Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 918-925

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Cô ta lén đổi tóc thế nên bố sẽ cầm tóc cô ta làm giám định ADN.

Lệ Yên Nhiên lúc này mới nhận ra mình có bao nực cười, cô ta chính là một con cá trong chậu, chủ động đưa tóc để người ta mang đi xét nghiệm, càng buồn cười chính là lúc cô ta biết được kết quả ADN còn mở cờ trong bụng, tự cho mình rất giỏi lại lên trên tầng thưởng diễn tiết mục nhảy lầu.

Lệ Yên Nhiên cảm giác mình quả thực là đại diện cho con hề dối trên gạt dưới trên sân khấu rồi.

Thì ra bố cái gì cũng biết.

Dạ Huỳnh nhìn tờ kết quả ném tới kia, trái tim chìm đến đáy cốc, chuyện bà ta sợ nhất vẫn xảy ra, thân thế của Lệ Yên Nhiên bị bại lộ.

Xong.

Lần này là thực sự xong rồi.

Lần này Lệ Quân Mặc hẹn ba ông cháu bọn họ đến đây căn bản không phải bàn chuyện cưới xin gì, mà là tới đưa bọn họ vào địa ngục.

Dám trêu chọc tới đệ nhất thủ phủ toàn cầu Lệ gia, mấy năm nay Dạ gia bọn họ ăn bao nhiêu ích lợi thì bây giờ phi nôn cả gốc lẫn lãi ra, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

“Quân Mặc, tờ kết quả này có nhằm lẫn gì không, Yên Nhiên là con gái của anh mà, là đứa con một đêm kia liền có của chúng ta, anh quên rồi sao?” Dạ Huỳnh còn muốn quỷ biện lần cuối cùng.

Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn Dạ Huỳnh, gần từng chữ: “Lần trước lúc tôi tới cũng đã nói, cô gái đêm đó không phải cô, cô gái kia là mẹ của Lê Hương, Lê Hương mới là con gái của tôi.”

Dạ Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, bà ta mặt xám như tro tàn ngồi phịch trên ghé, không dối gạt được, Lệ Quân Mặc đã biết hết toàn bộ.

Dạ lão biết mình thát bại, lão trù mưu nhiều năm như vậy, sự giàu có của Dạ gia, tất cả quyền vị trong tay lão đều là từ ngày đó Dạ Huỳnh gả cho Lệ Quân Mặc mà phát lên, đây hết thảy đều là vị con cưng Đề Đô – Lệ Quân Mặc này ban tặng lão.

Dạ lão hiện tại rất hối hận, là tốc độ lão ta quá chậm, ngay phút giây biết được thân phận Lê Hương kia, lão nên trừ cỏ tận gốc Lê Hương.

Trên người Lê Hương có cái bóng của Lâm Thủy Dao, mà cô gái kinh tài tuyệt diễm như Lâm Thủy Dao, Lệ Quân Mặc không có một ngày quên được bà.

“Quân Mặc, cậu đừng tức giận, chúng tôi không phải cố ý lừa dối cậu, năm đó cậu nổi tiếng khắp Đề Đô, Huỳnh Huỳnh là quá yêu mộ cậu cho nên mới làm chuyện như vậy.” Dạ lão kéo khóe môi ngượng ngùng cười nói.

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt nhìn thoáng qua ba đời Dạ gia này, sau đó đứng dậy: “Thứ tôi ghét nhất chính là lừa dối, cuộc đời về sau của các người cứ chậm rãi trôi qua ở đây đi, tôi sẽ xoá tên Dạ gia khỏi Đề Đô, trong một đêm, Dạ gia sẽ lập tức bốc hơi toàn Đề Đô, đây chính là cái giá đắt các người phải trả.”

Lệ Quân Mặc khi nói những lời này giọng điệu rất nhẹ, vị Lệ gia quân chủ trong ấn tượng mọi người vẫn là dáng vẻ anh tuần tôn quý, ông dường như sẽ không nổi giận, nhưng lúc này mọi người đều biết, ông lại dùng giọng nói phong đạm vân khinh kia, trong một đêm huỷ diệt một gia tộc.

Lừa gạt đại giới, Lệ Quân Mặc diệt toàn bộ Dạ gia.

Ba ông cháu Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên kẻ nào cũng đừng hòng thoát, về sau nơi này chính là nhà của bọn họ.

Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên hai chân mềm nhũn, bọn họ trực tiếp ngồi liệt trên đất, há to miệng thở dốc, Lệ Quân Mặc đã đầy bọn họ vào trong địa ngục.

Dạ lão thông suốt đứng dậy: “Quân Mặc, cậu không thể tuyệt tình với chúng tôi như vậy, Dạ gia không thể diệt vong, đây chính là tâm huyết máy chục năm nay của tôi, tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi không muốn ở đây.”

Chương :

Dạ lão đã điên cuồng, một đời lão ta tham lam quyền vị nhất, dốc hết tâm huyết muốn đầy Dạ gia lên vị trí tối cao, nhưng bây giờ Lệ Quân Mặc lại đánh nát tất cả.

Lệ Quân Mặc đã từng nâng lão ta lên rất cao, hiện tại lại để lão rơi khốc liệt đến mức nào.

Lệ Quân Mặc không muốn nhìn ba người bọn họ, dù chỉ là cái liếc cũng không muốn, ông đi ra ngoài.

Mạc Tuân cùng quản gia tư nhân cũng đi ra ngoài, cửa lớn “Ầm” một tiếng đóng lại.

Dạ lão bị giam ở tại bên trong, lão gõ cửa rằm rầm, gào hết sức bình sinh: “Thả tôi ra ngoài! Mau thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn đợi ở chỗ quỷ quái này!”

Lệ Yên Nhiên sợ đến khóc, cô ta chỉ mới tuổi, độ tuổi đẹp như hoa, cô ta chưa từng nghĩ tới nửa đời sau của mình lại sống qua ngày ở nơi không có ánh mặt trời, âm u ẩm ướt như này.

“Ông ngoại, mẹ, hai người mau cứu con, con muốn thoát khỏi đây, a…” Lệ Yên Nhiên mắt khống chế thét chói tai.

Dạ Huỳnh nhanh chóng vươn tay ôm lầy Lệ Yên Nhiên, hai mẹ con cuộn trong góc phòng, run lên cầm cập.

Lúc này Dạ lão từ từ trấn định lại, lão ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm dữ tợn, trong lòng lão không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt đục ngầu không ngừng xoay chuyển, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Bó, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, con vào thì thôi, lẽ nào bố và Yên Nhiên cũng phải ở đây luôn sao?” Dạ Huỳnh khóc hỏi.

Dạ lão đột nhiên nheeshc khóe môi, âm lệ cười một tiếng: “Yên tâm đi, rất nhanh bọn họ sẽ mở rộng cửa, cung nghênh chúng ta đi ra.”

Có ý gì? Dạ Huỳnh không rõ, bà ta muốn hỏi, nhưng Dạ lão đã không nhịn được giơ tay lên chặn bà ta lại: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

Dạ lão hai mắt nhắm nghiền.

Dạ Huỳnh cảm thấy Dạ lão càng ngày càng quái dị, gần đây có lẽ Dạ lão tiếp xúc qua người nào, độc trên người lão sắp hết, tính tình thay đổi quá lớn, bà ta sắp không nhận ra người bố này.

Lệ Quân Mặc ra phòng khách, lên chiếc limo sang trọng, quản gia tư nhân vừa định đóng cửa cửa sau xe, nhưng lúc này Mạc Tuân đi tới, trực tiếp cúi lưng đi vào, ngồi cạnh Lệ Quân Mặc.

Mạc Tuân nhìn Lệ Quân Mặc, giơ ngón tay cái lên: “Bố vợ đại nhân, đã nhiều năm như vậy, vẻ quyết đoán của bố vẫn như cũ không giảm như năm đó, giậm chân một cái, toàn bộ Đề Đô cũng động đất theo luôn.”

Nhìn Mạc Tuân chân chó, quản gia tư nhân: “…”

Tâm trạng Lệ Quân Mặc không tốt lắm, ông mím môi mỏng: “Ai là bố vợ đại nhân của cậu, đừng có tỏ vẻ thân thiết lắm, bây giờ lập tức lăn khỏi xe tôi.”

Dán cả khuôn mặt nóng lên bờ mông lạnh, Mạc Tuân biểu thị mặt mình cũng rất dày, anh thu tay về, lẫm bẩm: “Vậy được rồi, con xuống xe, lúc đầu con còn muốn chia sẻ với bố vợ đại nhân ảnh chụp của mẹ vợ đại nhân. Aizz, xem ra bố vợ đại nhân đối với thứ này cũng không có hứng thú.”

Nói rồi Mạc Tuân xuống xe.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng Lệ Quân Mặc: “Quay lại!”

Mạc Tuân khóe môi khế cong, nhanh chóng ngồi xuống lại, anh cảm giác mình thực sự quá khôn, may mà tối hôm qua lấy được ảnh chụp từ Lê Hương, anh biết vị con cưng Đề Đô này ai cũng không thu phục được, chỉ có duy nhất một người, đó là… mẹ vợ đại nhân?

“Bố vợ đại nhân, bố gọi con ạ?”

Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc Mạc Tuân, sau đó vươn tay: “Đưa ảnh đây.”

Chương :

Động tác Mạc Tuân lanh lẹ đem một tấm hình ra: “Bố vợ đại nhân, bố còn chưa thấy dáng vẻ của mẹ vợ đại nhân à?”

Nói đến chỗ này, cặp mắt Đan Phượng kia của Lệ Quân Mặc liền u ám thêm vài phần, đêm đó quá tối, trong phòng không mở đèn, ông chỉ thấy được dáng người thiếu nữ lả lướt thích thú to gan dạng chân ngồi lên hông ông, nhờ ánh trăng, ông còn nhớ rõ đôi mắt như hồ nước ngày thu của bà.

Ông thật sự không biết dáng vẻ bà thế nào.

Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, phóng khoáng nói: “Bố vợ đại nhân, đây chính là tắm ảnh độc nhất vô nhị mà Lê Hương nâng niu cất kín, con đòi hồi lâu mới có được, con cũng biết bố vợ đại nhân rất muốn thấy mặt của mẹ vợ đại nhân, đây ạ, ảnh chụp cho bố đấy, không cần cảm ơn con đâu.”

Lệ Quân Mặc liếc Mạc Tuân, sau đó vươn tay nhận ảnh chụp, ông nhìn về phía ảnh chụp trong tay.

Trong hình là Lâm Thủy Dao và Lê Hương, khi đó Lê Hương chỉ có bốn năm tuổi, còn là một cục bánh bao non nớt búng ra sữa, Lâm Thủy Dao và cô ở trên sân cỏ thả diều, ảnh chụp lại khoảnh khắc vui vẻ nhất của hai mẹ con bọn họ, Lê Hương đang chạy, Lâm Thủy Dao kéo dây diều, ngước mắt nhìn bầu trời.

Bởi vì Lâm Thủy Dao nghiêng người, nên Lệ Quân Mặc thấy được nửa sườn mặt của bà, Lê Hương thừa kế hoàn mỹ khuôn mặt đẹp của mẹ, chỉ nửa góc nghiêng của Lâm Thủy Dao đã là tuyệt sắc.

Hàng mi dài tựa như cánh quạt nâng lên, khóe môi đỏ mọng của Lâm Thủy Dao nhéch lên, người đã làm mẹ như bà vậy mà vẫn rạng rỡ yêu kiều như thiêu nữ mười tám tuổi, làn gió lay động làn váy lụa mỏng màu hồng nhạt trên người bà, tuyệt đại giai nhân nghiêng nước nghiêng thành cứ vậy thình lình mà mạnh mẹ xông vào đáy mắt Lệ Quân Mặc.

Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là con cưng Đé Đô, bên cạnh ông chưa bao giờ thiếu những mỹ nữ, mập gầy cao thắp đủ mọi loại hình loại nào cũng có, nhưng bây giờ nhìn Lâm Thủy Dao, đáy mắt của ông lóe lên tia kinh diễm.

Kỳ thực, đêm đó ông đã biết bà rất đẹp.

Bởi vì trên người bà rất thơm, không phải mùi nước hoa nhân tạo phủ lên, mà là mùi thơm cơ thể thiếu nữ mê người. Có câu nói, ngửi thấy hương thưởng thức nữ nhân. Dưới ánh trăng tư thái bà mông lung mà lả lướt, bà ghé vào trong lòng anh giơ ngón tay thon dài vẽ vòng vòng lên ngực ông, lúc giọng nói tựa chuông vang ấy thì thầm bên tai hỏi ông thích con trai hay thích con gái, ông đã cảm thấy bà là… tiểu yêu tinh mê người nhất trần gian này.

Cặp mắt Đan Phượng kia của Lệ Quân Mặc lưu luyến trên người Lâm Thủy Dao, sau đó vừa nhìn về phía Lê Hương, tim của ông đột nhiên được lấp đầy, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa, đây chính là cô con gái mà bà sinh cho ông? Ừm, ông rất thích cô con gái này?

Lê Hương mặc dù còn rất bé, thế nhưng vẻ thông tuệ tựa băng tuyết, cứng cỏi lại dũng cảm, một thân phong cách quý phái ấy đã chứng minh trên người Lê Hương chảy xuôi dòng máu của Lệ gia.

Song, Lệ Quân Mặc lại nhanh chóng mím môi, trên gương mặt tuần tú tràn ra vài phần không vui, bà quả nhiên là không cần ông, tự mình yên lành nuôi con.

Lệ Quân Mặc ngẫm lại bản thân, mấy năm nay Dạ Huỳnh giả mạo bà, tuy ông không cho Dạ Huỳnh bắt kỳ yêu thương nào, nhưng ông cũng luôn vì đêm đó mà phụ trách, tự tay bồi dưỡng địa vị Dạ gia, cho Dạ gia ngập trời quyền quý.

Bà căn bản cũng không yêu thích những thứ kia! Ngay cả người đàn ông như ông bà cũng không thèm, Lệ Quân Mặc đột nhiên cảm thấy chính mình như kẻ ngốc.

“Nghe nói, năm đó cô ấy dẫn Lê Hương rời khỏi Đế Đô đến Hải Thành?” Lệ Quân Mặc hỏi bâng quơ.

Mạc Tuân cong môi, anh biết Lệ Quân Mặc muốn nghe thứ gì, Lệ Quân Mặc ngay cả giám định ADN cũng đã làm, đương nhiên cũng điều tra Lê Hương rõ ràng, Lê Hương họ Hạ, trước kia là con gái Hạ Chấn Quốc, là sau khi Lâm Thủy Dao đến Hải Thành lập gia đình.

Chương :

“Đúng vậy, mẹ vợ mang theo Lê Hương đến Hải Thành sau đó đã lập gia đình, hình như cuộc hôn nhân này tận tám chín năm.” Mạc Tuân nói.

Ánh mắt Lệ Quân Mặc đột nhiên nghiêm lại, cả người dâng lên tầng sương lạnh, tư liệu tên Hạ Chấn Quốc kia bây giờ còn nằm trên bàn làm việc của ông, một kẻ vô tích sự như vậy, ông không biết sao lại có thể cưới gả ta.

Bà vậy mà đã lập gia đình?

Mang theo con gái Lệ Quân Mặc ông gả cho thằng khác.

Lệ Quân Mặc cảm thấy hô hấp căng lên, ông giơ tay tháo một cúc áo trên cỗ ra, nhưng làm như vậy cũng không khiến hô hấp ông thông thuận chút nào.

Sao bà ta có thể cùng tên Hạ Chấn Quốc kia sống cuộc sống vợ chồng được chứ? Có phải cũng sẽ dạng chân trên người tên Hạ Chấn Quốc kia, giống như tiểu yêu tỉnh? Lửa giận Lệ Quân Mặc vẫn ẳn nhẫn kìm nén ở trong lòng vẻ này dường như “phụt” một tiếng nỗ tung, tia lửa văng khắp nơi, điều duy nhất bây giờ ông muốn làm chính là bắt gã Hạ Chấn Quốc đó lại, tự tay chôn hắn, sau đó tìm được Lâm Thủy Dao, bóp chết bà.

Lúc này Hạ Chấn Quốc đang ở Hải Thành, đã biết điều sống qua ngày đột nhiên hắt xì hơi một cái, sao ông ta có cảm giác mình bị người khác trù rủa, như thể có người đang thảo luận nghìn kiểu giết chết ông vậy?

Mạc Tuân dĩ nhiên cảm thấy tâm tình âm u không vui của Lệ Quân Mặc, anh mở miệng nói: “Bố vợ đại nhân ơi, xin bớt giận, con biết bố bị cắm sừng rất tức giận.”

Lệ Quân Mặc bị cắm sừng hung hăng trợn mắt liếc Mạc Tuân, mở miệng mắng: “Không sửa miệng thì lập tức lăn xuống xel”

“Bố vợ đại nhân, nhìn tính tình bố nóng nảy chưa kìa, trước đây bố cũng không phải như vậy mà nhỉ, con còn chưa nói hết, đoạn hôn nhân kia của mẹ là kết hôn giả thôi à, lão Hạ Chấn Quốc kia là fan cuồng não tàn của mẹ vợ, nhưng ngay đến tay mẹ vợ lão ta cũng không có cơ hội chạm được.”

Cái gì? Lệ Quân Mặc mắt nhìn thẳng về Mạc Tuân: “Cậu nói thật?”

“Vô cùng thật luôn đấy ạ.” Mạc Tuân khẳng định nói.

Màn sương phủ trên ấn đường Lệ Quân Mặc trong nháy mắt tản đi, ông móc môi mỏng thành đường vòng cung nhàn nhạt, ông đã nói mà, ngay cả ông bà cũng chướng mắt, sao có thể coi trọng gã Hạ Chắn Quốc kia được? Lệ Quân Mặc trong nháy mắt cảm thấy trong lòng thăng bằng: “Vậy cô ấy…”

Mạc Tuân trực tiếp cắt lời Lệ Quân Mặc, ông muốn biết rõ chuyện, vậy phải đợi lần sau mới được: “Bố vợ đại nhân, về chuyện mẹ vợ sau này con sẽ từ từ kể cho bố, không biết bố vợ đại nhân gần đây có thời gian hay không, con với Lê Hương chuẩn bị phục hôn rồi, muốn mời bố ăn bữa cơm.”

Lệ Quân Mặc im lặng hai giây: “Không rảnh.”

Mạc Tuân: “…”

Lúc này tiếng chuông di động vang lên, điện thoại của Mạc Tuân.

Mạc Tuân nhìn tên người gọi, là Dương Tiểu Sương.

Ở ngày cuối cùng trong kỳ hạn, Dương Tiểu Sương rốt cuộc cũng gọi.

Mạc Tuân ấn phím nhận: “Alo.”

Giọng Dương Tiểu Sương nhanh chóng truyền tới: “Cách chế thuốc tôi đã lấy được, đang ở trong tay tôi, Mạc tổng, hiện tại anh lập tức phái chuyên cơ đưa tôi và em trai rời khỏi nơi này, trước khi rời đi, tôi đưa cách chế thuốc cho anh.”

Giọng Dương Tiểu Sương rất gấp, nghe được cô ấy muốn lập tức mang theo em trai rời đi, Mạc Tuân có thể hiểu được, bị tên bệnh hoạn Dạ Vô Ưu kia dây dưa, cô ấy nhất định nóng lòng muốn thoát.

Mạc Tuân gật đầu: “Được.”

Chương :

Một tiếng sau, Dương Tiểu Sương mang theo em trai rời đi, dáng người cao to của Mạc Tuân đứng lặng ở trong đại sảnh phi trường, trong tay là cách điều chế thuốc độc hóa lão kia.

Lúc này vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Dạ Vô Ưu mang người tới.

Mạc Tuân ngước mắt, nhìn về phía Dạ Vô Ưu.

Dạ Vô Ưu toàn thân áo đen, hắn mang theo khí lạnh bước từng bước bén nhọn đi tới: “Dương Tiểu Sương đâu?”

Hai bóng người đàn ông cao ngất của Mạc Tuân và Dạ Vô Ưu đứng trong đại sảnh phi trường, lúc này trở thành phong cảnh lóng lánh thu hút chú ý nhất, ánh mắt của mọi người tụ tập toàn bộ qua đây.

Mạc Tuân nhìn Dạ Vô Ưu, trong bầu không im lặng văng ra tia lửa khắp nơi, hai người đứng đối diện, rất nhanh Mạc Tuân chậm rãi nhếch môi cười nhạt: “Dương Tiểu Sương đã đi rồi, cách chế thuốc đã đến tay tôi.”

Dạ Vô Ưu nhìn về phía trước cửa sổ sát đất, trên bầu trời xanh thằm có một chiếc máy bay nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt, hắn chau mày, sau đó thu mắt, hắn nhìn cách chế thuốc trong tay Mạc Tuân: “Mạc Tuân, nghe nói Lệ Quân Mặc đã tống ông nội và Yên Nhiên vào tù?”

Mạc Tuân híp đôi mắt thâm thúy: “Đúng vậy.”

“Ò.” Dạ Vô Ưu lộ ra nụ cười quỷ dị bệnh hoạn: “Vậy bây giờ các người mau thả ông nội tôi và Yên Nhiên ra đi, bởi vì, thuốc dẫn bên trong cách chế thuốc này ở trên người Yên Nhiên, không có Yên Nhiên, Lê Hương không sống được.”

Cái gì? Ánh mắt Mạc Tuân nhanh chóng như vệt mực phảy lên, bên trong hàm chứa hai cơn bão nhỏ nguy hiểm.

Thì ra, thuốc dẫn của thuốc giải cải đồng hoàn lão kia lại là Lệ Yên Nhiên.

“Mạc Tuân, anh tưởng ông nội tôi bày mưu nhiều năm như vậy không có biện pháp dự phòng sao? Các người quá coi thường ông nội tôi.” Nói xong, Dạ Vô Ưu mang người rời đi.

Ngục giam.

Dạ lão kể chuyện thuốc dẫn cho Lệ Yên Nhiên, Lệ Yên Nhiên khiếp sợ há to miệng: “Ông ngoại, ông nói thuốc dẫn ở trên người cháu?”

Dạ lão câu môi cười: “Đúng vậy, thuốc dẫn của độc cổ cải đồng hoàn lão kia là dùng máu của cháu nuôi, muốn cứu Lê Hương, cháu mới là then chốt.”

Lệ Yên Nhiên nhớ tới mấy năm nay cách một đoạn thời gian ông ngoại sẽ cầm kim đâm ngón tay cô ta, lấy ra một giọt máu, lúc đó cô ta hỏi ông ngoại tại sao muốn lấy đi máu của mình, ông ngoại chỉ thần thần bí bí nói Yên Nhiên, đây là món quà tốt nhất mà ông ngoại tặng cho cháu.

Bây giờ Lệ Yên Nhiên đã biết rồi, vận mệnh của cô ta và Lê Hương đã sớm ràng buộc với nhau, chỉ có cô ta mới có thể khiến Lê Hương sống sót.

Việc này thật sự quá tốt?

Lệ Yên Nhiên như là trong sa mạc phát hiện ra mảnh ốc đảo, cả người đều sống lại: “Ông ngoại, vậy bây giờ cháu nên làm thế nào?”

“Lát nữa Mạc Tuân sẽ tới tìm cháu, Yên Nhiên, hiện tại mạng của Lê Hương nằm trong lòng bàn tay cháu, cháu muốn cái gì sẽ có cái đó.” Dạ lão cười nói.

Lệ Yên Nhiên vui vẻ muốn nhảy cỏn lên, ý này nghĩa là cô ta có thể muốn làm gì thì làm? Thật tốt quá, đây quả thực là một tắm lệnh bài thông hành.

Lúc này Dạ Huỳnh lo lắng chau mày nói: “Bố, thân thế Lê Hương đã bại lộ, Lệ Quân Mặc sẽ không để yên, Mạc Từ Tước vẫn không xuất thủ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm sau lưng, hơn nữa Mạc Tuân, hiện tại chúng ta gần như chính thức cắt đứt đối đầu với bọn họ, chúng ta đi một mình đấu ba đại nhân vật hô mưa gọi gió ở Đề Đô này, có phải lấy trứng chọi đá, quá không biết tự lượng sức mình rồi hay không? Con sợ chúng ta còn chưa đạt được mong muốn, cũng đã bị bọn họ chơi đến chết rồi.”

Dạ Huỳnh vừa nhắc nhở như vậy, Lệ Yên Nhiên đột nhiên đã cảm thấy cỗ rét run, bố của cô ta Lệ Quân Mặc trong một đêm đã có thể khiến Dạ gia biến mắt khỏi Đề Đô, vậy để cô ta biến mắt cũng chỉ cần chỉ tay phát là xong.

Chương :

Hơn nữa đôi cha con thét ra lửa chốn thương trường Mạc gia đó, không dám chọc, không thể chọc, không chọc nỗi.

Dạ lão khí định thần nhàn ngồi thẳng lưng: “Dạ gia chúng ta đã không trở về được nữa, Lệ Quân Mặc từ trước đến nay nói là làm, Đề Đô đã không còn bóng dáng Dạ gia nữa, song, chúng ta có chỗ tốt hơn để đi.”

“Đi đâu ông ngoại?” Lệ Yên Nhiên tò mò hỏi.

Dạ Huỳnh nhìn về phía Dạ lão, bà ta biết lão sắp nói đến trọng điểm, gần đây lão hết sức bắt thường, hẳn là có liên quan với người mà lão tiếp xúc.

Dạ Huỳnh có trực giác, người kia tuyệt đối không phải hiền lành gì, ngược lại rất tà ác.

Dạ lão nhìn Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu biết bố ruột cháu là ai không?”

Lệ Yên Nhiên cứng đò, bố ruột? Cô ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô ta chỉ muốn làm con giá Lệ Quân Mặc, thiên kim đại tiểu thư của thủ phủ toàn cầu Lệ gia là vinh quang vô thượng cỡ nào chứ, chẳng lẽ còn có thân phận lợi hại hơn so với cái này? Nếu như bố ruột của cô là một tiểu nhân vật bình thường không có gì lạ, cô ta mới không cần biết bố ruột của cô là ai, nghe cũng không muốn nghe.

Lệ Yên Nhiên từ đầu đến cuối đều cảm thấy trên người mình chảy xuôi dòng máu quý tộc, dù cho đến bây giờ, vẫn như cũ cảm thấy vậy.

Nhìn biểuc cảm khinh miệt cùng ghét bỏ của Lệ Yên Nhiên đối với bố ruột mình, Dạ lão thấy buồn cười: “Yên Nhiên, bố ruột con lại là một đại nhân vật khó lường, cậu ấy đến từ Hoa Tây Châu.”

Hoa Tây Châu? Lệ Yên Nhiên cũng biết Hoa Tây Châu, đó là một quốc gia lân cận, hết sức cường thịnh.

“Ông ngoại, bố ruột con ở Hoa Tây Châu làm gì, cũng ở trong thương giới sao?” Lệ Yên Nhiên hỏi.

Hai mắt Dạ lão lấp lánh tỏa sáng nhìn Lệ Yên Nhiên, cười ha ha: “Làm trong thương giới? Yên Nhiên, con quá coi thường bố ruột con rồi, bố con chính là quân vương của Hoa Tây Châu, con chính là trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu!”

Cái gì? Lệ Yên Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, đứng phát lên, cô ta vô cùng khiếp sợ nhìn Dạ lão, đầu toàn bộ nỗ tung.

Bó… bố ruột cô ta là quân vương của Hoa Tây Châu? Cô… cô ta là trưởng công chúa điện hạ? Trời ạI Dạ Huỳnh cũng sợ ngây người, kỳ thực mấy năm nay bà ta vẫn không biết người đàn ông năm đó đã ngủ với mình là ai, năm đó vì muốn gả cho Lệ Quân Mặc, mượn cái thai leo lên ngôi vị, Dạ Huỳnh nghe theo lời cha mình là Dạ lão sắp xếp, ngủ cùng người đàn ông xa lạ. Người đàn ông đó được Dạ lão toàn quyền an bài, đêm đó không mở đèn, bà ta liền nằm trên giường đợi người đàn ông kia đến.

Chỉ một đêm kia, bà ta mang bầu.

Trong lòng Dạ Huỳnh tất cả đều là Lệ Quân Mặc, căn bản không quan tâm người đàn ông kia nên cũng không hỏi qua.

Bà ta làm sao ngờ đến người đàn ông lại quân vương của Hoa Tây Châu? Một quân vương sao lại ngủ với một cô gái tầm thường như bà ta? Ánh mắt Dạ Huỳnh kinh hãi rơi trên mặt Dạ lão, bà ta phát hiện mình vẫn nhìn không thấu bố mình, có phải ông còn giấu bà ta rất nhiều chuyện? Bố của bà Dạ lão năm đó là đại đệ tử của Lâm Thủy Dao, bí mật lão biết được rất nhiều…

“Bố, bố ruột của Yên Nhiên là quân vương Hoa Tây Châu sao, chúng con chỉ mới gặp mặt một lần…”

Dạ lão trực tiếp cắt lời Dạ Huỳnh: “Không phải, các con không chỉ gặp mặt một lần, con quên rồi, sau khi con gả cho Lệ Quân Mặc trở thành Lệ phu nhân, một mình trông phòng nhiều năm, có một năm con ở trong quán rượu uống rượu, một đêm loạn tình, kỳ thực người đàn ông lên giường với con cũng là quân vương Hoa Tây Châu, cậu ấy đã trở lại, chân chính cắm cho Lệ Quân Mặc một cái sừng to đùng.”

Chương :

Dạ Huỳnh hít vào một ngụm khí lạnh, người đàn ông đêm đó cũng là quân vương Hoa Tây Châu? Máy năm đó bà ta một mình thủ tiết vô cùng cô đơn, trong lòng rất nhớ Lệ Quân Mặc, bà ta không nghĩ mình sẽ chệch đường ray, ngoại trừ Lệ Quân Mặc, trong lòng bà ta không hề có ai khác.

Thế nhưng đêm đó bà ta ở quán bar uống say, uống đến mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người bé bà ta lên, đưa vào phòng, chuyện sau đó chính là một đêm thác loạn.

Sau khi xong chuyện người đàn ông kia cũng bỏ đi, nhưng bà ta bị Lệ lão phu nhân bắt gian tại trận, mấy năm nay Lệ lão phu nhân vẫn không tha thứ cho bà ta.

Dạ Huỳnh rất hận gã đàn ông đêm đó, nhưng cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Hiện tại Dạ lão nói bà ta biết, người đàn ông đêm đó là quân vương Hoa Tây Châu, Dạ Huỳnh nhanh chóng ý thức được rằng, đêm đó căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là bà bị tính kế.

“Bố, có phải bố thông đồng với người kia tính kế con, các người rốt cuộc muốn làm cái gì?” Dạ Huỳnh tâm tình kích động hỏi.

Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão toát ra ánh sáng quỷ dị: “Huỳnh Huỳnh, cắm sừng Lệ Quân Mặc, không phải rất kích thích rất thú vị sao?”

“.

Lệ Yên Nhiên không thấy hứng thú với mấy chuyện này, hiện tại bên tai truyền đến vô số thanh âm nói rằng, Lệ Yên Nhiên, bố của mày chính là quân vương Hoa Tây Châu, mày chính là trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu?

Lệ Yên Nhiên cảm giác như đắc đạo thành tiên, cô talại phi thăng.

“Ông ngoại, bố cháu đâu, bố cháu có biết cháu đang gặp nạn không? Sao bố không tới đón cháu?” Lệ Yên Nhiên không kịp chờ đợi hỏi.

Cô ta không muốn người bố Lệ Quân Mặc kia nữa rồi, cô ta muốn làm trưởng công chúa điện hạ.

Dạ lão cười nói: “Đừng nóng vội, bố cháu đang trên đường tới đấy.”

Thật tốt quái Lệ Yên Nhiên cảm giác mình ổn, cô ta ngồi xuống ghé, hiện tại cô ta ưỡn lương mình thẳng tắp, lấy ra tư thế công chúa ngạo mạn.

Thứ bình dân như Lê Hương dạng căn bản không có cửa nói chuyện với cô ta, Lê Hương thấy cô ta cũng phải quỳ xuống?

Dạ Huỳnh lại không vui vẻ và ngây thơ như Lệ Yên Nhiên, quận vương Hoa Tây Châu tuyệt đối không phải người tốt lành gì, tại sao lại chọn trúng bà ta, ông ta hẳn đã biết Yên Nhiên là con gái ruột của mình, nhưng mấy năm nay ông ta chẳng hề đoái hoài đến, rất rõ căn bản cũng không thương yêu gì Yên Nhiên.

Vậy sao bây giờ ông ta lại muốn qua đây? Mục đích của ông ta là gì? Dạ Huỳnh đang rối như tơ vò, bỗng “ầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, thân hình to lớn của Mạc Tuân xông vào trong tầm mắt.

Mạc Tuân tới.

“Anh Tuân, anh đến rồi?” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đứng dậy, mừng rỡ nhìn về phía Mạc Tuân.

Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi đến, quần tây đen dài được cắt tỉa sắc bén như dao bao vây lấy đôi chân thon dài, mỗi một bước đi của anh đều tản ra hơi thở âm u ác liệt, đôi mắt thâm thúy hệt như tia X quang phóng trên mặt Dạ lão, Mạc Tuân cất tiếng: “Dạ lão, nói đi, thuốc dẫn của thuốc độc biến lão rốt cuộc là cái gì?”

Dạ lão nhìn Mạc Tuân: “Mạc thiếu, cậu không phải đã biết rồi sao, thuốc dẫn chính là máu trên người Yên Nhiên, nhất định phải lấy máu Yên Nhiên làm thuốc.”

Ánh mắt Mạc Tuân liền rơi trên mặt Lệ Yên Nhiên, con ngươi thâm thúy của anh cuồn cuộn ra vài phần lệ khí đỏ thắm cùng sát phạt.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chòng chọc, Lệ Yên Nhiên cảm thấy Sợ run, nhưng nghĩ lại, cô ta cảm giác mình không cần phải sợ.

Chương :

Láo! Cô ta là trưởng công chúa điện hạ cơ đấy?

Lệ Yên Nhiên ưỡn ngực lên: “Anh Tuân, hiện tại chỉ có em mới có thể cứu được Lê Hương, anh…”

Lời Lệ Yên Nhiên vẫn chưa nói hết, Mạc Tuân đột nhiên vươn tay ra bóp cỗ Lệ Yên Nhiên.

Lệ Yên Nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, con ngươi co rút lại phóng đại, tràn đầy hoảng cùng sợ, cô ta vươn hai cái tay dùng sức vỗ tay Mạc Tuân.

Nhưng vô ích, Mạc Tuân hát tay, lưng cô ta liền dán vào bức tường lạnh như băng, chân treo khỏi mặt đất.

Cổ không ngừng bị bàn tay kia siết chặt, khuôn mặt nhỏ của Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đỏ, cô ta thở không được, cô ta sắp chết.

Lệ Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta như đã biết, anh Tuân thực sự có ý giết cô ta, ánh mắt anh nhìn cô ta đầy tràn lạnh lẽo cùng chán ghét.

Thấy một màn như vậy, Dạ Huỳnh hoảng sợ chạy tới, ngăn cản nói: “Mạc thiếu, cậu làm cái gì, cậu mau buông Yên Nhiên ra!”

Khóe mắt hẹp dài của Mạc Tuân nhiễm tia màu đỏ tươi, anh lạnh lùng liếc nhìn Dạ lão: “Tôi ghét nhất bị người uy hiếp, dù sao cũng là lấy máu trên người cô ta, một người chết cũng có thể lầy máu!”

Toàn thân Dạ Huỳnh run rầy: “Mạc thiếu, cậu!”

Lúc này Dạ lão ha hả cười: “Mạc thiếu, cậu tưởng chuyện đơn giản như vậy à? Chất độc cải đồng hoàn lão kia không có thuốc giải chân chính nào cả, lầy máu Yên Nhiên làm thuốc cũng chỉ có thể bảo trì nhan sắc Lê Hương không lão hóa, một khi không có máu Yên Nhiên, Lê Hương sẽ nhanh chóng già yếu, nhan sắc tựa cảnh xuân kia nháy mắt sẽ biến mắt.”

Mạc Tuân híp mắt: “Ý của ông là, sinh mệnh về sau của Lê Hương phải dựa vào Lệ Yên Nhiên nuôi?”

Dạ lão vỗ tay: “Nói chuyện với người thông minh thật sự không cần phí lời, không sai, nhất định phải dựa vào Yên Nhiên nuôi Lê Hương, cách mỗi một tuần lấy máu luyện thuốc một lần, nên Mạc thiếu à, cậu tốt nhất nên cầu Yên Nhiên có thể sống lâu trăm tuổi, bởi vì mạng của Lê Hương đang ở trong tay Yên Nhiên, cậu phải lấy Yên Nhiên!”

Mạc Tuân mím chặt môi thành đường thẳng trắng bệch, anh không biết tên Dạ lão này nảy mưu từ khi nào, trù tính trói buộc vận mệnh của Lê Hương và Lệ Yên Nhiên chung một chỗ.

Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng Lệ Yên Nhiên ra.

Lệ Yên Nhiên dựa lưng vào tường hít thở từng ngụm từng ngụm, cô ta tham lam hít lấy hít để bầu không khí, bởi vì quá gấp, nên cô ta ho sặc sụa.

Quá khó chịu.

Ban nãy như cô ta đi dạo ở Quỷ Môn một vòng.

“Yên Nhiên, con không sao chứ?” Dạ Huỳnh nhanh chóng giúp Lệ Yên Nhiên vỗ vỗ lưng.

Lệ Yên Nhiên một tay đầy Dạ Huỳnh ra, cô ta đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu chứa vẻ không cam lòng cùng oán hận nhìn chằm chằm về phía Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh biết em yêu anh thế nào, nhưng anh quá tổn thương em, muốn để em cứu Lê Hương cũng được, cưới em, để em trở thành Mạc phu nhân của anh!”

Lệ Yên Nhiên đưa ra điều kiện, cô ta cứu Lê Hương, Mạc Tuân cưới cô ta?

Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Lệ Yên Nhiên, sau đó thờ ơ nhếch đôi môi mỏng, nụ cười của anh viết đầy vẻ khinh miệt cô ta.

Anh không nói một chữ, nhưng sắc mặt Lệ Yên Nhiên trắng bệch, cô ta cảm giác mình đã bị một ánh mắt Mạc Tuân sỉ nhục đến mức tận cùng.

Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio