Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 876-880

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Con người Dạ Tam rất háo sắc, lại thích nhất máy cô gái tuổi nhỏ, gã thô bỉ xoa xoa tay: “Nhị ca, em đã lâu không gặp được ai hợp khẩu vị rồi, chuyện này hắn đừng quan tâm mài”

Dạ Vô Ưu rất bình tĩnh, nhưng hắn chậm rãi ngẳắng đầu, cặp mắt màu lam kia dời khỏi tập văn kiện sang bóng dáng nhỏ bé trong phòng bếp. Nét đẹp của Dương Tiểu Sương tỉnh xảo, nhưng chỉ mới tuổi nên ngũ quan còn chưa mấy nảy nở, trên khuôn mặt trắng như tuyết nho nhỏ nạm đôi đồng tử tựa quả nho, nhìn độc lập trong trẻo lại lạnh lùng, như là một đóa U Lan giữa không trung, rất đặc biệt.

Dạ Vô Ưu nhếéch đôi môi mỏng, trên khuôn mặt tuắn tú trắng bệnh kia lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hắn nhận ra Dương Tiểu Sương, cô chính là cô gái nhỏ nhiều năm trước đã cắn hắn.

Đã nhiều năm như vậy, trên cánh tay phải hắn còn lưu lại dấu răng, là do cô cắn.

Đúng là trùng hợp.

Sao có thể trùng hợp như vậy? Dạ Vô Ưu như là nghĩ tới điều gì, hắn vẫn còn cười, nụ cười âm u mà quỷ dị.

Dạ Vô Ưu trở về phòng ngủ, sau đó xuống lầu, hắn đi tới trong phòng ăn rót cho mình một ly nước, lúc này bên tai liền truyền đến tiếng loạt xoạt cởi quần áo.

Tại trù phòng, Dạ Tam cưỡng ép ôm Dương Tiểu Sương, giở trò: “Tiểu Sương, anh rất thích em, nhất kiến chung tình với em, giờ em cứ thuận theo anh đi, anh sẽ làm em sung sướng, dục tiên dục tử.”

Xoạt một tiếng, Dạ Tam xé quần áo trên người Dương Tiểu Sương ra.

Dương Tiểu Sương dùng cánh tay nhỏ gầy che chở chính mình, lúc này cô ngẳắng đầu một cái, liền thấy Dạ Vô Ưu ngoài cửa.

Dạ Tam cứng đờ, trong cầu xin có vẻ lấy lòng, ôm Dương Tiểu Sương không chịu buông tay: “Thiếu chủ, em…”

Dạ Vô Ưu đứng trong ánh sáng mờ tối, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt, đôi mắt màu lam kia chuyển từ mặt Dạ Tam sang mặt Dương Tiểu Sương, nhàn nhạt liếc mắt, sau đó lạnh lùng

Hắn mở miệng nói nói: “Nhanh một chút.”

Nói xong, Dạ Vô Ưu rời đi.

Dạ Tam mừng như điên, Dạ Vô Ưu là dung túng hắn làm càng thêm mạnh bảo, hắn trở tay đẩy, trực tiếp đẩy Dương Tiểu Sương trên bệ rửa bát, sau đó gấp gáp cởi quần mình: “Tiểu Sương, anh đã không chờ kịp rồi.”

Dạ Vô Ưu lúc đầu muốn vào phòng khách, thế nhưng đi được hai bước, phía sau truyền đến “phụt” một tiếng, là tiếng khi dao cắm vào trong da thịt.

Dạ Vô Ưu dừng bước lại, sau đó quay đầu, chỉ thấy trên tay Dương Tiểu Sương cầm dao gọt trái cây, hiện tại dao nhỏ đã toàn bộ đâm vào bụng Dạ Tam.

Trong nháy mắt, máu chảy như suối.

Có máu tươi văng lên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, nhưng ánh mắt cô chẳng buồn chớp lấy dù chỉ một lần, đôi mắt mạnh mẽ lại lạnh lùng kia lẳng lặng nhìn hắn.

“Dạ Tam!” Lúc này Dạ Nhị vội vàng chạy tới, đưa tay đỡ lấy Dạ Tam đang ngã xuống, còn chặn lại phần bụng đang chảy máu của hắn: “Người đâu, mau tới!”

Thủ hạ phía ngoài xông vào, dìu Dạ Tam ra ngoài, đưa thẳng đến bệnh viện.

Rất nhanh, trong biệt thự chỉ còn sót lại Dạ Vô Ứu và Dương Tiểu Sương.

Chương :

Toàn bộ biệt thự hiện tại rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức không hề có chút thanh âm nào, khiến người ta kìm nén hít thở không thông.

Dạ Vô Ưu nhìn Dương Tiểu Sương, sau đó giơ tay lên, ung dung uống nước trong ly.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Sương lạnh lùng, cũng không có tâm tình sóng lớn gì, cô vứt con dao đầy máu trong tay vào thùng rác, sau đó ngồi xổm người xuống bắt đầu xử lý vết máu chảy trên mặt đất.

Cô lau máu rất nghiêm túc rất chuyên chú, không hề bỏ qua một kẽ hở nhỏ nào, rất nhanh mảnh đất kia liền khôi phục vẻ trơn bóng ban đầu.

Dạ Tam bị đâm trúng ngay điểm trọng yếu, hiện tại đưa đến bệnh viện sinh tử chưa rõ, nhưng hai người kia rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể ban nãy chưa xảy ra chuyện gì.

Lúc này Dạ Vô Ưu buông ly xuống, đi lên trước, hắn vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhắc cằm Dương Tiểu Sương, để cô ngắng đầu đối diện với hắn.

Dương Tiểu Sương nhìn hắn, ánh mắt không hề né tránh.

Cô gái tuổi này người cũng như tên, tính tình lạnh lùng như sương, dường như không biết cười, thắt lưng của cô vẫn thật rất thẳng, vì tuổi còn nhỏ nên lộ vẻ độc lập quật cường.

Hiện tại Dạ Vô Ưu còn từ trong đôi mắt hạnh của cô thấy được ác ý, ban nãy Dạ Tam muốn cưỡng hiếp cô, cô cũng có thể không chút do dự đâm dao vào người hắn.

Dạ Vô Ưu cong đôi môi mỏng: “Kẻ nào phái cô tới? Tôi đoán thử nhé, Lê Hương? Không phải, Lê Hương sẽ chẳng để một cô gái vào chỗ tôi, là… Mạc Tuân?”

Dương Tiểu Sương không nói gì.

“Lẽ nào tôi đoán không đúng, chỗ này tôi vừa lúc cần một người làm nữ, các người biết rõ tên Dạ Tam này háo sắc, cô lại đúng khẩu vị của hắn, nên Mạc Tuân lợi dụng Dạ Tam đưa cô tới, kế tiếp cô sẽ làm như thế nào, làm sao để trộm phương thuốc từ tay tôi được?”

Dương Tiểu Sương nhìn Dạ Vô Ưu, hiện tại Dạ Vô Ưu đang cười, tư thế thưởng thức từ trên cao nhìn xuống, cặp mắt lam kia sâu kín, tản ra vẻ bệnh hoạn.

Hắn đều đoán được tất cả, lúc này lại hứng thú nhìn màn diễn tiếp theo của cô.

Dương Tiểu Sương không biểu tình, cô ấy xoay đầu, thoát khỏi ngón tay đang giữ cằm cô của hắn, sau đó cô đứng dậy, rửa tay mình.

Tắt vòi nước đi, cô xoay người, ở ngay trước mặt hắn bắt đầu cởi quần áo.

Chiếc áo thun đen trên người cô vừa rồi bị Dạ Tam xé, cô giơ tay lên, trực tiếp cởi áo thun đen xuống, lộ ra áo lót màu trắng bên trong.

Cô mặc áo lót cứ thế tiếp tục làm việc, ba dĩa thức ăn một tô canh, cô đặt toàn bộ thức ăn sực hương vui mắt lên bàn, lại bới một chén cơm đặt trên bàn cơm.

Làm xong hết thảy, Dương Tiểu Sương nhìn về phía Dạ Vô Ưu, Dạ Vô Ưu vẫn không hề động, vẫn đứng trong góc phòng mờ tối, một tay đút vào túi quần, thân thể lười biếng tựa trên vách tường, nhưng đôi mắt màu lam kia lại trần trụi lại thẳng thắn rơi vào chiếc áo lót màu trắng trên người cô, sau đó chậm rãi đi xuống, quét qua vùng bụng bằng phẳng của cô và đôi chân thon dài.

Thấy cô nhìn lại, hắn cũng không hề lúng túng, chỉ là đưa mắt rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tại sao không nói chuyện, nhỏ câm?”

Dương Tiểu Sương vẫn không nói gì, cô xoay người rời đi, trước khi đi cô vươn tay cầm chiếc áo khoác đen mà hắn treo, thân ảnh gầy nhỏ rất nhanh đã biến trong màn đêm bên ngoài.

Dạ Vô Ưu nhướng mày kiếm, thú vị đấy, hắn cầm đũa lên nếm thử đồ ăn cô làm, ấy vậy mà ngon đến lạ.

Chương :

Tập đoàn Mạc thị.

Trong phòng làm việc chủ tịch, Mạc Tuân ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiệu chủ, Dạ Vô Ưu đã biết thân phận của Dương Tiểu Sương.”

Mạc Tuân thoăn thoát ký tên, anh trầm thấp mở miệng: “Điều này không kỳ lạ, Dạ Vô Ưu chắc chắn sẽ phát hiện được.”

“Thiếu chủ, ý của anh là?”

Mạc Tuân ngắng đầu liếc Sùng Văn: “Tôi chỉ có một ý, lấy được cách chế thuốc, ý của những người khác, tôi không có hứng thú.”

Sùng Văn không nói, Dạ Vô Ưu bệnh hoạn đấu với thiếu chủ thâm độc nhà mình, kết quả ai chết vào tay ai thật quá gợi lên mong đợi của người ta.

Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chuyên gia thôi miên hàng đầu Dr. Xuyên tới: “Mạc tổng, chào anh.”

Mạc Tuân để bút máy xuống sau đó đứng dậy, anh cùng Dr.

Xuyên đến phòng chẩn trị, bắt đầu quá trình khôi phục ký ức.

Phòng chẩn trị.

Mạc Tuân nằm trên chiếc ghế mây mềm mại, Dr. Xuyên thay anh kiểm tra cơ thể, sau đó nói: “Mạc tổng, trong đầu anh thiếu một phần ký ức, nếu như đoán không lầm, anh đã từng bị thôi miên, đoạn ký ức đó đã bị người ta lấy đi.”

Lời Dr. Xuyên vừa vặn chứng thực phỏng đoán trong lòng Mạc Tuân, anh quả nhiên thiếu một đoạn ký ức, là ai cầm ký ức của anh đi? Trong đầu Mạc Tuân đột nhiên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt Lệ kia, là Lê Hương?

Kỳ thực anh đã có đáp án, là Lê Hương cầm ký ức của anh đi?

Mạc Tuân mắp máy môi mỏng: “Tôi muốn khôi phục ký ức.”

“Mạc tổng, tôi có thể giúp anh khôi phục ký ức, nhưng, đoạn ký ức kia khả năng không chỉ là những ký ức vui vẻ, mà có thể là rất nhiều ký ức thống khổ khắc cốt ghi tâm, anh chắc chắn muốn khôi phục ký ức?”Dr. Xuyên trịnh trọng hỏi.

Mạc Tuân gật đầu, không chút nào do dự: “Chắc chắn.”

Anh nhất định phải khôi phục ký ức.

Tết.”Dr. Xuyên lấy ra giấy bút: “Mạc tổng, lần chẩn đoán này của chúng ta có thể phải mất hai giờ, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”

Mạc Tuân giơ tay lên, nhìn về phía chiếc đồng hồ đắt tiền trên cỗ tay, một giây kế tiếp, hai mắt anh nhắm nghiền, rơi vào thôi miên.

Mạc Tuân mơ một giấc mơ rất dài, trong mộng một vùng tăm tối, anh đi lung tung không có mục đích, đang tìm phương hướng.

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói thanh lệ càn rỡ: “Tôi nhất định phải gả vào U Lan Uyễn làm cô dâu tương lai!”

Mạc Tuân xoay người, anh phát hiện mình đang ở trên một chuyến tàu lửa, trước mặt có một cô gái, trên mặt cô mang một khối lụa mỏng, thấy không rõ mặt, nhưng anh chạm phải đôi mắt trong vắt lưu chuyển xoáy nước kia, trong nháy mắt anh liền nhận ra đây là Lê Hương?

Rất nhanh hình ảnh nhảy, như là thước phim tăng nhanh nhịp, kết hôn trước sau đó mới nảy nở tình yêu, tràn đầy ngọt ngào.

Anh đẩy cô vào trong góc tường, lần đầu tiên mở tấm mạng che mặt của cô.

Chương :

Bộ móng tay màu hồng cô vừa làm đặt trên thắt lưng quần của anh, nhướng mày rồi như tuyên thệ, “Thắt lưng của anh chỉ có em mới được cỏi ra.”

Anh kéo cô vào trong cửa kính mờ nước, trong hơi nóng hàm chứa ám muội, anh thở hỗn hển cắn môi cô, “Bây giờ còn chưa được, chờ em lớn thêm chút nữa nha.”

Cô dưới cơn mưa flash nhấp nháy, tuyên bố với mọi người, cô muốn sinh cho Mạc tiên sinh của cô hai cục cưng…

Song, hình ảnh đột nhiên vừa chuyền, anh thấy được mình mở ra một chai thuốc ngủ, sau đó nốc xuống toàn bộ thuốc ngủ, bác sĩ lạnh như băng nói cho anh biết: “Xin lỗi Mạc tổng, bệnh mắt ngủ của anh đã không cách nào cứu chữa được nữa.”

Mạc Tuân lập tức mở mắt ra, từ trong thôi miên mạnh mẽ tỉnh lại.

“Mạc tổng, anh ổn chứ?” Dr. Xuyên vội vàng quan tâm hỏi.

Trán Mạc Tuân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt tuần tú tinh xảo trở nên trắng bệch, không một chút huyết sắc, lồng ngực to lớn phập phồng, anh há to miệng thở dóc.

Dr. Xuyên cau mày nói: “Mạc tổng, trí nhớ của anh đã khôi phục phân nửa, nửa đoạn ký ức này đều là hết thảy ngọt ngào vui sướng của anh, nhưng nửa đoạn ký ức khác sẽ mở ra câu chuyện cũ thống khổ của anh, trong lòng anh rất bài xích nửa đoạn trí nhớ khôi phục này, nên đã mạnh mẽ cắt đút quá trình thôi miên, quá trình này rất nguy hiểm, anh có muốn tiếp tục nữa không?”

Ý chí của Mạc Tuân rất mạnh, anh mạnh mẽ tỉnh lại, đến cả Dr. Xuyên cũng không thể ngăn cản, nếu như lại tiếp tục thôi miên, người bị thôi miên là Mạc Tuân sẽ rất đau khổ.

Mạc Tuân nằm trên ghế mây, anh nhanh chóng nhắm mắt bình ổn hô hấp của mình, anh đã nhớ lại phân nửa, con gái của Lê gia – Lê Hương thay gả vào U Lan uyễn, gả cho anh, trở thành Mạc phu nhân của anh.

Thì ra, chồng trước của cô thật sự là anh.

Hải Thành nơi ấy, ghi chép lại hết thảy quá khứ ngọt ngào của anh và cô.

Thảo nào khi trở về Đề Đô chính anh luôn cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, anh không biết mình đã mắt đi thứ gì, ngày qua ngày bình thản như nước, không tốt cũng chẳng xấu, mãi đến lúc cô tới Đề Đô, anh hệt như ma chướng bị cô hấp dẫn, vì cô sỉ vì cô điên cuồng.

Cô là Mạc phu nhân của anh kia mà?

“Mạc tổng… Mạc tổng!” Lúc này Dr. Xuyên gọi bên tai.

Mạc Tuân đưa mắt tập trung ở tại trên mặt Dr. Xuyên, lúc này mới nghe được câu hỏi của Dr. Xuyên: “Mạc tổng, về nửa đoạn ký ức còn lại, anh có muốn tiếp tục không?”

Nửa đoạn ký ức còn lại…

Mạc Tuân nhanh chóng đứng dậy xuống giường, anh mắp máy đôi môi mỏng, khàn khàn nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, hôm nay tới đây thôi.”

Nói rồi Mạc Tuân nhanh chóng rời đi.

Mạc Tuân trực tiếp ra công ty, phóng chiếc Rolls-Royce Phantom về nhà, lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là thư ký riêng Nghiêm Kiên gọi tới.

Mạc Tuân ấn phím nhận, chất giọng cung kính của Nghiêm Kiên nhanh chóng truyền đến: “Chủ tịch, bây giờ anh đang ở đâu, cuộc họp cấp cao hàng năm mười phút sau sẽ bắt đầu, các vị chủ tịch đã đợi trong phòng hội nghị V.I.P rôi ạ.”

Mạc Tuân nhìn thẳng nhìn về phía trước, ánh đèn bên lề dường soi vào khung cửa xe, tỏ lên ngũ quan anh tuấn của anh, ánh khúc xạ khiến mắt người như hoa đi, anh mở miệng: “Hủy họp.”

Nghiêm Kiên ở đầu dây bên kia quả nhiên ngắn người, cuộc họp cấp cao hàng năm là ở trong lịch trình, anh ta hiển nhiên không biết vì sao chủ tịch nhà mình lại đột ngột hủy bỏ họp, song anh ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng, chủ tịch.”

Mạc Tuân cúp điện thoại, hai bàn tay to đặt tại trên vô lăng, hiện tại anh cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, anh chỉ muốn về nhà, về nhà gặp Mạc phu nhân của anh?

Chương :

Hè phố tối nay đặc biệt náo nhiệt, vì hôm nay chính là lễ Giáng Sinh.

Lọt vào mắt đều là năm ba đôi tình nhân tay trong tay nhau trên đường, còn có rất nhiều người bán hoa, rất nhiều bạn nam dừng lại mua hoa cho cô gái của mình.

Mạc Tuân đánh tay lái, dừng xe bên đường, sau đó mở cửa Xe ra.

Rất nhanh anh liền trở thành phong cảnh chói mắt nhất, người đàn ông tối nay mặc bộ tây trang màu đen, bên ngoài còn mặc chiếc áo khoác đen mỏng, anh từ trong chiếc xe sang trọng giới hạn của thế giới đi ra, cả người anh tuấn quý phái, một dáng đứng tùy tiện cũng hệt như dáng pose của các nam người mẫu quốc tế, lập tức hắp dẫn ánh mắt mọi người.

Đám con gái bên đường nhanh chóng hai mắt phát sáng, bốc lên bong bóng màu hồng, “Trời ạ, người đàn ông kia đẹp trai quá đi mắt.”

Mạc Tuân đã quen với những ánh mắt này, anh nhắc chân của đi tới bên cạnh cô bé bán hoa, anh ngồi xổm người xuống, ôn hòa nói: “Bé bán hoa, lấy hét máy đóa hoa này cho chú.”

Cô bé kia mở to mắt nhìn Mạc Tuân, giọng nói bập bẹ: “Chú ơi, chú mua hoa hồng nhiều như vậy là muốn tặng bạn gái sao ạ?”

Mạc Tuân đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của bé gái: “Không phải, chú là mua tặng vợ.”

Hức hức.

Đám con gái si mê bên đường nhanh chóng tiếng than, người đàn ông đẹp trai như vậy vậy mà đã kết hôn rồi, quả nhiên, đàn ông tốt đều là của người khác?

Tây Uyễn.

Mạc Tuân đậu chiếc Rolls-Royce Phantom trên sân cỏ, rất xa anh liền thấy được ở phía trước, khu biệt thự đèn đuốc sáng trưng, công lớn rộng mở, ánh đèn bên trong hắt ra, tiến vào trong tầm mắt đều là ấm áp.

Trên sân cỏ đặt hai cây thông Nô-en rất to, trên cây treo những ngọn đèn nhỏ phát sáng, còn có một bóng người nhỏ nhắn đứng ở nơi đó, là Lê Hương.

Tối nay Lê Hương mặc một chiếc váy trắng dài, bên ngoài mặc chiếc áo cardigan croptop dệt kim cổ V màu đỏ, suối tóc đen thanh thuần buông dài hệt như tơ lụa trên bờ vai oánh nhuận, từ xa nhìn lại cô còn yêu kiều hơn cả hoa hồng, là dáng vẻ ngây thơ lại thanh tú mà anh yêu tha thiết.

Trên sân cỏ đặt rất nhiều pháo hoa, Lê Hương kéo Lão phu nhân và má Ngô từ trong biệt thự ra, cô bắt đầu chia pháo hoa: “Bà nội, má Ngô, đừng chôn mãi trong nhà nữa ạ, phải ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn chút chứ, tối nay là Giáng Sinh mà, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa đi ạ.”

Nói rồi Lê Hương liền bật lửa, đốt pháo hoa trong tay lão phu nhân và má Ngô.

Lão phu nhân xuất thân từ danh môn, má Ngô là đại nha hoàn, hai người chưa từng chơi pháo hoa, pháo hoa vừa được đốt lên, Lão phu nhân và má Ngô lại càng hoảng sợ, hận không thể vứt pháo hoa trong tay như vứt củ khoai nóng đi, dáng vẻ kia vừa buồn cười lại dễ thương.

Lê Hương ở cạnh che miệng khanh khách cười trộm.

Mạc Tuân không hề động, đứng ở đây nhìn một màn kia, người cả cuộc đời này anh yêu nhất, đều ở nơi đó.

Có một loại cảm giác trong nháy mắt dâng tràn rồi toàn bộ buồng ngực anh, tim lại càng lúc càng mềm, trong khoảnh khắc ấy trái tim đã hóa thành vũng nước.

Anh nhìn bóng người nhỏ xinh kia của Lê Hương, trong tiếng pháo hoa “tí tách” nở rộ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ được ánh pháo đốt sáng, lại phá lệ tiên hoạt sinh động, cô đang cười, cười sảng khoái vui vẻ, tiếng cười ấy như tiếng chuông bạc ngân lên, truyền đến bên tai anh.

Khiến tâm anh động, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Mạc Tuân đột nhiên nghĩ, chung quy trời cao đối đãi anh không tệ, vì quần quanh một hồi, ông trời lại đưa cô gái Lê Hương này đưa đến bên cạnh anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio