong giường lớn mềm mại.

Lúc Lệ Yên Nhiên thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm, Mạc Tuân đã xông tới, anh quỳ một chân trên giường, bàn tay to chống tại bên người cô ta, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta.

Lệ Yên Nhiên đã hoàn toàn thần phục dưới sự quyến rũ của anh, quần quanh nơi chóp mũi đều là mùi hương sữa tắm sạch sẽ mát lạnh nhàn nhạt, mê hoặc làm lòng người say đắm.

Lúc này Mạc Tuân chậm rãi cúi người, từ từ tới gần đôi môi đỏ của cô ta.

Anh muốn hôn cô ta rồi rồi ư? Có phải anh muốn hôn cô ta không? Á… kích động quá đi mắt.

Lệ Yên Nhiên tim đập như trống gõ, nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, trông mong Mạc Tuân dán môi lên môi cô ta.

Nhưng, chờ rồi lại chờ, lại chẳng chờ được nụ hôn nào.

Lệ Yên Nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Mạc Tuân ngừng lại, anh vươn tay rút đi áo sơmi bị cô ta đè dưới người.

Anh không phải muốn hôn cô ta.

Anh chỉ là muốn rút đi áo sơmi bị cô ta chặn lại?

Nhận thức này phảng phát dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, dập tắt tất cả nhiệt tình cùng chờ mong của Lệ Yên Nhiên, thì ra hết thảy đều là ảo giác của cô ta, là cô ta tự mình đa tình?

Ụ Mạc Tuân rút đi áo sơmi, anh đứng thăng người, sau đó rời khỏi phòng.

Anh đi rồi.

Anh lại cứ vậy mà đi.

Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô ta chưa từng bị lạnh nhạt và nhục nhã như thế?

Lệ Yên Nhiên đau đớn mất mát tìm được Dạ Huỳnh, cô ta ôm Dạ Huỳnh khóc lớn một trận.

Dạ Huỳnh chỉ có một đứa con gái là Lệ Yên Nhiê, bà ta còn chưa từng thấy Lệ Yên Nhiên khóc lóc như vậy, liền đau lòng: “Yên Nhiên, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, con mau nói với mẹ.

Trên mặt Lệ Yên Nhiên đều là nước mắt, cô ta nức nở nói: “Mẹ, anh Tuân muốn từ hôn với con, anh ấy không cần con nữa!”

Cái gì? Dạ Huỳnh biến sắc, Mạc Tuân cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn còn chưa được bao lâu, lúc đó đám hỏi Mạc Lệ oanh động toàn bộ Đề Đô, hiện tại Mạc Tuân lại muốn từ hôn, việc này nếu như truyền đi tất cả mọi người sẽ nói Yên Nhiên là bị Mạc gia thối hôn, là bị vứt bỏ, đến lúc đó Yên Nhiên sẽ trở thành trò cười của cả Đề Đô, sẽ bị người khác chỉ trỏ cả đời.

Không thẻ?

Chương :

Tuyệt đối không thể?

“Mẹ, đều là do Lê Hương, anh Tuân bị Lê Hương mê hoặc rồi, con rất hận ả Lê Hương đó, con muốn con ả đó biến mắt khỏi thế giới này!” Lệ Yên Nhiên oán hận nói.

Dạ Huỳnh trầm ngâm trong chốc lát, đêm nay bà ta thất thủ, để Lê Hương thoát được, bà ta không thể xuất thủ nữa, vì như thế sẽ rút dây động rừng.

Song, Lê Hương cần phải biến mắt khỏi thế gian này?

Dạ Huỳnh nghĩ tới điều gì, bà ta cong môi sờ sờ đầu Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, quên báo cho con tin tốt, anh Vô Ưu của con đã về rồi đấy?

Dạ Vô Ưu đã trở về?

