Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 932-938

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHương :

Mạc Tuân đắp chăn cho cô xong sau đó đứng dậy đi tắm, rất nhanh anh mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen đi ra, đứng trên ban công.

Bên ngoài gió lạnh thổi vạt áo anh lay động, trên mi tâm anh tuần nhuộm vài phần sương lạnh.

Rất nhanh, anh lấy điện thoại mình ra, bám số Lệ Yên Nhiên.

“Tút tút” hai tiếng, kết nói, giọng Lệ Yên Nhiên truyền tới: “Alo, anh Tuân.”

“Lệ Yên Nhiên, tôi cưới cô, chúng ta kết hôn.”

Nói xong, cũng không đợi Lệ Yên Nhiên có cơ hội reo mừng, Mạc Tuân trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị đầy ra, Mạc lão phu nhân khoác một chiếc áo khoác đi đến: “A Đình, cháu đã quyết định rồi?”

Mạc Tuân gật đầu: “Rồi ạ.”

Mạc lão phu nhân thở dài, sau đó nhìn về phía Lê Hương đã ngủ say trên giường, trong giọng nói đầy tràn đau lòng thương yêu: “A Đình, tính cách Lê Hương vô cùng thuần túy rắn rỏi, cô gái như thế trong mắt không chứa nổi một hạt cát, mặc kệ cháu lấy cái gì vì danh nghĩa mà phản bội, con bé sẽ không chấp nhận, chuyện này chỉ có thể gạt Lê Hương trước thôi, một khi Lê Hương biết cháu cưới Lệ Yên Nhiên, con bé nhất định sẽ nghĩ cách thoát khỏi cháu, đến lúc đó, cháu và con bé liền đi tới đường cùng.”

Mạc lão phu nhân rời đi, Mạc Tuân tiến lên, ngồi xuống bên giường, anh nhìn cục tròn đang vùi mình ngủ say, cúi đầu hôn lên trán cô.

Kỳ thực trong lòng anh rất không có cảm giác an toàn, ai cũng biết trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát, ngay lúc nãy cô vui vẻ ôm cổ anh, nói một khi phát hiện anh và người phụ nữ khác ái muội không rõ, cô sẽ nói bye bye với anh.

Mạc Tuân hôn trán cô, thấp giọng nỉ non: “Lê Hương, đừng rời bỏ anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh.”

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Lê Hương rời giường Mạc Tuân đã rời đi, cô vào phòng tắm rửa mặt, tóc vẫn không ngừng rơi rụng, thật ra cô rất muốn cắt phắt mái tóc dài này đi luôn rồi.

Chỉ là cô hơi do dự, Mạc tiên sinh yêu nhất mái tóc dài này của cô.

Chợt, Lê Hương thấy mặt đau xót, cái ly trong tay rơi xuống trong đài rửa mặt, cô ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, hiện tại sắc mặt cô trắng bệch, trán đau túa ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nanh như bị vô số nhát dao cắt vào, muốn nứt toạc cả da.

Đau quá.

Cô giơ lên tay muốn phủ mặt mình, bỗng con ngươi đột nhiên co rút lại, bởi vì nơi khóe mắt cô sinh ra vô số nếp nhăn.

Cô chỉ mới tuổi, là độ tuổi da thịt căng mướt, không có khả năng có nếp nhăn, cô biết chất độc hóa lão kia đã xâm nhập vào huyết mạch cô rồi.

Tiếp theo loại cảm giác đau đớn như bị dao cắt lại kéo tới, mặt của cô sợ rằng sắp chằng chịt nếp nhăn rồi.

Lê Hương nhanh chóng trấn định lại, mấy ngày này đều quấn quýt cùng Mạc tiên sinh mãi, đã đến lúc cô phải ra ngoài rồi, cô phải nghĩ cách cứu chính mình.

Lê Hương dùng lược chẻ mái tóc dài bù xù ra hai bên, che nếp nhăn nơi khóe mắt, sau đó cô xuống lầu chuẩn bị ra ngoài, vừa đến hòng khách, lão phu nhân nhanh chóng đi tới: “Lê Hương, cháu muốn đi đâu?”

Lê Hương dừng bước lại: “Bà nội, cháu muốn ra ngoài một chuyến.”

“Lê Hương, khoảng thời gian này cháu không thể ra ngoài.”

“Vì sao ạ?”

Chương :

Lê Hương ngơ ngác, vì sao cô không thể ra ngoài? “Ah, là như vậy, Lê Hương cháu còn không biết sao, Lệ Yên Nhiên căn bản không phải là con gái Lệ Quân Mặc, cô ta là con gái của quân vương Hoa Tây Châu Thượng Quan Đằng, cũng chính là trưởng công chúa điện hạ Hoa Tây Châu, hiện tại Thượng Quan Đằng đã tới Đề Đô, gã này rất nguy hiểm tà ác, hắn nhất định sẽ nhầm về phía cháu, vì an toàn của cháu…

khoảng thời gian này cháu phải ở nhà, không thể chạy loạn ra ngoài.”

Lông miLê Hương nhỏ dài run lên, Lệ Yên Nhiên dĩ nhiên không phải thiên kim đại tiểu thư Lệ gia, mà là trưởng công chúa điện hạ Hoa Tây Châu Cô thật sự không ngờ đến Lệ Yên Nhiên lại có thân thế khác.

Hoa Tây Châu? Thượng Quan Đằng? Đôi mắt sáng của Lê Hương lóe lên ánh sắc lạnh, cô cảm giác mình mấy ngày này ở trong Tây Uyễn, bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đắt.

Cô có một loại dự cảm, lại có giông tố sắp kéo đến rồi.

Hơn nữa, vòng xoáy của trận giông tố này đang hướng cô mà tấn công tới.

Hình như cô đã bỏ lỡ gì đó.

Lê Hương mỉm cười: “Bà nội, không sao đâu ạ, cháu chỉ ra ngoài một lát thôi, tự cháu sẽ cẩn thận, nếu như Thượng Quan Đẳng thay con gái trả thù nhắm về phía cháu, vậy vừa vặn cháu phải gặp ông ta.”

Nói xong, Lê Hương chạy đi.

“Lê Hương!” Lão phu nhân nhanh chóng chắn trước mặt Lê Hương.

Động tác đột ngột của lão phu nhân khiến Lê Hương khựng lại, Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, cô xuyên qua cửa sổ sát đất sáng bóng thấy được bên ngoài, bên ngoài vậy mà lại có rất nhiều hộ vệ áo đen.

Hộ vệ áo đen canh giữ toàn bộ Tây Uyễn.

Trong lòng Lê Hương lập tức vang lên tiếng chuông báo động, những hộ vệ áo đen này là bảo vệ cô, còn không để cô ra ngoài, cô bị cắm chân? Không đúng.

Ngày hôm nay tất cả đều có vẻ rất bất thường, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra mà cô không biết.

Trong lòng Lê Hương đã nhắc lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt lại tỉnh rụi, cô nhìn lão phu nhân, giả ngốc hỏi: “Bà nội, bà sao vậy ạ?”

Lão phu nhân nhìn cặp mắt mùa thu sáng trong kia của cô gái, .

hiện tại cô mang theo vài phần ý cười nhìn bà, đáy mắt trong suốt thấy đáy, như thể thấy thấu lòng người ta.

Lão phu nhân biết cô bé trước mắt này không phải người phàm, cô thông tuệ tựa băng tuyết, rực rỡ mà lóng lánh, việc này không lừa cô được bao lâu.

Nhưng, có thể lừa được một ngày thì lừa một ngày.

Lão phu nhân nhanh chóng đưa tay đè xuống trái tim mình: “Ôi Lê Hương, tim bà đau quá, mau, mau đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.”

Lê Hương đỡ lão phu nhân về phòng, cô không nói gì thêm, cũng không làm cái gì, mặt ngoài gió êm sóng lặng.

Buổi tối lúc Lê Hương chỉ đành không nhanh không chậm về gian phòng mình, cô mở laptop ra muốn xem tin tức gần đây, nhưng cô phát hiện toàn bộ tín hiệu internet bị cắt, trạng thái của cô hiện tại rất giống với cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài, bị giam cầm ở đây.

Lê Hương lấy điện thoại của mình ra, bắm số của Diệp Linh.

Nhưng nhạc chờ cứ reo một lần lại một lần, vẫn không ai nhắc máy.

Lê Hương chậm rãi chau hàng mày thanh tú, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Giống như là… Mạc Tuân đang có chuyện gì gạt cô.

Chương :

Lúc này điện thoại của cô vang lên, điện thoại tới, là Mạc Tuân gọi.

Lê Hương ấn phím nhận: “Alo, Mạc tiên sinh.”

“Lê Hương, bây giờ em đang làm gì thế?” Giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân truyền tới.

“Ngày hôm nay cơ thể bà nội khó chịu, em luôn ở cạnh chăm bà, mới vừa về phòng, đúng rồi Mạc tiên sinh, chỗ chúng ta tại sao không có tín hiệu internet?”

“Tín hiệu internet xảy ra chút vấn đề, đang sửa đấy, Lê Hương, bà nội đã nói với em chuyện Thượng Quan Đằng rồi nhỉ, trong khoảng thời gian này em không nên đi ra ngoài.”

Lê Hương rũ mi: “Dạ, tất cả nghe theo anh, Mạc tiên sinh, chừng nào anh mới về?”

“Mấy ngày nay anh bận rộn công việc, buổi tối không về, em cứ ngoan ngoãn ngủ trước nhé.”

Lê Hương không biểu lộ cái gì, cô đáp một câu “dạ”, sau đó cúp điện thoại.

Ba ngày trôi qua, Lê Hương vẫn ở chỗ này, an tâm chăm sóc bà nội.

Vẻ an tĩnh của cô khiến tất cả mọi người buông xuống đề phòng.

Ngày thứ tư, lúc bà nội cùng má Ngô đang ngủ, Lê Hương thu lại châm bạc, sau đó dùng điện thoại bàn phòng khách bắm số Diệp Linh.

Rất nhanh bên kia tiếp thông, giọng nói dịu dàng của Diệp Linh truyền đến: “Alo, ai vậy ạ?”

“Linh Linh, là tớ.”

“Trời ạ, Lê Hương!” Diệp Linh nhanh chóng nỗ tung: “Bây giờ cậu đang làm cái gì thế, sao lại mát tích, gọi điện cho cậu cũng không gọi được, tớ không liên lạc được cậu, tối hôm nay là đại hôn của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đấy!”

Lê Hương ngắn cả người.

Thật ra cô đã nghĩ tới vô số khả năng, chỉ không nghĩ đến khả năng này, đêm nay là đại hôn của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.

“Lê Hương, hiện tại trên mạng ầm ĩ buổi đại hôn giữa hai nhà Mạc Lệ đó, buổi hôn lễ thịnh thế còn tụ tập hết thảy giới quý tộc thượng lưu, khiếp sợ toàn bộ Đề Đô, bố của Mạc Tuân – Mạc Từ Tước và bố của Lệ Yên Nhiên – Lệ Quân Mặc hai rồng lớn cũng đồng thời xuất hiện trên hôn lễ, có thể nói là tụ họp phong vân.”

“Alo, Lê Hương, cậu còn nghe không, cậu và Mạc tiên sinh đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?Sao anh ta lại đột nhiên đính hôn với Lệ Yên Nhiên? Alo, Lê Hương, alo…”

Lê Hương bên này đã cúp điện thoại.

Lê Hương ngồi trên ghế sa lon, hai mắt trống rỗng một hồi, hiện tại cô chút đờ đấn mờ mịt.

Qua máy phút sau cô đứng dậy, bà nội và má Ngô ngủ yên trên lầu, hai bà còn ngủ rất lâu nữa bởi vì cô đã ghim châm ngủ cho các bà.

Lê Hương mặc quần áo má Ngô, sau đó trang điểm thành dáng vẻ má Ngô ra cửa, hộ vệ bên ngoài thấy là má Ngô đi ra cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho đi.

Lê Hương ngồi lên một chiếc xe buýt, một khi rời khỏi Tây Uyễn, điện thoại của cô lập tức có tín hiệu.

Cô đoán không sai, toàn bộ tín hiệu của Tây Uyễn bị làm nhiễu, điện thoại của cô cũng bị động tay chân, cô không gọi được số của Diệp Linh, Diệp Linh cũng không liên lạc được với cô.

Hiện tại Lê Hương mở trình duyệt, hôm nay đầu đề tin giải trí chính là đại hôn Mạc Lệ, oanh động toàn thành.

Chương :

Lê Hương click vào, đây là tin tức đầu đề đồng thời của chuyên mục giải trí và kinh tế, có video livestream, MC đang hưng phấn phát biểu, “Theo tin được nhận, hậu duệ quý tộc đệ nhát thương giới Đé Đô Mạc Tuân vào đêm nay sẽ cùng thiên kim Lệ gia Lệ Yên Nhiên tại sơn trang Long Đầu tổ chức một buổi hôn lễ thịnh thé.

Bữa tiệc cưới xa hoa này lần nữa tập trung vào buổi đính hôn giữa hai đại hào môn Mạc Lệ, Mạc Tuân không chỉ có thân phận hiển hách, mà anh còn là đại lão trẻ tuổi anh tuấn và giàu có nhất của thương giới Đế Đô, cướp mất bao nhiêu trái tim thiên kim tiểu thư, Lệ Yên Nhiên – Mạc phu nhân tương lai là đối tượng mà mọi người phụ nữ đều hâm nộ….”

Màn ảnh vừa chuyển, Mạc Tuân bước trên sàn sứ trắng sáng, trong bộ vest đen được may thủ công, bộ vest đen được là thẳng không chút nếp nhăn, mái tóc ngắn được vút lên toàn bộ, lộ ra vằng trán anh tuần cùng khuôn mặt điển trai, cả người anh tản ra khí chất cao cao tại thượng và nhàn nhạt xa cách.

Phía sau anh có một nhóm nhân viên công tác đi theo, anh giống như bậc đề vương được cung phụng đi dẫn đầu, ánh mặt trời sáng lạng từ cửa số sát đất soi đến, khảm lên gương mặt ấy lớp óng vàng lóa mắt.

Ký giả chen lần đưa micro tới: “Mạc tổng, với buổi đính hôn Mạc Lệ này, anh có thể tiết lộ thêm nhiều chỉ tiết hơn không?”

“Kết hôn xong, anh và Yên Nhiên tiểu thư sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?”

“Mạc tổng, xin hỏi sai khi kết hôn, hai người có dự định sinh em bé không? Đứa con đầu lòng này của hai người này sẽ là chắt trai trưởng của Mạc gia.”

Hộ sĩ áo đen chặn tất cả ký giả ra bên ngoài, thư ký Nghiêm Kiên từ chối trả lời, Mạc Tuân mặt không đổi đi lên chiếc xe limo sang trọng.

Từ đầu đến cuối anh đều không liếc đến màn ảnh.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương trắng bệch, trắng đến như một trang giấy, không có chút huyết sắc nào, cặp mắt sáng trong kia cũng biến thành trống rỗng, cho tới bây giờ mới có một giọng nói quanh quần bên tai cô, không ngừng nói cho cô biết Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên kết hôn.

Ban đầu là một giọng nói sau đó biến thành hàng nghìn hàng vạn thanh âm nói cô biết, cả thế giới đều biết buổi hôn lễ hai nhà Mạc Lệ, duy chỉ có cô không biết.

Cô là kẻ biết đến cuối cùng.

Lê Hương cũng là đến bây giờ mới dám khẳng định, Mạc Tuân thực sự cưới Lệ Yên Nhiên rồi?

Nhưng…

Nhưng, không thể nào mà…

Lê Hương đưa tay sờ sờ chuỗi dây chuyền only-love và chiếc nhẫn duy nhất trên thế giới này, đây là anh tặng cô, chỉ mắy hôm trước anh vẫn còn lầm bẩm phục hôn, anh còn gọi cô là Mạc phu nhân…

Ha.

Ha ha.

Lê Hương tự giễu cười nhẹ hai tiếng, viền mắt trắng nõn nhanh chóng biến đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt.

Cô lần nữa cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay run rẫy bắm dãy số quen thuộc khảm vào tận xương.

Tiếng chuông du dương vang lên, sau đó điện thoại bị không nhanh không chậm được nối thông.

“Alo.”

Giọng nói từ tính quen thuộc của Mạc Tuân truyền tới.

Lúc này Lê Hương ngồi trên xe buýt, cô quay đầu, nhìn phong cảnh lướt qua như tên bắn ngoài cửa sổ, sau đó cô chậm rãi gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Alo, Mạc tiên sinh, bây giờ anh đang ở nơi đâu thế ạ?”

Chương :

Giọng nói thấp thuần của Mạc Tuân giảm thấp xuống một chút, cũng càng mềm mại hơn: “Hôm nay anh có chút việc, em ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ đi.”

“À, vậy đêm nay anh có về không?”

“Sao thế, nhớ anh à?”

Lê Hương gật đầu: “Dạ, em nhớ anh, Mạc tiên sinh, bây giờ anh trở lại có được không, đã ba đêm em không gặp anh rồi.”

Mạc Tuân im lặng vài giây: “Đêm nay phải tăng ca, trễ một chút anh sẽ về cùng em nhé?”

Hàng mi nhỏ dài Lê Hương run rẩy, cô không thể nhịn được, từng hạt lệ tựa hạt châu tràn khỏi bờ mi, lã chã rơi xuống.

Cô nhìn chính mình hẳn lên khung cửa thủy tinh, trên mặt cô đã đong đầy nước mắt, cô phải cắn mạnh răng lên đôi môi đỏ mọng mới không nắc lên nghẹn ngào, cô giơ lên bàn tay nhỏ bé lau lung tung khuôn mặt nhỏ nhắn, cô bướng bỉnh nói: “Không được, Mạc tiên sinh, bây giờ anh phải về, em rất muốn gặp anh, em rất muốn rất nhớ anh.”

“Lê Hương ngoan nha, anh bây giờ đang họp, không thể phân thân về với em được, đêm nay trễ chút anh sẽ trở về.” Mạc Tuân thấp giọng dỗ cô.

ý Bàn tay Lê Hương vẫn năm thật chặt chiếc nhẫn trong tay, hiện tại tay cô đột nhiên buông lỏng ra, giữa làn nước mắt cô gợi lên khóe môi: “Dạ, vậy anh làm việc đi! Em mệt rồi, ngủ trước đây.”

Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại.

Lê Hương ngồi một mình, cô biết, từ giờ khắc này, cô đã mắt đi Mạc tiên sinh của cô.

Lúc nãy là cô cho anh một cơ hội duy nhất, chỉ cần anh bây giờ trở về, cô sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.

Nhưng, anh không về.

Lê Hương giơ bàn tay nhỏ bé lên, vùi cả gương mặt nhỏ xinh vào lòng bàn tay, rất nhanh bờ vai oánh nhuận vai bắt đầu run lên, trong chiếc xe yên tĩnh quanh quần tiếng khóc ẩn nhẫn mà tuyệt vọng.

Không biết qua bao lâu, Lê Hương mới nhịn được cơn khóc, cô không muốn khóc nữa.

Lúc này bác tài xế trước mặt hỏi: “Cô bé, cháu muốn đi đâu?”

Lê Hương ngắng đầu: “Đến sơn trang Long Đầu ạ.”

Hôn lễ thịnh thế của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên được cử hành ở sơn trang Long Đầu, cô muốn đích thân đi nhìn?

Sơn trang Long Đầu.

Đại hôn hôm nay tề tụ giới thượng lưu quý tộc, Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước đều có mặt.

Cô dâu Lệ Yên Nhiên mặc một chiếc váy lụa cỗ V mỏng, đây là tác phẩm của nhà thiết kế người Pháp nỗi tiếng, phía trên đính kim cương sáng chói, càng tôn lên nhan sắc Lệ Yên Nhiên càng thêm mỹ lệ rung động lòng người.

Lệ Yên Nhiên ưu nhã cùng nhóm phu nhân thượng lưu quý tộc trò chuyện, được toàn trường cực kỳ hâm mộ cùng chúc phúc.

Lúc này một vị phu nhân nói: “Yên Nhiên Tiểu thư, đêm nay là đại hôn của cô và Mạc thiếu, trên tay cô sao lại không mang chuỗi dây chuyền duy nhất?”

Chuỗi dây chuyền duy nhất? Lệ Yên Nhiên cứng đờ.

“Đúng vậy, Yên Nhiên Tiểu thư, cô mau lất chuỗi dây chuyền duy nhất ra cho chúng tôi xem chút đi, năm đó Mạc phu nhân lập ra Fly, thiết kế rất nhiều món trạng sức kinh điển, thế nhưng chẳng biết tại sao, Mạc phu nhân chưa bao giò thiết kế nhẫn kim cương, nhẫn kim cương duy nhất mà bà thiết kế chính là chuỗi dây chuyền duy nhất này, chuỗi dây chuyền duy nhát trọn đời chỉ tặng một người, biểu trưng cho tình cảm chân thành kiếp này, là độc nhất vô nhị toàn thế giới!”

Chương :

“Yên Nhiên tiểu thư, Mạc thiếu nhất định đã đưa chuỗi dây chuyền duy nhất này cho cô rồi nhỉ?” Mấy phu nhân khác hưng phấn phụ họa nói.

Năm đó mẹ Mạc Tuân Liễu Anh Lạc lập ra Fly, nhanh chóng thịnh hành oanh động toàn bộ giới trang sức, mỗi một kỳ sản phẩm mới đều bị mấy nhóm phu nhân này săn lùng, có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường, bởi vì rất nhiều sản phẩm là hàng limited, người nào tranh được sản phẩm của Fly cũng đủ để đám phụ nữ khoe khoang trên các buổi yến hội suốt năm ròng.

Cho nên chuỗi dây chuyền duy nhất của Liễu Anh Lạc vẫn là một truyền thuyết, tất cả mọi người đều muốn ở buổi hôn lễ rửa mắt nhìn nó.

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên càng ngày càng cứng đò, vì trên ngón tay cô ta trống không, Mạc Tuân căn bản không tặng cô chiếc nhẫn đó.

Nhưng rất nhanh cô ta cong môi, tự nhiên nói: “Anh Tuân đương nhiên tặng chuỗi dây chuyền duy nhất cho tôi, nhưng tôi quý nó quá, không đeo theo bên người, khi nào tôi đeo sẽ cho các người xem thật kỹ nhé.”

Lệ Yên Nhiên tính toán trong lòng, cô ta sẽ bảo Mạc Tuân đưa chuỗi dây chuyền duy nhất muốn này cho cô ta, dù sao mạng của Lê Hương ở trong tay cô ta, Mạc Tuân nhất định sẽ đưa chuỗi dây chuyền duy nhất cho cô ta, đến lúc đó cô ta muốn ở trước mặt đám người này khoe khoang trên một phen.

Những lời này rất hữu hiệu trấn trụ nhóm phu nhân, dù sao trận đại chiến “Mạc phu nhân” này, cuối cùng vẫn là Lệ Yên Nhiên chiến thắng.

Lúc đầu thân phận Prof. Lê của Lê Hương lộ ra, Mạc Tuân lại cùng Lê Hương trong buổi họp học thuật diễn đàn công khai hẹn hò, mọi người còn nhất trí cho rằng Lê Hương cách vị trí Mạc phu nhân này không xa.

Thế nhưng ai mà ngò tới ba ngày trước bọn họ nhận được thư mời kết hôn của hai nhà Mạc Lệ, cô dâu phía trên lại là người cũ – Lệ Yên Nhiên.

Hiện tại Lệ Yên Nhiên trở thành Mạc phu nhân, đám người đương nhiên là xu nịnh nịnh bợ cô, dù sao buổi đại hôn của hai đại gia tộc Mạc gia và Lệ gia cũng đủ để chấn động toàn bộ thương giới.

Đám người ha ha cười nói.

“Yên Nhiên tiểu thư, cô và Mạc thiếu thật sự rất ngọt ngào đó, không đúng, tôi phải tát mình, tôi phải là sửa miệng mới đúng, hiện tại không thể gọi Yên Nhiên tiểu thư nữa, phải gọi Mạc phu nhân mới phải!”

“Mạc thiếu và Mạc phu nhân thực sự là trời sinh một đôi, những người phụ nữ bên ngoài kia cuối cùng chỉ là mây khói qua đường, người thắng cuối cùng vẫn là Mạc phu nhân.”

“Mạc phu nhân, về sau cô phải chăm sóc chúng tôi đấy nha.”

Nét mặt Mạc phu nhân Lệ Yên Nhiên đã tươi như hoa rồi, cô ta còn len lén ngước mắt nhìn về phía phía trước, dáng người đồ sộ Mạc Tuân đứng nghiêm phía trước.

Mạc Tuân một thân tây trang thủ công màu đen đứng dưới ngọn đèn sáng chói, một tay đút trong túi quần, một tay cầm một ly rượu đỏ, đám giám đốc quay chung quanh anh, niềm nỡ nói chuyện với anh, anh cúi đầu nghe, kiêu ngạo lại hò hững.

Nơi nào có anh, anh sẽ là tiêu điểm cho toàn trường.

Tuy là tối nay là đám cưới của anh và cô ta, nhưng vẫn có rất nhiều danh môn thục viện phóng mắt lên người anh, mang theo mến mộ mặt đỏ tim đập của thiếu nữ.

Lệ Yên Nhiên thỏa mãn cong lên khóe môi, người đàn ông này cô ta đã mến mộ bao nhiêu năm, mấy năm nay cô ta cố gắng khiến mình trở nên ưu tú đuổi theo bước chân anh, đêm nay, rốt cục cô ta đã kết hôn với anh rồi.

Cô ta thành công.

Những người này nói không sai, cô ta chính là người thắng cuối cùng, mà Lê Hương chỉ là mây khói qua đường.

Lệ Yên Nhiên đắc ý lại nhìn chung quanh một lần, cô ta không thấy Thượng Quan Đẳng, bố cô ta nói sẽ tham gia tiệc cưới lần này, nhưng chẳng thấy hắn ta đâu.

Chương :

Làm quân vương Hoa Tây Châu, Thượng Quan Đằng lần này là âm thầm bí đến, hắn không lộ diện, hơn nữa hã cũng không công khai chuyện cô ta là con gái của gã.

Thượng Quan Đằng không có động tĩnh, Lệ Quân Mặc cũng không có động tĩnh, vì Lệ Quân Mặc cũng không công khai sự thật cô ta không phải con gái ruột của ông.

Hai phe đều yên lặng, án binh bất động, chuyện hiện tại Lệ Yên Nhiên muốn làm nhất chính là gả cho Mạc Tuân, trở thành người phụ nữ của anh, cuộc sống sau này còn dài, dù sao cô ta là trưởng công chúa điện hạ của Hoa Tây Châu, có núi dựa cường đại, cô ta còn gì phải sợ? Tâm trạng Lệ Yên Nhiên thực sự rất tốt.

Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước đều tới, bọn họ hiện tại đứng ở nơi mờ tối, Mạc Từ Tước nói: “Thượng Quan Đẳng đã tới, hắn đẩy Lệ Yên Nhiên ra đánh phủ đầu, chính mình giấu ở sau xem cuộc vui, hắn đang chờ một người, chờ… Lê Hương đến.”

Lệ Quân Mặc ưu nhã lắc ly rượu đỏ trong tay, sau đó liếc Mạc Từ Tước: “Tư Tước, vậy cậu đang đợi ai?”

Mạc Từ Tước nhấp một ngụm rượu đỏ, nói ra một cái tên: “Thát công tử, cậu ta là tiểu đệ tử cuối cùng của Lâm Thủy Dao, mỗi lần Lê Hương đi tới đường cùng, cậu ta sẽ xuất hiện, mấy năm nay, cậu ta vẫn là ánh đèn đường trên con đường trưởng thành của Lê Hương, cậu ta ẩn nắp quá lâu, tôi muốn bắt cậu ta lại.”

Lệ Quân Mặc nhướng mày kiếm: “Một khi Thất công tử lộ diện, vậy bước đường tìm được Lâm Thủy Dao và Anh Lạc không còn xa.”

Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước nhất trí về mục tiêu, bọn họ đều muốn thông qua Lê Hương tìm được người phụ nữ của mình, đây cũng là lý do Lệ Quân Mặc vẫn án binh bắt động, bọn họ đều ở đây mong ngóng.

Song, sau khi trận tĩnh mịch này qua đi, sẽ là một gió tanh mưa máu.

Bên này Mạc Tuân còn bị một nhóm giám đốc bao quanh, lúc này một lão giám đốc nâng chén lên: “Mạc thiếu, chúc anh tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Mạc Tuân không có biểu tình gì, anh nhàn nhạt liếc mắt tên giám đốc kia.

Tên giám đốc kia cứng đờ.

Lúc này người bên cạnh vỗ vỗ bả vai lão giám đốc kia, thấp giọng nhắc nhở: “Khôn chút đi, hôm nay tâm tình Mạc thiếu rất tệ, đừng đụng đến trên họng súng của Mạc thiếu.”

Đám lão tổng kia lúc này mới phát hiện toàn bộ mi tâm Mạc Tuân băng lạnh, ngay cả hơi thở trên người cũng giá lạnh.

Tên giám đốc kia nhanh chóng ngậm miệng, đồng thời ông ta cảm thấy rất buồn bực, trong ba thú vui của đời người vui có động phòng hoa chúc, vậy tại sao chú rễ tương lai tối nay Mạc Tuân còn khó chịu như thế chứ? Mạc Tuân một tay đút vào túi quần, ngón tay thon dài đụng phải điện thoại lại nhẹ nhàng buông ra, đầy đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương.

Tai của anh cứ vang vọng cuộc đối thoại trên điện thoại lúc nãy, cô làm nũng mềm mại mong anh về, nói rất nhớ rất nhớ anh, bảo anh về nhà bây giờ.

Ừ, anh cũng rất nhớ rất nhớ cô.

Nhớ môi một cái nhăn mày, môi một tiếng cười của cô.

Đồng thời trong lòng Mạc Tuân lại có một loại dự cảm không lành, anh luôn cảm thấy Lê Hương dường như đã phát hiện cái gì.

Lúc này “ầm” một tiếng, cửa đại sảnh bị đầy ra.

Mạc Tuân nhanh chóng ngắng đầu, ở cổng tiệc anh thấy được một thân ảnh xinh đẹp, Lê Hương tới.

Lê Hương vậy mà tới.

Cô vừa xuất hiện, toàn trường xao động.

Có người hưng phấn kinh hô, mấy người nhìn kìa, Lê Hương tới?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio