Chương :
Cô với anh đã kết hôn, chuyện thân mật đều đã làm, nhưng bình thường đều là anh chủ động, bá đạo nắm tiết tấu trong tay, cô chỉ cần thuận theo.
Hiện tại xem như là cô ít nhất đã có chủ động, cô học dáng vẻ của anh hôn anh.
Mạc Tuân rất muốn từ chối, bàn tay xuôi ở bên người buông ra rồi siết chặt, lại buông ra, nhưng dù anh dùng hết khí lực toàn thân cũng không thẻ đây cô ra, anh luyến tiếc đẩy ra.
Anh cứ như vậy cứng đờ người để cô hôn.
Lúc này Lê Hương buông lỏng anh ra, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ bừng, trông vô cùng hoạt sắc sinh hương(), cô mềm mại khe khẽ hỏi anh: “Có muốn… hôn tiếp không? () Miêu tả nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ.
Cô hỏi anh, có muốn hôn nữa không? Trong khóe mắt hẹp dài của Mạc Tuân đã dính vào vài phần màu đỏ tươi, anh nóng bỏng mà âm trầm nhìn cô đăm đăm, muốn một ngụm ăn sống cô ngay lập tức.
Câu hỏi này còn cần hỏi sao? Lê Hương tự nhiên nhận được đáp án của anh, môi của cô chậm rãi dời xuống, dán lên yết hầu nam tính của anh…
Rất nhanh, Mạc Tuân đã vươn tay đầy cô ra.
Lê Hương giật mình mù mịt nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Mạc Tuân mím môi trắng bệch, khàn khàn lên tiếng: “Ai dạy cô? Trước đây cô có phải lấy lòng chồng cũ cô như thế không hả?”
Cái này…
Trước đây anh rất thích mà…
Anh rất thích cô hôn cổ của anh kết thúc…
Nhìn bộ dáng của cô, Mạc Tuân liền biết, đây là chồng cũ cô thích, buồn cười là, cũng là kiểu anh thích, rất thích rất thích.
Trong ấn tượng của anh, cô cực kì thông minh, bình tĩnh thong dong lại kiên định dũng cảm, anh chưa bao giờ biết cô còn có một mặt này, một mặt phụ nữ mềm mại quyến rũ.
Đều là do thằng chồng cũ chết tiệt ấy dạy cô?
Cô vốn là một tờ giấy trăng, là cái tên chồng cũ chết tiệt kia khắc lên con dấu vồn thuộc về anh lên người cô.
Mạc Tuân hiện tại rất tức giận, giận cô, giận tên chồng cũ kia, còn càng giận chính mình. Mạc Tuân anh muốn dạng đàn bà gì mà chẳn có, hết lần này tới lần khác sập xuống bẫy cô.
Anh nhắc chân dài bỏ đi, không muốn để ý đến cô.
“Mạc Tuân, anh lại thế nào nữa, sao anh sáng nắng chiều mưa thế hả?” Thấy anh muốn đi, Lê Hương chạy lên trước kéo cánh tay rắn chắc của anh.
Mạc Tuân dừng bước lại, mím đôi môi mỏng: “Thả ra!”
“Tôi không thả!” Lê Hương không chịu buông tay.
Mạc Tuân liền vươn ngón tay rõ khớp xương tách bàn tay nhỏ của cô ra, muốn khiến cô buông ra.
Lê Hương nhìn “nàng công trúa” ngạo kiều trước mắt, khẽ cắn môi, trực tiếp rút ra một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào trong huyệt vị của anh.
Tay Mạc Tuân khựng lại, cả người đều không động được, như bị người điểm huyệt, anh nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô làm gì với tôi?”
Lê Hương cất châm bạc: “Cũng không có làm gì nha.”
Chương :
Nói rồi cô đưa ngón tay ra nâng chiếc cằm tuấn tú ấy, giống như một nữ lưu manh, xấu xa cười: “Mạc Tuân, anh như vậy đáng yêu hơn đó, đừng giãy giụa nữa. Hôm nay anh cứ ngoan ngoãn thuận theo tôi đi, tôi bắt buộc phải có được anh.
Yên tâm, sẽ khiến anh dục tiên dục tử.”
Lê Hương đưa tay đầy, hai người trực tiếp rơi xuống bụi cỏ.
Mạc Tuân nhắm hai mắt, trong tròng mắt anh tuần đã tràn ra sát khí kinh người, anh ngàn vạn lần không ngờ sẽ có một ngày anh bị một cô gái… cưỡng bức?
“Lê Hương, cô dám! Cô dám chạm vào tôi, tôi sẽ không tha cho cô!” Mạc Tuân cắn chặc răng.
Lê Hương to gan ngồi cưỡi lên trên người của anh, sau đó vươn tay nhỏ bé đi tới thắt lưng da bên eo anh, trước đây cô từng tháo thắt lưng anh, có kinh nghiệm, cho nên sờ soạng một chút liền “cạch” một tiếng mở ra được: “Mạc Tuân, không phải anh nói tôi làm anh bắt lực à, sao…. bây giờ lại cứng thế?”
Toàn bộ đồng tử Mạc Tuân đều tràn ngập ra màu đỏ tươi đáng sợ, đúng là anh là bị cô làm bắt lực, vì anh không hề có tính thú với bắt kỳ người phụ nữ nào khác.
Nhưng tại sao nằm dưới thân cô lại…
Mạc Tuân căng quai hàm ra, thắm thêm vài phần dữ tợn, mẹ kiếp anh sao lại cảm giác mình thực sự bị Lê Hương ăn sạch thế này?
Lúc này Lê Hương cúi đầu, hôn chụt chụt lên gương mặt điển trai kia: “Mạc Tuân, đừng kêu nữa, thân thể của anh còn thành thật hơn cái miệng của anh nhiều đáy.”
Cô đang nói gì thế? Đây không phải là lời thoại của anh sao? Loạn rồi.
Đêm nay tất cả đều loạn rồi, từ tư thế đến lời thoại đều loạn cả rồi. Mạc Tuân anh đây vậy mà nằm dưới ư? Quả thật khiến cho người ta mở rộng tầm mắt mà.
“Lê Hương, lăn xuống khỏi người tôi mau! Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, cắm chạm vào tôi, bằng không tôi sẽ khiến toàn bộ Lê gia vì hành vi của cô mà chôn củng… Ưml”
Trong đêm khuya, Lê Hương về tới Lê gia.
Bởi vì hiện tại đã khuya lắm rồi, Lê Hương rón rén đi vào, lặng lẽ lên lầu, không muốn đánh thức bắt cứ ai.
Nhưng chợt căn phòng trên lầu mở cửa ra, Lê Bang và Lam Yên đi ra: “Lê Hương, sao trễ như thế mới về vậy con, lần này có vào được cắm địa tìm được bảo rương không?”
Lê Hương tưởng Bố Lê mẹ Lam đã ngủ rồi rồi, nào biết hai người vì lo lắng cô, vẫn chưa đi ngủ.
Lê Hương dừng bước chân lại, trên người cô khoác chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình của Mạc Tuân, áo khoác che hết dáng người nhỏ xinh của cô. Mái tóc đen nhánh thanh thuần bây giờ lại xốc xếch tán lạc, vài lọn tóc cuốn vào trong cần cổ trắng như tuyết của cô, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, giống như đóa hồng sau cơn mưa, khó khăn nở rộ.
“Bố Hạ mẹ Lam, bố mẹ sao lại chưa ngủ?” Lê Hương hỏi.
“Lê Hương, trên người con mặc áo khoác của ai đấy, sẽ không lại là của… Mạc Tuân chứ?” Mẹ Lam nói.
Lê Bang gật đầu, hạt cúc bạc trên tay áo của Mạc Tuân rạng rỡ chiếu sáng, mặt trên còn có khắc chữ “Lục”, rõ ràng chính là của anh.
“Lê Hương, áo khoác ngoài của Mạc Tuân lần trước còn chưa trả lại, sao con lại mặc thêm cái nữa của cậu ta rồi?”
Lam Yên hít một ngụm khí lạnh: “Lê Hương, có phải tên Mạc Tuân kia ức hiếp con không, bố mẹ lập tức tìm nó tính số ngay!”
Lê Hương nhanh chóng ngăn cản Lam Yên: “Bố Lê mẹ Lam, sự tình không phải như thế, bố mẹ đừng đi tìm Mạc Tuân, anh ấy không ức hiếp con, mà là… con ức hiếp anh ấy!”
Chương :
“Cái gì?” Lê Bang và Lam Yên không thể tin được nhìn Lê Hương, sau khi hết khiếp sợ chính là thán phục, Lê Hương quả nhiên là người làm đại sự?
Thật lợi hại?
Lê Hương nhanh chóng vươn tay nhỏ bưng bít khuôn mặt đỏ lên của chính mình: “Bố Lê mẹ Lam, hôm nay khuya lắm rồi, ngày mai con kể chuyện cắm địa cho bố mẹ sau, con vào phòng nghỉ ngơi đã.”
Lê Hương nhanh chóng chuồn vào phòng mình.
Vào được phòng, Lê Hương vào phòng tắm tắm gội trước, cô đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước nóng gội rửa mình.
Vừa rồi ở trong cám địa, cô là bị cây bụi dược thảo kia làm mắt lý trí, hiện tại lý trí trở lại, cô mới giật mình bản thân rốt cuộc đã làm gì những chuyện gì.
Cô thực sự quá điên cuồng, ấy vậy mà dám… cưỡng bức Mạc Tuân, cô là bị nhan sắc anh thiêu hết lý trí mà! Nhớ tới dáng vẻ anh cắn răng thở gấp, cuối cùng còn giơ tay lên che khóe mắt tràn đầy đỏ thắm của mình, mặc cô làm xằng làm bậy, vẻ gợi cảm ấy khiến gương mặt nhỏ xinh của Lê Hương lại nóng lên.
Bỏ đi, chuyện cũng đã làm, cô còn gì để sợ chứ? Dù sao, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên cô làm.
Mấy tháng trước cô cũng dùng cách này cướp đi lần đầu tiên của anh?
Lê Hương mặc dù đang tự an ủi trong lòng như vậy, nhưng thực sự chả có sức thuyết phục gì, đây chính là Mạc Tuân chứ không phải Mạc tiên sinh, cũng không biết anh sẽ xử mình thế nào nữa.
Điên mắt?
Lê Hương đưa tay gãi gãi tóc mình, cô đúng là điên rồi?
Lần này vào cắm địa không tìm được bảo rương, xem như là thất bại, nhưng là cũng chưa tính là tốn công vô ích, vì Lê Hương thấy được sói còn có hai ảo giác, cô cần lật xem sách cổ có liên quan tìm kiêm manh mối.
Lê Hương kể hết chuyện xảy ra trong cắm địa với Lê Bang và Lam Yên, Lê Bang cả kinh nói: “Lê Hương, con nói bọn con gặp sói?”
“Đúng vậy ạ.” Lê Hương gật đầu.
“Không thể nào, vì sao trong hậu viện radio viện khoa học lại nuôi hai con sói? Sói là loài thú vô cùng hung mãnh đáng sợ, ngoại trừ bí thuật giáo huấn sói, không ai có thể hàng phục được chúng nó.”
Lê Hương giật mình: “Bố Lê, bí thuật giáo huấn sói là cái gì vậy ạ?”
Lê Hương lần đầu tiên nghe đến cụm từ “bí thuật giáo huấn sói” này.
Lê Bang nhìn Lê Hương: “Bố cũng nghe nói thôi, nghe nói đã từng có một thiếu nữ có bí thuật giáo huấn sói, cô ấy cưỡi trên lưng sói phi nhanh, tất cả sói đều nghe theo hiệu lệnh cô ấy, tôn cô ấy là vua.”
Lê Hương nhớ lại tối hôm qua na hai con sói quỳ dưới chân cô, thành bái phục cô, hệt như xem cô là chủ nhân.
Nhưng là, cô cũng không biết bí thuật giáo huấn lang kia mà.
Lê Hương suy nghĩ một chút: “Bố Lê, mẹ Lam, kỳ thực có một vấn đề con vẫn luôn tò mò, hai người có biết mẹ con đến từ đâu không ạ? Con vẫn cho là mẹ con đến từ Đề Đô, nhưng đến đây con mới phát hiện người Đề Đô đều không biết mẹ con đến từ đâu.”
Lam Yên lắc đầu: “Lê Hương, bố mẹ cũng giống con, cũng không biết tiêu thư đến từ đâu, cô ấy đột nhiên giáng xuống Đề Đô, cô ấy cũng chưa từng có nói với bố mẹ cô ấy đến từ đâu, nhưng mẹ luôn cảm thấy tiểu thư có lẽ đến từ một đất nước thần bí.”
Như vậy à…
Chương :
Lê Hương nhíu hàng mày thanh tú: “Hiện tại bí ẳn càng lúc càng lớn, thế nhưng cuối cùng con thấy… con đã biết được chút gì đó, chỉ cần con có thể bắt được có thể bắt được một điểm, con liền có thể tự tay vạch trần tầng sương mù dày đặc này. Nhưng, hiện tại con cần manh mối, bố mẹ biết ở Đế Đô có chỗ nào bán tin tức không ạ, kiểu giống với mật thám này nọ ấy „ dì Hiện tại mỗi cái thành phố đều có một nơi giống với chỗ mật thám, bán đủ loại tin tức, mà Đề Đô tàng long ngọa hồ này, ắt hẳn có.
Quả nhiên Lê Bang gật đầu: “Có, Đề Đô có một Thất công tử.”
“Thất công tử?” Lê Hương hai mắt sáng ngời: “Đây là ai ạ?”
“Chúng ta cũng không biết anh là ai, người đó chưa từng lộ diện, thế nhưng có người nói trên tay anh ta nắm giữ toàn bộ bí mật của Đề Đô. Ai ai rõ ràng đều có góc tối, ở góc tối này ai ai cũng thận trọng cất giấu thứ gì đó, không muốn để người ngoài biết. Vậy mà Thất công tử đó lại nắm giữ tất cả bí mật của mọi người, có người nói dưới tay anh ta cơ sở ngầm trải rộng mỗi một góc ngách trên toàn bộ Đề Đô. Một người buôn bán nhỏ, một phu nhân quyền quý, đều có thể là người của anh ta.”
Lợi hại như vậy ư? Lê Hương đột nhiên nghĩ tới Phạm Điềm, chuyện Phạm Điềm thích Dạ lão coi như là bí mật ẩn sâu ở đáy lòng cô tal Trên đời này hẳn không có người biết, thế nhưng Tô Hi biết.
Tô Hi? Tô Hil Lê Hương khẽ run hàng mi, lần trước cô cũng biết Tô Hi am hiểu nhất là đùa bỡn lòng người, là một nhân vật mạnh mẽ thần bí, vậy anh cùng Thất công tử này… có quan hệ gì không? Lê Hương đột nhiên có một ý tưởng rất to gan, Tô Hi có phải… chính là Thất công tử hay không? Sau khi mẹ đến Đế Đô, nhận vài đồ đệ, mấy đồ đệ này đều là người có thiên phú y học, Tô Hi lại là tiểu đệ tử cuối cùng của mẹ, anh ta lại không biết y thuật, vậy anh ấy biết cái gì, mẹ giao cho anh ấy cái gì?
“Bố Lê mẹ Lam, nếu Thất công tử này bán tin tức, vậy chắc phải có phương thức liên lạc, chúng ta làm sao mới có thể liên lạc với anh ta?” Lê Hương hỏi.
Lê Bang lắc đầu: “Chúng ta không liên lạc được anh ta đâu, vì đều là anh ta chủ động tới liên hệ tới những người muốn mua tin tức.”
“Cái gì?”
“Lê Hương, con không nghe lầm, đều là anh ta chủ động tới liên hệ tới đám người muốn mua tin tức này, nếu con muốn mua tin tức, vậy con cứ chuẩn bị đầy đủ tiền đi, sau đó đợi, đợi Thất công tử thần may mắn này giáng xuống đầu con, cuộc buôn bán này chưa bao giờ bình đẳng, con là người được Thất công tử chọn lựa, cho nên nói, Thất công tử là một người thận trọng vô cùng đáng sợ, cũng là truyền kỳ của Đề Đô này.”
Lê Hương có hơi nhụt chí, nói như vậy, cô không thể tìm Thất công tử.
Lần trước còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô có thể bắt được Tô Hi.
Loại cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, cô dám khẳng định Tô Hi chính là Thất công tử, Thất công tử chính là Tô HiI Lê Hương đứng dậy: “Bố Lê mẹ Lam, hôm nay nói đến đây thôi ạ! Nếu có tiến triển gì con sẽ nói cho bố mẹ biết, con đến radio trước ạ.”
“Chờ một chút Lê Hương!” Lam Yên nhanh chóng kéo Lê Hương lại: “Có một việc mẹ muốn nói cho con biết, hôm nay con vẫn chưa xem tin giải trí đúng không?”
“Chưa ạ, tin giải trí có gì vậy ạ, gần đây lại xảy ra chuyện lớn gì ở vòng giải trí sao?” Lê Hương không quá quan tâm vòng giải trí, dĩ nhiên không biết.
Lam Yên lúc này đưa tờ báo giải trí cho Lê Hương: “Lê Hương, hôm nay lên đầu đề giải trì lại là là Mạc Tuân, còn có… con nữa!”
Cái gì? Mạc Tuân và cô lên đầu đề tin giải trí? Lê Hương nhận lấy tờ báo giải trí, cô Lê mắt đọc, hóa ra là đường dây nóng Mạc Tuân gọi tới Đài D bị lộ.
Đêm hôm đó anh không biết phát điên cái gì, gọi điện tới Đài D của cô, hơn nữa anh còn dùng tài khoản đăng ký nghênh nganh khiêu chiến với cư dân mạng ABCD, thành kích phát sự phẫn nộ của dân chúng, đám cư dân mạng này tra ra danh tính, cho anh “nở hoa”.
Hôm nay tựa đề giải trí chính là chủ tịch tập đoàn Mạc thị Mạc Tuân si mê nữ MC phát thanh xinh đẹp Đài D Lê Hương, cuộc trò chuyện ở hiện trường được phơi bày dưới ánh sáng.
Chương :
Đầu nhỏ Lê Hương nổ “đùng” một tiếng, cuộc gọi kia của bọn họ đã lên hot search trong vòng lặp vô tận, tỷ lệ đăng lại và lượt nghe đã vượt quá triệu.
Toàn bộ cư dân mạng đều biết, cô gái trong miệng Mạc Tuân kia chính là cô, là cô ngay từ lần gặp đầu tiên đã câu dẫn anh, rồi lần hai lần ba vẫn là câu dẫn anh. Đến khi Mạc Tuân mắc câu rồi, cô lại đả thương anh đến phế đi.
Cư dân mạng điên cuồng, top comments đều là thế này, “Trời đất quỷ thần ơi, Mạc tổng chúng ta bị phế rồi? Giác mộng của hàng trăm chị em phụ nữ tan biến mắt rồi.”
“Không nhìn ra Lê Hương lại câu dẫn đàn ông đẳng cấp cao như vậy, ngay cả nam thần lạnh lùng cắm dục, đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đế Đô Mạc Tuân cũng quỳ dưới váy cô ta.”
“Tôi buồn nôn, Lê Hương viết sách đi! Tựa sách chính là “làm thế nào để trở thành hồ ly tinh”.”
“+, tên sách còn có thể là “Lê Hương và đám đàn ông của cW cô ây”.
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương bạo nỏ, lúc này cô lại lật đến ảnh Mạc Tuân đấu khẩu với cư dân mạng, cô không thể tin há to miệng.
Mạc Tuân trong trí nhớ của Lê Hương là ai, anh tuyệt đối sẽ không cùng với đám người trên mạng này đấu khẩu, thế nhưng sự thực là, anh đã làm.
Hôm nay đầu báo giải trí còn có một tựa đề khác, đó chính là một tựa đề vô cùng “hiển hách” – “Tên biến thái điên cuồng Đài D cuồng hiện nguyên hình, anh ta chính là chủ tịch tập đoàn Mạc thị – Mạc Tuân.
Lê Hương thả tờ bào xuống, cô nhanh chóng về phòng mình, đeo lên mũ kính râm và khẩu trang, bịt kín mít mình từ đầu đến chân mới dám bước chân ra ngõ. Cô thực sự không biết Mạc Tuân đang làm cái quái gì nữa, anh gây ra động tĩnh lớn như vậy, chủ động đưa cả anh và cô lên top search, cô đợi xem anh sẽ giải quyết như thế nào?
Lê Hương đến tòa radio viện khoa học, tuy là cô đã bịt kín mít, nhưng mọi người vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra cô, tất cả mọi người chỉ trỏ về phía cô.
Lê Hương trăm miệng cũng không thể bào chữa, cô căn bản không giải thích được, ngược lại càng tô càng đen, cô chỉ có thể sắc mặt như thường vào Đài D.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có một nhân viên công tác ở cạnh cửa nói: “Lê Hương, đi họp, báo cáo tỷ lệ nghe đài và thành tích đã có, trưởng đài bảo cô đi họp.”
“Đã biết.” Lê Hương đứng dậy, đi họp.
Đến phòng họp, Lê Hương liền thấy Lệ Yên Nhiên đang phồng má trợn mắt, rất rõ ràng Lệ Yên Nhiên cũng đã đọc tin tức, hơn nữa còn bị kích thích không nhẹ: “Lê Hương, mày thật không biết xấu hỏi!”
Lệ Yên Nhiên tức giận mắng.
Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng: “Lệ đại tiểu thư, đường dây nóng là Mạc Tuân tự mình gọi đến, câu “không biết xáu hổ” kia có phải cô nên nói với anh ấy không?”
“Mày!”
Lúc này Dạ Huỳnh nhanh chóng ngăn cản nói: “Yên Nhiên, ngồi xuống.”
Lệ Yên Nhiên lúc này mới bất đắc dĩ ngồi xuống chỗ của mình, không nói nữa.
Lê Hương nhìn về phía Dạ Huỳnh, chỉ thấy Dạ Huỳnh cũng nhìn cô một cái, ánh mắt Dạ Huỳnh vô cùng có lực, ngụ ý như đang nói trước hết cứ để cho mày đắc ý vài ngày, hiện tại mày đứng càng cao, không lâu sau sẽ té càng đau.
Lê Hương mỉm cười, vậy cô sẽ đợi, chờ xem Dạ gia đang ấp ủ đại chiêu gì.
Lúc này tất cả nhân viên cấp cao của radio đều đi đến, bắt đầu cuộc họp, Dạ Huỳnh lấy ra báo cáo tỷ lệ nghe của Đài A, bà ta hết sức hài lòng gật đầu: “Mọi người xem này.”
Chương :
Nhóm nhân viên cấp cao nhìn tờ báo cáo, nhao nhao ca ngợi: “Chúng tôi đều biết tỷ lệ nghe Đài A nhất định sẽ bạo, nhưng thật không ngờ lại bạo nỗ đến thế. Tỷ lệ nghe đài Đài A radio hiện tại đạt tới %, so với tỷ lệ nghe đài thành phố đạt tới %, cái này có thể quét sạch toàn bộ kỷ lục của đài chúng ta.”
“Yên Nhiên tiểu thư, cô thật không hỗ là con gái trưởng đài mà, người đẹp giọng ngọt, đệ nhất mỹ nữ MC trừ cô ra không còn có thể là ai chứ.”
Tất cả mọi người bắt đầu nịnh hót.
Lệ Yên Nhiên thích nhất được ca ngợi, chỉ cần nghe được ca tụng, cô ta liền muốn phẩy cánh bay lên trời, cô ta khiêu khích nhìn về phía Lê Hương đối diện: “Mọi người đừng khen tôi, vẫn nên nhanh chóng xem thử tỷ lệ nghe đài của Đài D đi! Nói không chừng sẽ có kinh hỉ gì đấy!”
Lệ Yên Nhiên dẫn lời tới trên người Lê Hương.
Lũ người kia thích nhất là gặp cao đạp thấp, bọn họ lúc này nhìn Lê Hương trên dưới hai lần, khinh bỉ nói: “Hôm nay bùng ra tin rất shock, thật sự đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, có vài người thoạt nhìn đặc biệt thanh thuần, không ngờ thế mà lại đánh chủ ý lên người vị hôn phu của Yên Nhiên tiểu thư chúng ta!”
“Tôi thấy Mạc tổng chỉ là tạm thời bị mê muội thôi, đợi Mạc tổng phản ứng kịp lại, nhất định sẽ thẳng cẳng đạp người kia ra.”
Tất cả mọi người bắt đầu châm chọc Lê Hương.
Lê Hương đã quen, bây giờ có thể ung dung mặt không đổi sắc, cô cũng không muốn phản ứng những người này, dứt khoát xem bọn họ là không khí.
Lê Hương không chút sứt mẻ, đám người kia cảm giác như đánh vào gối, thậm chí so với thái độ đạm mạc ung dung của Lê Hương, bọn họ hoàn toàn là tự làm mình bẽ mặt, tự tìm khó chịu.
Đám người kia ngượng ngùng ngậm miệng.
Lúc này Dạ Huỳnh lên tiếng nói: “Được rồi, chúng ta tới nhìn xem kết quả của Đài D, kết quả của hai đài hôm nay tôi cũng mới nhận được thôi.”
Nói Dạ Huỳnh mở ra kết quả Đài D, bà ta liếc mắt lập tức cả người cứng đờ.
“Trưởng đài Dạ, bác làm sao thế, có phải thành tích Đài D thực sự quá khó coi không? Làm hỏng hết cả thương hiệu đài chúng ta không?”
“Để tôi đoán cho, tỉ lệ người xem Đài D chắc khoảng %, % thôi, không thể nhiều hơn nữa.”
Yên Nhiên tiểu thư lập kỷ lục tỉ lệ nghe cao nhát của đài chúng ta, xem ra Lê Hương đã lập nên kỷ lục thấp nhất rồi ấy nhỉ?”
“Trưởng đài, đừng che đậy giúp cho Lê Hương nữa, mau để chúng tôi xem nào, cũng để chúng tôi biết thử kỷ lục thấp nhất là thế nào.”
Lũ người kia sốt sắng, xoa xoa tay muốn xem kết quả của Đài Ð: Dạ Huỳnh từ trong lúc khiếp sợ chậm hoàn hồn, sắc mặt bà ta âm trầm đặt kết quả Đài D xuống dưới.
Có người kích động cầm lên tờ báo cáo, lớn tiếng đọc: “Để tôi đọc cho mọi người nghe này, để mọi người cười vui nè, hiện tại tỷ lệ nghe đài của Đài D là %… ? So với tỉ lệ người xem thành phố là… Là %?”
Người kia cho là mắt mình hoa rồi, gã ta siết quả đấm xoa xoa mắt mình, nhưng, không hề sai.
Trời đất ơi?
Lúc đầu bọn họ cho rằng Lệ Yên Nhiên đã là kỷ lục cao nhất, nhưng Lê Hương trong nháy mắt liền phá kỷ lục, tự mình lập nên kỷ lục cao nhất trong lịch sử.
Tại sao có thể như vậy? Nhóm người bọn họ lúc đầu chuẩn bị thưởng kịch vui của Lê Hương, một bụng cười nhạo và châm chọc đều đã chuẩn bị xong, hiện tại liền câm như hến.
Toàn bộ phòng họp yên tĩnh đến kiềm nén quỷ dị, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng.
CHương :
Lê Hương cũng cầm lên tờ báo cáo, nói thật chính cô cũng rất hoảng sợ, cô hoàn toàn thật không ngờ thành tích Đài D lại cách thành tích của Lệ Yên Nhiên một khoảng xa tít tắp đến thế.
Phải biết rằng đêm đó đường dây nóng gọi đến Lệ Yên Nhiên đến cháy máy, mà chỗ Lê Hương chỉ có mỗi cuộc gọi của Mạc Tuân.
Mạc Tuân?
Lê Hương đã hiểu, đều là do Mạc Tuân, Mạc Tuân chẳng những chủ động tặng cô lên hotsearch ngồi chơi, mà còn một thân kéo lên toàn bộ tỷ lệ nghe đài của Đài D.
Lê Hương hiện tại dở khóc dở cười, cô thực sự không biết mình có nên cảm kích Mạc Tuân không? Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lệ Yên Nhiên lại cháy phừng phừng, vì cô ta cũng biết là do Mạc Tuân kéo lên tỷ lệ nghe đài toàn bộ D. Vì sao? Vì sao Lê Hương luôn muốn cướp đi tất cả của cô ta như thế, vì sao Lê Hương có thể dễ như trở bàn tay đạt được tất cả mơ ước của cô ta? Không công bằng?
Sắc mặt Dạ Huỳnh cũng rất khó coi: “Được rồi, cuộc họp hôm nay dừng ở đây, mọi người bắt đầu chuẩn bị công việc tối nay đi”
Dạ Huỳnh vội vàng cho tan họp.
– Lê Hương không liếc đến sắc mặt đang biến đổi của đám người kia, cô đứng dậy đi ra ngoài.
(Tra Nữ: Ý chỉ những người con gái xấu xa, đùa bỡn với tình cảm của người khác, không thực lòng yêu ai.
Lê Hương đi ra ngoài, về đến hành lang cô thấy được một người, là Mạc Tử Tiễn.
Lê Hương dừng bước, đôi mắt sáng trong dán lên gò má anh tuần của Mạc Tử Tiễn, nói thật trong lòng cô rất áy náy.
Lúc này rất nhiều người tới vây xem, mọi người xì xào bàn tán, “Viện sĩ Mạc tới kìa, vì sao, vì sao Viện sĩ Mạc cũng bị ả tra nữ Lê Hương làm tổn thương chứ?”
“Là vị hôn thê của viện sĩ Mạc, lại cùng anh ruột viện sĩ Mạc ám muội không rõ, Lê Hương, tra nữ như cô có bao giờ xót thương anh ấy chưa?”
“Lê Hương, van cầu cô, thả Viện sĩ Mạc ra đi! Chúng tôi có thể, chúng tôi đều có thể!”
Lê Hương đã cảm nhận được sự phẫn nộ của dân chúng, đám người chộn rộn, muốn làm “hộ hoa sứ giả” cho Mạc Tử Tiễn, thiếu điều lại ném trứng thối lá cây lên người cô thôi.
Lúc này Mạc Tử Tiễn mở miệng nói: “Lê Hương, chúng ta trò chuyện một chút .”
“Dạ”
Lê Hương cùng Mạc Tử Tiễn vào Đài D, đóng cửa lại, ngăn lại những cặp mắt chăm chú săm soi bên ngoài, Lê Hương nói: “Tử Tiễn, xin lỗi.”
Mạc Tử Tiễn nhếch đôi môi mỏng, sau đó lắc đầu: “Lê Hương, không cần nói với xin lỗi với anh, em với anh không có nghĩa vụ đấy, giữa chúng ta chưa két hôn, chỉ là em cho anh một cơ hội.”
“Không phải Tử Tiễn, em muốn nói xin lỗi với anh, là thật lòng xin lỗi.” Lê Hương lẳng lặng nhìn anh.
Mạc Tử Tiễn cứng đờ, bởi vì anh đã biết Lê Hương vì sao lại cố ý muốn nói với anh thật lòng xin lỗi.
“Lê Hương, em đã lựa chọn rồi, đúng không? Em đã lựa chọn… Mạc Tuân?”
Lê Hương cũng không muốn thương tổn Mạc Tử Tiễn, nhưng cô không thể không nói rõ với anh, cứ tiếp tục như vậy, mới là tổn thương Mạc Tử Tiễn nhất , anh xứng được đối xử tốt hơn.
Đau dài không bằng đau ngắn.
“Tử Tiễn, giữa em và Mạc Tuân vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề, bọn em có thể tiếp tục đi tiếp hay không vẫn là một vấn đề.
Chương :
Chỉ là, trừ anh ấy ra, em thật sự không có cách nào lại thích người khác, em hiện tại mang danh là vị hôn thê của anh, lại cùng Mạc Tuân dây dưa không rõ như vậy, em cảm thấy rất hỗ thẹn.”
“Tử Tiễn, em đã thử, nhưng em chỉ xem anh là bạn, là tri kỷ.
Như thế, em không thể cho anh được hạnh phúc, em không xứng với anh, Tử Tiễn, quên em đi! Về sau em sẽ gặp được một cô gái, anh yêu cô ấy, cô ấy cũng sẽ yêu anh. Tình yêu là chuyện không thể nói trước được nhất trên cõi đời này, em không hy vọng anh bỏ lỡ.”
Nhìn đôi mắt cô gái thẳng thắng mà chân thành, trái tim Mạc Tử Tiễn từng chút một từng chút một nứt ra, rất đau rất đau, đây là cô gái đầu tiên anh yêu, anh vĩnh viễn không bao giờ quên được cô.
Mạc Tử Tiễn không nỡ ép Lê Hương, từ trước đã không nỡ, giờ phút này lại càng thêm không nỡ.
“Được, Lê Hương, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ tìm thời gian thích hợp tuyên bố tin chúng ta từ hôn, về sau chúng ta vẫn là bạn nhé.” Mạc Tử Tiễn cười nói.
Trong lòng Lê Hương rất cảm động, cô dùng sức gật đầu: “Dạ, Tử Tiễn, chúng ta vĩnh viễn là bạn.”
Tập đoàn Mạc thị.
Vì Mạc Tuân ngồi chễm chệ trên đầu báo giải trí, nên bên ngoài tập đoàn Mạc thị, một nhóm lớn phóng viên truyền thông tụ lại, đám người như tiêm phải thuốc kích thích, chen chen lắn lần, ai nấy đều muốn xông lên trước phỏng vấn Mạc Tuân.
Lúc này một chiếc Limo Rolls-Royce chậm rãi lái tới, thư ký Nghiêm Kiên cung kính mở ra cửa sau xe, lọt vào tầm mắt là một đôi giày da màu đen được cọ sáng, đi lên nữa là vạt quần tây đen được cắt tỉa sắc bén như dao bao lấy đôi chân thon dài kia, cuối cùng khuôn mặt tuần tú tinh xảo của Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt mọi người.
Mạc Tuân tới.
Hôm nay Mạc Tuân mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, đeo khẩu trang màu trắng, anh xuống xe, sau đó lửng thững đi lên thảm đỏ, nhịp bước vững vàng tự mang khí phách của tổng tài, trong lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra vẻ thờ ơ xa cách.
Một người đàn ông như vậy, vậy mà trên người anh đủ mọi tính từ “gắn lên”, nào là biến thái, quấy rồi, bát lực…
Vẻ tương phản mạnh mẽ này làm cho tất cả ký giả có mặt tại hiện trường điên cuồng chen chúc, một biển người đen kịt chỉ thấy đầu với đầu, mọi người chen nhau đưa micro đến, “Mạc tổng, xin hỏi rốt cuộc anh và Lê Hương có quan hệ thế nào?”
“Mạc tổng, Lê Hương có phải hay không bị vây giữa mối tình giữa hai anh em Mạc thị nhà anh không, các anh sẽ vì tranh đoạt cô ấy mà tương tàn sao?”
“Mạc tổng, thân thể anh có khỏe không, điểm trọng yếu của anh bị Lê Hương húc phế rồi nhỉ, đối với hành động tự sát này của mình anh thấy thế nào?”
Lúc này bảo vệ xuất động, xếp thành ba vòng chặn lại đám phóng viên bên ngoài, Nghiêm Kiên đứng ra khoát tay nói: “Thật ngại quá, chủ tịch chúng tôi không tiếp nhận bát kỳ phỏng vấn nào.”
Toàn bộ đám phóng viên truyền thông đều bị chặn, bọn họ ngẳắng đầu nhìn, Mạc Tuân đã vào đại sảnh Mạc thị, phía sau anh còn có một dãy nhân viên cấp cao đi theo, anh mặt không thay đổi bước nhanh chân, ánh ban mai sáng chói xuyên qua lớp kính hắt vào, càng tôn lên mấy phần lộng lẫy lóa mắt của anh.
Rất nhanh, anh đã khuất dạng.
Trong phòng làm việc chủ tịch.
Nghiêm Kiên đi vào, Mạc Tuân ngồi trên ghế làm việc đang xử lý văn kiện, anh rũ mí mắt anh tuấn, cầm bút máy trong tay ký tên soàn soạt trên văn kiện, chữ ký anh hệt như rồng bay phượng múa.
Nghiêm Kiên trong chốc lát cũng không chắc chủ tịch nhà mình đang nghĩ cái gì, bên ngoài đã dư luận xôn xao rồi, anh và Lê Hương cũng đứng ở trên đầu gió đỉnh sóng, dư luận lần nữa lên men, nhưng anh hệt như chẳng có chuyện gì vật, không chút mảy may quan tâm đến.
“Chủ tịch, anh có muốn dùng quan hệ xã hội tẩy sạch hết các dư luận trên mạng không?” Nghiêm Kiên thử dò xét hỏi.