Độc vương Dạ Vô Ưul Lệ Yên Nhiên nhanh chóng quên mắt khóc, khiếp sợ há to miệng, anh Vô Ưu về rồi? Trong đám con cháu của Dạ gia, Dạ lão vô cùng có thiên phú y học, nhưng Dạ Vô Ưu càng trò giỏi hơn thầy, hắn ta từ nhỏ đã thiện độc, gần như có thiên phú dị bẩm với độc. Lệ Yên Nhiên khi còn bé chỉ sợ Dạ Vô Ưu, vì trên người Dạ Vô Ưu âm khí rất nặng, còn có một đôi mắt như bò cạp vậy, bất luận kẻ nào bị anh theo dõi, đều sẽ như bị độc xà cắn phải.

Dạ lão trút xuống hết tất cả tâm huyết với người cháu này, mấy năm trước Dạ Vô Ưu liền bế quan bất xuất, nghe nói độc của hắn ta đã đạt đến tình trạng xuất thần nhập hóa.

“Mẹ, anh Vô Ưu thực sự trở về ư, vậy thì tốt quá, mau để cho anh Vô Ưu đi đối phó con ả Lê Hương kia, Lê Hương tuyệt đối không phải địch thủ của anh Vô Ưu!” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng vui vẻ cười nói.

Dạ Huỳnh cũng gật đầu một cái, chỉ cần Dạ Vô Ưu xuất thủ, Lê Hương chỉ có một con đường chết?

“Yên Nhiên, con yên tâm đi, giờ mẹ gọi cho ông ngoại con, ông ngoại nhất định sẽ bảo anh Vô Ưu xuất thủ!”

“Nhưng mẹ, ông ngoại vẫn không thích anh Vô Ưu dính dáng vào việc của đám đàn bà, lần trước Minh Châu còn bị ông ngoại mắng một trận, muốn để ông ngoại đồng ý, cũng khó lắm ấy.”

Ánh mắt Dạ Huỳnh lập lòe: “Chuyện này con không cần phải để ý đến, tự mẹ nhiên có biện pháp thuyết phục ông ngoại con.

Yên Nhiên, con chờ xem, rất nhanh Mạc Tuân sẽ cưới con, mẹ muốn Mạc Tuân tam mối lục sính, cả thành hồng trang() tới rước con về, cho con một hôn lễ thịnh thế, để con trở thành Mạc phu nhân của cậu ta!”

(°) Tam mối lục sính, cả thành hồng trang: Ý chỉ sính lễ cưới ngày xưa của Trung Quốc. “Ba môi” ý chỉ ba bà mi: “sáu sính”

là sáu giai đoạn của một buổi đám hỏi: “cả thành hồng trang” – trang sức đỏ thẫm cả đô thành, ý chỉ vàng bạc châu báu nhiều.

Nhìn ánh mắt Dạ Huỳnh kiên định, Lệ Yên Nhiên chợt an lòng.

Lệ Yên Nhiên rời khỏi phòng, Dạ Huỳnh nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho Dạ lão.

Chuông điện thoại reo hai lần sau đó đường dây được nối, giọng của Dạ lão truyền tới: “Alo, Huỳnh Huỳnh.”

“Alo ba à, Vô Ưu trở lại chưa?”

“Vừa về đến nhà đấy, ba bảo nó nghỉ ngơi thật tốt rồi.” Trong giọng Dạ lão vô cùng kiêu ngạo vui sướng, vừa nghe cũng biết Dạ Vô Ưu vượt qua được mong muốn của ông ta.

“Bố, con muốn để Vô Ưu xuất thủ, đối phó Lê Hương!” Dạ Huỳnh nói thẳng ra mục đích của mình.

Quả nhiên hơi thở Dạ lão trầm xuống, không vui: “Huỳnh Huỳnh, ba đã nói từ sớm, Vô Ưu sẽ không tham dự vào mấy chuyện đám đàn bà.”

“Bé, toi rồi, hôm nay ở thọ yến con động tay chân với Lê Hương, suýt chút nữa đã hại chết con nhỏ đó rồi, chuyện này lão thái quân đã tra xét ngay tại chỗ, rất nhanh sẽ tra được lên đầu ta, con ở Lệ gia đã không có chỗ dung thân rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio