Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 834-840

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Cái gì? Tìm được? Dạ Vô Ưu lập tức đứng lên: “Nói.”

“Chiếc xe kia dùng biển số của Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm, theo điều tra, chủ nhân chiếc xe này là Porf.X đã từng oanh động toàn bộ Đề Đô, xe của cô được đi thông không trở ngại ở toàn bộ Đề Đôi”

XI Dạ Vô Ưu cũng là biết đến X đã từng truyền kỳ y học một thời, nhưng anh ta vẫn rất khiêm tốn thần bí, vẫn chưa ai thấy được mặt mũi thực sự của anh ta.

Có người nói X là học sinh của viện sĩ Khâu, hiện tại viện sĩ Khâu đã đến tuổi về hưu, X chính là người nối nghiệp ông, rất nhanh sẽ là lão đại Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm.

X vậy mà đã hiện thân rồi.

Dạ Vô Ưu không ngờ rằng chuyện Lê Hương lại dính dáng đến vị X thần bí kia, lẽ nào hai người kia có quan hệ gì với nhau? “Lê Hương bây giờ đang ở đâu?” Dạ Vô Ưu hỏi.

“Dạ thiếu, nghe nói chiếc xe hộp kia đang ở căn cứ Viện Khoa Học Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất, Lê Hương hẳn là đang ở bên trong.”

Lê Hương lại ẩn thân dưới căn cứ Viện Khoa Học Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất, trách không được mấy ngày này lật tung cả Đề Đô cũng không tìm được côi “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi tìm cô ta!” Dạ Vô Ưu trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ra ngoài.

Vừa lúc gặp được cô dâu hôm nay Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu tâm tình tốt: “Anh, lúc này rồi anh còn định đi đâu, hôm nay là hôn lễ của em mài”

Dạ Vô Ưu vội vã ra cửa: “Anh đi làm ít chuyện.”

Hắn muốn đi tìm Lê Hương, không có thời gian tham gia cuộc hôn lễ này?

Dạ Vô Ưu mang người đi tới Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất, cửa Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm mở ra, bên trong không có bắt kỳ ai.

Tình huống này rất giống với tình cảnh đuổi tới Lê gia hôm đó.

“Thiếu gia, ở đây chắc sẽ không có mai phục gì chứ?” Thủ hạ nhìn khắp nơi, dù sao cũng là căn cứ Khoa Nghiên Cứu Trung Tâm , bên trong đều là máy móc chữa bệnh tân tiến nhất còn có sản phẩm siêu khoa học kỹ thuật.

Dạ Vô Ưu không nói chuyện, hắn chỉ đi vào.

Rất nhanh bước chân của hắn liền dừng lại, bởi vì hắn ở phía trước thấy được Lê Hương.

Lê Hương đã đứng ở nơi đó chờ hắn, cô hôm nay người mặc đồ đen, tóc dài buộc đuôi ngựa thật thấp, lệ khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn chừng bàn tay ra lộ ra mấy phần lãnh diễm.

Hiện tại cô dán đôi mắt sáng trong lên mặt Dạ Vô Ưu, chậm rãi nhếch lên môi đỏ mọng: “Dạ Vô Ưu, rốt cuộc anh cũng tới, tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy.

Dạ Vô Ưu nhìn Lê Hương, cô lại luôn thủ sẵn trong căn cứ Viện Nghiên Cứu Trung Tâm chờ hắn?

Nguy rồi?

Điệu hỗ ly sơn?

Hôm nay là hôn lễ Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, cô là có ý để lộ ra tin tức chiếc xe hộp đen kia với hắn, cô là cố ý dẫn hắn tới đây?

Dạ Vô Ưu xoay người rời đi.

Thế nhưng lúc này “ầm” một tiếng, cổng lớn căn cứ Viện Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất trực tiếp đóng lại, nhốt tất cả mọi người bên trong.

“Dạ thiếu, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao tôi cảm giác Lê Hương như là bắt rùa trong hũ vậy!” Thủ hạ khẩn trương nhìn về phía Dạ Vô Ưu.

Chương :

Dạ Vô Ưu mím môi, lúc này sau lưng truyền tới giọng nói thanh lệ của Lê Hương: “Dạ Vô Ưu, bây giờ anh muốn đi đâu thé, thật vất vả mới mời được anh tới, tôi làm sao có thể dễ dàng thả anh đi như vậy?”

Dạ Vô Ưu xoay người, cặp mắt lam sắc tựa bò cạp rơi lên mặt Lê Hương: “ở trong bệnh viện cô là có ý lộ diện trước mặt tôi?”

Lê Hương mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo vẫn kéo hết, tôn lên cần cỗ trắng ngần của cô, môi hồng răng trắng quả nhiên xứng với hai chữ tuyệt sắc, cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Nói rồi Lê Hương cầm một phần tư liệu đi xuống, đây là toàn bộ hồ sơ từ lúc sinh ra đến trưởng thành của Dạ Vô Ưu: “Mấy ngày trước tôi thành lập khẩn cấp tổ đội nghiên cứu khoa học, nghiên cứu về nhân cách cực đoan của anh, anh từ nhỏ đã có thiên phú với độc, cho nên ông nội anh đặt toàn bộ tâm huyết và tinh lực lên người anh. Ngay lúc những đứa trẻ khác vui chơi, anh tự mình nhốt trong phòng nghiên cứu bắt đầu làm thí nghiệm, anh rất lạnh nhạt với tình người, có khuynh hướng tự kỷ, tính cách càng cực đoan tối tăm, vô cùng bệnh hoạn.”

Lê Hương khép lại tư liệu, đôi mắt sáng nhìn Dạ Vô Ưu, câu môi cười: “Loại người như ngươi, không thể… chịu đựng được nhất là bị người khác khiêu khích, tôi ở dưới mí mắt của anh bốc hơi biến mắt, mấy ngày nay anh tìm tôi chắc khổ lắm nhỉ? Tôi ở trong bệnh viện cố ý lộ diện, nhất định anh sẽ phát điên điều tra, tôi nhắm chuẩn thời gian lộ tin ra, liền thuận lợi mời anh đến rồi.”

Sắc mặt Dạ Vô Ưu biến rồi lại biến, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Lê Hương: “Từng bước của cô làm rất cẩn thận, một vòng lại một vòng, thế nhưng phía sau phải có lực lượng cường đại chống đỡ, rất nhiều người phải phối hợp với cô, Lê Hương, cô đến cùng là ai?”

Trong con ngươi Lê Hương chậm rãi toát ra tia lạnh sắc bén, câu hồn đoạt phách: “Tôi rốt cuộc là người nào, các người chẳng máy chốc sẽ biết.”

Cô nói, các người…

“Lê Hương, cô còn kế hoạch gì?”

“Lễ nào anh không đoán được? Đại hôn hai nhà Mạc Lệ hôm nay nhất định rất náo nhiệt ấy nhỉ! Tôi không tán gẫu với anh nữa, tôi tham dự hôn lễ trước đây.”

Dạ Vô Ưu nhìn bóng lưng Lê Hương rời đi, hắn đoán không lầm, mục tiêu chính của Lê Hương là là đêm đại hôn, cô đã biết Mạc Tử Tiễn trúng độc, cô muốn cứu Mạc Tử Tiễn?

Bên ngoài bây giờ dư luận giống như là quả cầu tuyết, chỉ cần cô lộ diện, quả cầu tuyết sẽ đè chết cô, cô lại vẫn dám một mình đại náo hôn lễ? Thực sự là rất thú vị?

Dạ Vô Ưu rất bình tĩnh, hắn cũng không có ý định đi, mà tìm một cái ghế ngồi xuống, hắn sâu xa mở miệng nói nói: “Lê Hương, không có ích đâu, cô không cứu được Mạc Tử Tiễn.”

Bước chân Lê Hương vẫn không ngừng, nhưng cô quay đầu nhìn Dạ Vô Ưu, mỉm cười nói: “Dạ thiếu, đừng nóng vội chứ, anh cứ ngồi đấy đi, lát nữa tôi sẽ mời nhiều người đến bồi anh diễn, ông nội anh từ nhỏ chưa dạy anh đạo lý làm người, tôi cũng chỉ đành thay ông anh dạy anh thật tốt một chút.”

Dạ Vô Ưu ngắng đầu, nhìn về phía Lê Hương.

Thế nhưng Lê Hương đã biến mắt trong tầm mắt.

Hôm nay là đại hôn của Mạc Tử Tiễn cùng Dạ Minh Châu, hôn lễ được tổ chức trên sơn trang, tất cả giới thượng lưu quý tộc Đề Đô đều tham gia, ai nấy đều vui cười, chuyện trò vui vẻ.

Cô dâu Dạ Minh Châu mặc chiếc váy cưới màu trắng được thiết kế riêng, trang điểm mỏng nhẹ tỉnh xảo, đỉnh đầu còn đội vương miện, nghiễm nhiên là người hạnh phúc nhất hôm nay, bên người cô ta là mẹ chồng tương lai của mình Liễu Chiêu Đệ.

Dạ Minh Châu biết Liễu Chiêu Đệ trước đây chướng mắt mình, nên sau khi quyết định hôn lễ, cô ta càng thêm ân cần lấy lòng Liễu Chiêu Đệ, cũng sớm đổi xưng hô: “Mẹ, hôm nay con gả cho Tử Tiễn rồi, mẹ yên tâm, con thương Tử Tiễn như vậy, kết hôn sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh ấy, về sau chúng ta chính là người một nhà, con cũng sẽ tận tâm hiếu kính mẹ.”

Miệng Dạ Minh Châu vẫn luôn rất ngọt, hơn nữa mấy năm nay cô ta cứ luôn tặng quà cho Liêu Chiêu Đệ, mây ngày nay lại càng siêng năng tặng hơn, kỳ thực Liễu Chiêu Đệ không thiếu những thứ kia, nhưng điều này đại biểu cho tình yêu si mê sâu đậm của Dạ Minh Châu dành cho Mạc Tử Tiễn.

Lúc đầu Liễu Chiêu Đệ chỉ khăng khăng muốn con trai mình cưới con gái Lâm Thủy Dao, sau đó biết được Lê Hương chính là người con gái kia, dù bà ta không thích cũng đành nhịn.

Chương :

Ai biết sau này Lê Hương gây ra một loạt gièm pha như thế, lại cắm sừng con trai mình, con trai bà ta là thiên chỉ kiêu tử, cũng bị Lê Hương mê hoặc đến đảo điên, tình cảm mẹ con càng xuất hiện vết nứt, Liễu Chiêu Đệ rất sợ Lê Hương thực sự làm hỏng con trai mình, nên khi Mạc Từ Tước đồng ý cuộc hôn nhân này, ba ta cũng đành bắt đắc dĩ tiếp nhận Dạ Minh Châu.

Liễu Chiêu Đệ nhìn về phía Dạ Minh Châu, là tư thế mẹ chồng cao cao tại thượng: “Minh Châu, gả cho Tử Tiễn rồi thì con không phải là thiên kim đại tiểu thư của Dạ gia nữa, mà là vợ của Tử Tiễn, con phải để Tử Tiễn làm chủ mọi việc, biết chưa?”

Dạ Minh Châu nhanh chóng gật đầu, dáng vẻ nịnh hót: “Con biết rồi mẹ.”

Liễu Chiêu Đệ lúc này mới hài lòng gật đầu.

Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên cũng tới, Lệ Yên Nhiên hỏi: “Mẹ, bố đâu?”

Lệ Yên Nhiên hơi lo lắng, tâm tình cũng rất tốt, thứ nhất vết thương trên cổ tay cô ta đã lành, thứ hai bố cô ta Lệ Quân Mặc đã trở về?

Lệ Quân Mặc là thủ phủ toàn cầu, ông trở lại liền thu hút ánh mắt của đám danh viện thiên kim, bọn họ cung nghênh nịnh hót cô ta đủ kiểu, Lệ Yên Nhiên biết bố là chỗ dựa lớn và hào quang lớn nhất của cô ta.

Cô ta là con gái của Lệ Quân Mặc, cô ta còn phải sợ ai chứ? Dạ Huỳnh dùng ánh mắt chỉ chỉ: “Yên Nhiên, bố con ở đó kìa.”

Lệ Yên Nhiên thuận mắt nhìn sang, hiện tại Lệ Quân Mặc đang đứng với Mạc Từ Tước ở một góc tối trò chuyện, bên cạnh bọn họ vây quanh nhóm tổng giám đốc tổng quyền thế nhát Đề Đô, đám tổng giám đốc này vây Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước ở chính giữa, hai người con cưng của Đế Đô được cung phụng như bậc đế vương.

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng cong môi, kiêu ngạo lớn nhất kiếp này của cô ta chính là có người bố là Lệ Quân Mặc, cô ta kéo tay Dạ Huỳnh: “Đi mẹ, chúng ta sang chỗ bó chơi.”

Dạ Huỳnh đêm nay cũng là mặc đồ dự tiệc, bà ta nhỏ giọng nói với Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, bố con muốn ly hôn với mẹ, con nhất định phải cuốn lấy bố con, khiến bố bỏ ý niệm này đi, nối lại tình xưa với mẹ, biết không?”

Lệ Yên Nhiên dùng sức gật đầu, vô cùng tự tin nói: “Mẹ, mẹ cứ chờ con xem.”

Lệ Yên Nhiên vô cùng có niềm tin, lần này khó khăn lắm bố mới vê, cô ta nhật định sẽ giúp bô và mẹ hòa hảo?

Mạc Từ Tước và Lệ Quân Mặc đứng cạnh nhau, Mạc Từ Tước tự nhiên thấy được hai mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đi tới, ông dùng cánh tay đẩy Lệ Quân Mặc bên người một cái: “Vợ cậu mang con gái tới kìa.”

Lệ Quân Mặc liếc Mạc Từ Tước, mặt Mạc Từ Tước như đang hóng kịch vui.

Lệ Quân Mặc: “Có phải già rồi đúng không, thích hóng chuyện thế kia à?”

Mạc Từ Tước nhướng mày, đè thấp tiếng nói nói: “Tớ rất tò mò đấy, cậu không nhận lầm người đấy chứ! Dạ Huỳnh thật sự là cô gái tối đó trải qua đêm xuân với cậu?”

Hai người đàn ông là bạn thân lâu năm, Mạc Từ Tước là tính cách gì Lệ Quân Mặc vã rất rõ, Mạc Từ Tước chưa bao giờ nói lung tung, một khi ông đã nói, tất có thâm ý.

Lệ Quân Mặc nhìn Mạc Từ Tước: “Có ý gì?”

Ý của tớ là, cô gái đêm đó trải qua đêm xuân cùng cậu, các cậu có nói có trao đổi gì khôn, hỏi thử Dạ Huỳnh cuộc nói chuyện đêm đó, nối thử mật hiệu xem thử được không.”

Ánh mắt Lệ Quân Mặc trầm xuống, làm sao mà nối được mật hiệu, đêm đó cô gái kia đúng là có nói chuyện với ông, nhưng bắt ông đối chiếu thế nào, cô gái ấy vừa mở miệng đã bảo muốn sinh con cho ông? Không những thế, cô còn hỏi ông thích con gái hay con trai? Còn nữa, cô còn ôm cổ ông, bảo rằng cảm giác hôn cũng không tệ, muốn hôn tiếp.

Chương :

Lệ Quân Mặc khẽ lăn yết hầu, sau đó ông lên mạng điều tra bạn pháo một lần là nghĩa gì. Lúc đó ông tức chết, bạn pháo cái khỉ gì chứ! Cô còn nói ông chỉ là bạn “một lần”.

Nhưng đêm đó hai người quả thực củi khô lửa bốc, ôm nhau lăn từ đầu giường đến cuối giường…

Lúc này Mạc Từ Tước bên người lại đẫy ông một cái: “Được rồi, đừng nhớ lại chuyện xưa nữa, biết cậu chỉ khai trai được một lần, có thể hiểu được cậu nhớ mãi không quên, tớ rất thông cảm cho cậu.”

Lệ Quân Mặc liếc Mạc Từ Tước, lúc này Lệ Yên Nhiên Dạ Huỳnh đã đi đến, Lệ Yên Nhiên thân mật khoác lên cánh tay Lệ Quân Mặc, nhõng nhẽo gọi: “HÔ”

Dạ Huỳnh Lệ Yên Nhiên tớ, đám giám đốc kia liền đổ dồn ánh mắt lên hai mẹ con họ, bắt đầu a dua ton hót, “Hôm nay Lệ phu nhân thật xinh đẹp, giống như là một đóa hồng được chăm bón kỹ càng vậy á, xem ra đây đều là công lao của Lệ tổng.”

“Lệ phu nhân, phu nhân tôi cũng rất muốn thỉnh giáo cô chiêu giữ chồng, cô và Lệ tổng quanh năm ở riêng, thế nhưng bên người Lệ tổng một bóng hồng cũng không có, chiêu giữ chồng của Lệ phu nhân quả thật rất lợi hại.

“Tôi thấy tình cảm Lệ tổng Lệ phu nhân tốt như vậy, Yên Nhiên tiểu thư vẫn xinh đẹp như thế, một nhà ba người đứng chung một chỗ, ây da, thực sự là khiến người ta hâm mộ chết đi được.”

Dạ Huỳnh ưỡn ngực, lộ ra dáng vẻ hoàn mỹ nhất của mình, bà ta đứng cạnh Lệ Quân Mặc hưởng thụ thời khắc hư vinh hào quang này, bà ta chính là Lệ phu nhân muôn người vây xeml Cho dù bà ta không được yêu thương, nhưng đám đàn bà bên ngoài kia ngay cả cơ hội tới gần Lệ Quân Mặc cũng không có, bọn họ vẫn đang cực kỳ hâm mộ bà ta, như vậy cũng đủ rồi?

Lệ Yên Nhiên liền quấn bên người Lệ Quân Mặc, cô ta còn cố ý nhìn thoáng qua chỗ cô dâu hôm nay Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu là nhân vật chính hôm nay thì thế nào, bố cô ta mà trở lại một cái, tất cả giới thượng lưu quyền quý Đế Đô vẫn quay chung quanh cô ta.

Lệ Yên Nhiên cảm thấy ngày hôm nay mình đã đoạt đi ánh hào quang của Dạ Minh Châu, cô ta hết sức vui vẻ.

Lúc này “rằm” một tiếng, cổng lớn bị đẩy ra, phía ngoài mang theo hơi lạnh, kèm theo đó là một thân ảnh đồ sộ anh tuần.

Là Mạc Tuân?

Mạc Tuân tới?

Trên người Mạc Tuân mặc chiếc áo khoác đen, sau khi vào cửa anh cởi áo khoác ngoài ra đưa cho thư ký riêng sau lưng, hiện tại trên người anh là tây trang màu đen được may thủ công, anh tuần sang trọng, anh sải bước đến, ánh mắt mọi người đều tụ tập đến trên người anh.

Mạc Tuân cũng tới tham dự cuộc hôn lễ này rồi.

Lệ Yên Nhiên thấy được Mạc Tuân, trái tim cô ta nhất thời như con nai nhảy cẵng lên, trong trường hợp đại lão tụ tập ở đây, Mạc Tuân là hậu duệ quý tộc đời mới của Đề Đô, anh giống như là một ngôi sao sáng, đang trong độ rực rỡ phong hoa, anh giống như một khối nam châm, hút chặt ánh mắt mọi người.

Trong đám người tự động nhường ra một con đường, cặp mắt sâu như hầm băng kia của Mạc Tuân nhàn nhạt quét một vòng, sau đó đi tới nơi đây.

Đám giám đốc bên người Lệ Yên Nhiên nhao nhao gật đầu cảm thán nói: “Mỗi khi thấy Mạc thiếu, chúng ta đều thấy mình già rồi, phong vân trên thương trường tương lai đều phải xem Mạc thiếu rồi.”

Lệ Quân Mặc mấy năm nay đều ở nước ngoài, ánh mắt của ông cũng rơi trên người Mạc Tuân, sau đó ông nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Đứa con trai này của cậu là đứa giống cậu nhất.”

Mạc Từ Tước nhìn Mạc Tuân, đứa con trai này cũng rất giống mẹ.

Mạc Tuân ra sân luôn trở thành tiêu điểm chú ý toàn trường, dù cho ở đây có hai vị con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước, nên đây cũng là lý do vì sao Lệ Yên Nhiên sỉ mê Mạc Tuân như thế, bởi vì ai cũng biết, tương lai Mạc Tuân chính là đề vương thương giới.

Lệ Yên Nhiên có người bố Lệ Quân Mặc như vậy, nếu như lại có thể có người chồng là Mạc Tuân, bố chồng là Mạc Từ Tước như vậy, vậy cuộc đời cô ta nhất định chính là nghịch thiên.

Cô ta vẫn luôn theo đuổi mục tiêu này.

Chương :

Lúc này Mạc Tuân đã đi tới, đôi mắt hẹp sâu từ trên mặt Mạc Từ Tước dời sang mặt Lệ Quân Mặc: “Bác Lệ, đã lâu không gặp ạ.”

Lệ Quân Mặc đưa tay vỗ vỗ vai Mạc Tuân: “Tuân, chúa đã lớn như vậy rồi.”

Ánh mắt mến mộ si mê của Lệ Yên Nhiên rơi vào trên gương mặt điễn trai bức người của Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh tới rồi?”

Ở đây đều là đám người đã thành tinh, đám người nhanh chóng lên tiếng nói, “Mạc thiếu cùng Yên Nhiên tiểu thư thực sự là trời sinh một đôi, Lệ tổng không có con trai, con rể chính là một nữa con rồi, về sau Mạc thiếu cũng chính là con trai của Lệ tổng.”

Lệ Yên Nhiên mong đợi nhìn Mạc Tuân.

Trên khuôn mặt tuấn tú, Mạc Tuân không có biểu hiện gì, anh lãnh đạm liếc đám giám đốc kia, sau đó nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Bác Lệ, cháu và con gái bác Lệ Yên Nhiên đã từ hôn, đúng lúc mượn cơ hội này nói một tiếng trước mặt bác.”

Không khí của hiện trường lập tức cứng đơ.

Nụ cười đọng nơi khóe miệng Lệ Yên Nhiên còn chưa kịp nở rộ đã đông cứng.

Lệ Quân Mặc không có biểu cảm gì lớn, ông cong môi nói: “Tình cảm không thể miễn cưỡng, chuyện thanh niên các cháu đã quyết định không cần báo cho bác biết.”

“Nhưng…” Lệ Quân Mặc nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Hai nhà Lệ Mạc chúng ta là thế giao, bác với bố cháu còn là bạn thân lâu năm, nếu như nói trên người bố cháu có gì đáng giá mà bác hâm mộ, bác đại khái chính là ước ao đứa con trai mà cậu ấy nuôi dạy được như cháu thôi”

Ở trong lòng Lệ Quân Mặc, ông khá coi trọng Mạc Tuân, ông sẽ không nhìn lầm người, tương lai thương giới Mạc Tuân có thể lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Nếu như có thể giao Yên Nhiên đến tay anh, vậy ông cũng yên lòng.

Lúc này Mạc Từ Tước ho khan một tiếng, ông thâm trầm như một lão hồ ly: “A Đình, chuyện về sau ai có thể đoán được chứ.

Trước tiên đừng đắc tội bác Lệ con, miễn cho nếu con muốn cưới con gái bác Lệ, còn phải vượt qua ải cha vợ đấy.”

Mạc Tuân nhìn Mạc Từ Tước, không cho là đúng.

Mạc Từ Tước nhìn con trai mình thầm thở dài, vẫn là tuổi còn trẻ quát Lúc này Dạ lão đi tới: “Mạc tổng, người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu hôn lễ thôi!”

Mạc Từ Tước cúi đầu nhìn đồng hồ một chút.

Lúc này Mạc Tuân ngắng đầu nhìn quanh toàn trường: “Chờ một chút, có người còn chưa tới.”

Lệ Quân Mặc im lặng nhìn hai cha con bên người này, bọn họ đều đang đợi người, bọn họ đang đợi ai? “Mạc thiếu là nói ai? Tôi thấy đã đến đông đủ rồi mà.” Một tên giám đốc nghỉ hoặc lên tiếng.

Mạc Tuân nhìn về phía cổng lớn, dùng chất giọng trầm thấp bật ra một cái tên: “Lê Hương.”

Lê Hương còn chưa tới?

Nghe được cái tên này mọi người hít vào ngụm khí lạnh, cũng khó trách, gần đây danh tiếng Lê Hương thật sự là quá vang dội, hiện tại nếu có ai không biết Lê Hương, chắc chắn kẻ đó là người ngoài hành tinh.

Có người thất thanh nói: “Ý Mạc thiếu là… Lê Hương sẽ đến tham gia hôn lễ này?”

Chương :

“Làm sao có thể? Lê Hương đã biến mắt năm ngày rồi, tôi thấy cô ta đang bỏ trốn, sao cô ta dám xuất hiện trong hôn lễ của Mạc Dạ chứ, cô a làm sao dám?”

Mạc Tuân nhéch môi thành vòng cung nhàn nhạt: “Cô ấy sẽ đến!”

Anh bình tĩnh không gì sánh được cất tiếng, anh biết Lê Hương sẽ đến.

Cô đã biến mắt quá lâu, anh cảm giác mình sắp không nhịn nổi rồi, nhịn không nổi bắt được cô.

Năm ngày này, cũng là tự do anh cho cô, anh cũng muốn nhìn thử cô rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đúng lúc đó, “oanh” một tiếng, cổng lớn đột nhiên bị mở ra, có người tới?

“Soát” một cái, ánh mắt mọi người đều dán đến, sau đó con ngươi ai nấy ở đây đều co rút lại phóng đại, là… là cô, Lê… Lê Lê Hương tới?

Cô thật sự dám tới?

Lê Hương không phải đến một mình, còn có một người khác, chính là Lệ lão phu nhân?

Lệ lão phu nhân ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp mền, sắc mặt bà hồng nhuận, dáng vẻ tinh thần rất minh mẫn, Lê Hương ở phía sau đầy xe lăn, cùng Lệ lão phu nhân tiến vào.

“Các người mau nhìn, Lê Hương tới! Cô ta còn dân theo Lệ lão phu nhân tới!”

Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên đều thấy được, sắc mặt bọn họ đại biến, nhanh chóng há to miệng, không thể tin nhìn một màn này.

Lão phu nhân không phải… không phải vẫn nằm trên giường bệnh, còn chưa tỉnh sao? Vậy bà lão với sắc mặt hồng nhuận, tinh thần minh mẫn kia là ai? Còn có Lê Hương, năm ngày trôi qua, cô rốt cục đã lộ diện?

Cô không phải lén lén lút lút lộ diện, mà là kiêu căng xuất hiện ở hôn lễ Mạc Dạ như vậy?

Lê Hương vẫn là một thân đồ đen, mái tóc đeb thanh thuần tóc đen buộc đuôi ngựa thật tháp, cô dường như không khác gì với lúc bình thường, nhưng vẫn thấy khang khác đâu đó.

Lê Hương đầy Lệ lão phu nhân đi tới, cô nhìn thẳng, khí thế bình tĩnh thong dong, không hiểu sao mọi người có một loại ảo giác, như thể nữ vương đích thân giá lâm, khiến hai chân người ta như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ lạy.

Lê Hương đẩy Lệ lão phu nhân tới, ánh mắt Lệ lão phu nhân rơi vào gương mặt âm trầm của Dạ lão, sau đó cười nói: “Dạ lão, hôn lễ của cháu gái ông, tôi không mời mà tới, hẳn ông không phiền đâu nhỉ.”

Dạ lão thấy được Lê Hương lộ diện thì có một loại dự cảm

CV To rât xâu, thê nhưng ngại vì mặt mũi Lệ lão phu nhân của, ông ta chỉ đành mấp máy môi: “Nói gì thế, lão phu nhân có thể qua tôi đây vạn phần hoan nghênh.”

Lúc này Lệ Quân Mặc tiến lên, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh dậy lúc nào thế, sao không báo con biết một tiếng?”

Lệ lão phu nhân không tiếp tục đề tài này, bà cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Lê Hương, từ ái cười nói: “Quân Mặc, chính thức giới thiệu với con, đây chính là Lê Hương.”

Lệ Quân Mặc ngắng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ chừng bàn tay của Lê Hương, còn có đôi mắt trong vắt của cô.

Trong lòng Lệ Quân Mặc chấn động mạnh mẽ, hai tròng mắt đột nhiên co rụt lại, đôi mắt sóng sánh sóng nước này ông đã từng thấy qual Chính là đêm kia, cô gái lớn mật dạng chân tại ngồi trên thắt lưng rắn chắc của ông, cô ấy cũng có đôi mắt như hồ nước tiết thu y đúc vậy.

Chỉ là khi ông mở mắt ra thấy Dạ Huỳnh, Dạ Huỳnh cũng không có đôi mắt xinh đẹp chói mắt đó, đã từng có một vài lần ông đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm Dạ Huỳnh, ông từng nhiều lần nghỉ ngờ đôi mắt đêm đó phải chăng chỉ là ảo giác của mình, dù sao ông cũng uống không ít rượu, mà đêm đó lại quá tối.

Chương :

Nhưng, hiện tại khi lần nữa thấy được này đôi mắt tựa hồ nước tiết thu kia, không lệch đi một phân với đôi mắt quản quanh trong giấc mộng của ông?

Cặp mắt sáng trong của Lê Hương dán lên khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc, cô khẽ cong đôi môi đỏ mọng, giọng nói thanh lệ cất lên: “Bác Lệ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chào bác „ ạ.

Lệ Quân Mặc nhanh chóng ổn định lại tinh thần, ông khế gật đầu: “Lê tiểu thư, chào cô.”

Dạ lão và Dạ Huỳnh nhìn Lệ Quân Mặc cùng Lê Hương, bọn họ không sao ngờ tới ở ngay hôn lễ này, đôi cha con ruột thực sự chạm mặt nhau, khiến bọn họ không kịp trở tay.

Nhất là Dạ Huỳnh, bà ta đã lo lắng đến mặt mũi trắng bệch, không được, thân thế Lê Hương tuyệt đối không thể lộ ra ánh sáng, một khi Lệ lão phu nhân và Lệ Quân Mặc biết Lệ Yên Nhiên không phải mang dòng máu Lệ gia, vậy tất thảy đều tiêu đời.

Mấy năm nay bọn họ ở Lệ gia ăn đến mòn gốc, nếu lộ ra thì phải phun ra cả gốc lẫn lãi.

Lúc này ánh mắt Lệ lão phu nhân rơi xuống mặt Dạ Huỳnh, lộ ra vài phần sắc bén: “Quân Mặc, con và Dạ Huỳnh đã làm xong thủ tục ly dị chưa?”

Lời của Lệ lão phu nhân làm cho người ta kinh ngạc không thôi, trực tiếp nói như vậy, khiến ai nấy đều cứng đờ.

Nhất là này đám giám đốc vừa buông mồm khen chiêu giữ chồng của Dạ Huỳnh, hiện tại đồng loạt dán mắt khiếp sợ lên mặt Dạ Huỳnh.

Dạ Huỳnh như nguyện trở thành tiêu điểm toàn trường, chỉ là cái này cũng không phải kiểu bà ta mong muốn, bà ta cảm giác mình bị hung hăng vả một bạt tai.

Lệ lão phu nhân dĩ nhiên trực tiếp công khai chuyện bọn họ muốn ly hôn.

Lúc này Dạ lão nhanh chóng lên tiếng nói: “Lão phu nhân, Quân Mặc và Huỳnh Huỳnh sắp ly hôn ư, sao hai đứa lại ly hôn chứ?”

Lệ lão phu nhân à một tiếng: “Dạ lão, nguyên nhân ly hôn này ông nên hỏi cô con gái ông đi, con gái ông rõ hon ai hét.”

Sắc mặt Dạ Huỳnh tái nhọt cứng đò tại chỗ, bà ta siết chặc quyền: “Mẹ, con sẽ không ly dị!”

Dạ lão liền nói ngay: “Giờ lành đã đến, hôm nay là đám cưới của Tử Tiễn và Minh Châu, lão phu nhân, việc này sau khi kết thúc hôn lễ chúng ta bàn tiếp nhé!”

Lúc này bên kia vang lên tiếng động không nhỏ, bởi vì nhân vật chính tối nay Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu đã xuất hiện, bọn họ đang ở trên thảm đỏ.

Lê Hương ngước mắt, nhìn về phía Mạc Tử Tiễn, anh vẫn là dáng vẻ tuấn mỹ thanh lạnh ấy, chỉ là cả người mắt đi phong hoa sắc thái, anh đã bị thao túng.

Lê Hương nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Mạc Tuân nhìn chằm chằm Lê Hương, tự lúc cô ra sân, ánh mắt của anh chưa từng dời khỏi cô, hiện tại thấy cô vì Mạc Tử Tiễn nhíu mày, anh không vui mím đôi môi mỏng.

Lúc này Mạc Tuân nghiêng mắt, đột nhiên thấy được Lệ Quân Mặc, ánh mắt Lệ Quân Mặc đang dán trên người Lê Hương, như có điều suy nghĩ nhìn cô chằm chằm.

Lệ Quân Mặc lại nhìn chằm chằm Lê Hương, Mạc Tuân nhanh chóng nheo lại cặp mắt thâm thúy, lộ ra vài phần lành lạnh không vui.

Một đám người, ai nấy đều cất giấu suy nghĩ riêng.

Mạc Tử Tiễn và Dạ Minh Châu ra sân, MC cầm microphone cười nói: “Hôm nay đại hôn hai nhà Mạc Dạ, hoan nghênh mọi người đã đến, trước khi hôn lễ bắt đầu, chúng ta cùng xem ảnh cưới ngọt ngào của chú rễ và cô dâu tương lai nhé.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio