Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 953-959

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Mạc Tuân buông lỏng cô ra, nhưng chóp mũi vẫn còn dính lấy cô, lưu luyên cọ cọ, đôi môi mỏng rơi vào nếp nhăn trên mặt cô, mổ từng chút một: “Lê Hương, đừng sợ, có anh ở đây, tất cả đều sẽ tốt thôi. Rất xin lỗi để cho em chứng kiến bản thân như vậy, anh hứa đây là lần cuối cùng, sau này mỗi ngày em đều sẽ thật xinh đẹp.”

Nói rồi Mạc Tuân lấy ra một viên thuốc: “Lê Hương, uống cái này đi em, uống rồi sẽ tốt thôi.”

Đôi mắt sáng của Lê Hương rơi trên viên thuốc kia: “Thuốc giải này anh lấy đâu ra? Mạc Tuân, anh dùng cách gì để lầy máu từ Lệ Yên Nhiên?”

Mạc Tuân mắp máy đôi môi mỏng, trầm thấp mở miệng: “Cái này em đừng quan tâm, uống thuốc trước đi đã.”

Lê Hương vươn tay, “bốp” một tiếng trực tiếp hất rớt viên thuốc trong lòng bàn tay anh xuống đất: “Em không uống! Em không uống! Em không uống! Có chết cũng không uống!”

Đừng tưởng rằng cô không biết, cô biết hết tất cả, đây là anh bồi ngủ để đổi lấy?

Uống thuốc này xong rồi sau đó thì sao? Sau đó chẳng phải anh sẽ bồi Lệ Yên Nhiên ngủ một lần rồi lại một lần để đổi thuốc mang về? Viên thuốc rơi trên thảm, khí lạnh trên người Mạc Tuân trong nháy mắt tràn ra, mơ hồ có thể thấy đường nét cứng rắn lạnh lẽo trên sườn mặt, anh ngồi xổm người xuống nhặt thuốc: “Lê Hương, em quậy gì với anh cũng được, nhưng phải uống thuốc, ngoan ngoãn nghe lời!”

Mạc Tuân đưa thuốc qua.

Lê Hương nhìn gương mặt căng thẳng và lo lắng của anh, viền mắt sưng đỏ nhanh chóng lại dâng lên hơi nước trong suốt, rất nhanh giọt nước mắt nóng bỏng liền tràn khỏi bờ mi.

Cô khóc.

Cổ họng Mạc Tuân thít chặt, nhanh chóng tiến lên kéo cô vào trong ngực mình: “Xin lỗi Lê Hương, anh không nên hung dữ với em, xin lỗi, đều là anh sai, đừng khóc nhé.”

Lê Hương lúc đầu yên lặng khóc, nhưng chất giọng dỗ dành mang theo vẻ đau lòng của anh, cô liền không nhịn được, bờ vai nhỏ gầy yếu bắt đầu run rẩy, cô nức nở khóc thành tiếng.

Trong lòng cô thực sự rất khó chịu rất khó chịu.

Khi anh chưa đến, mắt cô vẫn khô ráo.

Nhưng sau khi anh đến, nước mắt liền không khống chế nỗi.

Cô chưa từng mềm yếu như thế.

Mạc Tuân bề tắc, không biết làm sao để dỗ cô bé này.

Mấy năm nay anh đã từng dự họp qua vô số hội nghị quốc tế, đứng ở trên diễn đàn đỉnh phong thuyết trình, cuộc đời của anh qua rất thong dong tuần tự, tất cả đều trong khống chế của anh.

Nhưng anh hiện tại luống cuống, không biết làm thế nào, cô gái này nhất định chính là tiểu khắc tinh của anh, tim của anh đau đến muốn vỡ đi.

“Ngoan, Lê Hương, đừng khóc.”

Mạc Tuân hôn lên giọt lệ trên mặt cô, cuốn giọt nước mắt vào miệng mình, anh lại hôn lên môi của cô.

Lần này anh hôn rất dịu dàng, rất nâng niu.

Lê Hương từ từ dừng lại nghẹn ngào, cô ngước đôi mắt đẫm nước làm mơ hồ cả khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Mạc Tuân, bây giờ anh có thể rời đi không, em không muốn thấy anh.”

“Anh cũng không biết em làm sao nữa, bây giò em thấy anh sẽ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu, em không muốn anh bởi vì em mà bị Lệ Yên Nhiên khống chế, em không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên kết hôn, em không muốn Lệ Yên Nhiên chạm vào anh, em biết rõ mọi chuyện anh làm đều là vì em, em không nên trách anh, nhưng em lại không có cách nào chấp nhận.”

Chương :

“Mạc Tuân, anh biết không? Em thà nguyện chính mình bởi vì chất độc kia chết già đi chứ không muốn anh cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ! Lúc anh làm điều này cũng chưa từng nghĩ đến em, anh căn bản cũng không biết em nghĩ gì muốn gì?”

“Mạc Tuân, xin lỗi, anh thả em đi, có lẽ sẽ có một ngày em sẽ chữa xong vết sẹo trong lòng, nhưng ở bên cạnh anh, em mãi mãi không bao giờ tốt được. Bây giờ em rất đồ kị, chỉ cần nghĩ đến Lệ Yên Nhiên đã là Mạc phu nhân của anh, trong lòng em liền ghen ty đến sắp điên.”

Nói xong Lê Hương dùng sức đầy anh ra, nhắc chân bỏ đi.

Nhưng Mạc Tuân đuổi theo, hai cánh tay tráng kiện dùng sức túm lại vòng eo mềm của cô, từ phía sau lưng ôm cô thặt chặt vào lòng, anh hôn lên mái tóc xốc xếch của cô: “Lê Hương, anh biết, anh đều biết, không cần phải đố kị bất cứ kẻ nào, em vĩnh viễn là Mạc phu nhân duy nhất của anh.”

Mạc phu nhân duy nhất? Ha.

Hiện tại ba chữ “Mạc phu nhân” này lọt vào tai Lê Hương lại vô cùng chói tai, trước đây ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ chói tai bấy nhiêu.

Lê Hương xoay người dùng sức đầy anh ra: “Mạc Tuân, cám ơn anh lại một lần nữa nhắc nhở em, anh bây giò đã người đã có vợ, mời anh lập tức rời đi, đừng dây dưa em nữa.

Anh muốn làm cái gì, muốn bao nuôi em ở ngoài, để em làm tình nhân của anh? Mạc Tuân, em nói cho anh biết, anh mơ đi!”

“Trên buổi tiệc cưới của hai người em đã dùng mọi cách để kéo anh về nhưng không được. Vậy sau này anh cũng không cần về, thuốc của anh em không cần, anh, em cũng không cần, câu chúc “anh và Lệ Yên Nhiên tân hôn hạnh phúc” kia cũng cũng là em nói thật lòng.”

Mạc Tuân nhanh chóng vươn ngón tay rõ khớp xương sắc bén dùng sức nắm khuôn mặt nhỏ của cô, hốc mắt của anh dâng lên màu máu đỏ tươi, đôi môi mỏng nhiễm hơi lạnh thấu xương: “Lê Hương, rút lại lời em vừa mới nói đi, nhé? Anh nói cho em biết, bây giờ anh rất tức giận, hơn nữa còn là loại dỗ không được!”

“Em không muốn, Mạc Tuân, em cũng không cần anh, em…ưmt”

Mạc Tuân cúi người liền ngăn chặn môi cô, ban nãy anh đã sai rồi, anh chớ nên để cô mở miệng nói chuyện.

Lê Hương dùng sức giấy giụa, thế nhưng Mạc Tuân bóp chặt vòng eo tựa lá liễu của cô đẩy cô ngã về sau, hai người lảo đảo nghiêng ngã lùi vào trong phòng, đầu gối đụng phải mép giường, hai người liền rơi xuống trong giường lớn mềm mại.

Lê Hương nhanh chóng cảnh giác: “Mạc Tuân, anh làm cái gì, bây giờ anh đã kết hôn rồi, đừng có lấy bàn tay bẩn đấy của anh chạm vào em! Cút khỏi eml”

Mạc Tuân chỉ dùng vài ngón tay đã túm được hai cổ tay mảnh khảnh của cô trong lòng bàn tay, sau đó đè xuống giường, anh một tay tháo cúc áo sơ mi, lộ ra một mảng ngực rắn chắc: “Lê Hương, bây giờ anh muốn em, anh muốn ở trên thân thẻ lưu lại dấu vét của anh, để em biết cả đời này của em rốt cuộc là người phụ nữ của ail”

“Mạc Tuân, có phải anh nhầm đối tượng rồi không, anh muốn thì tới tìm Mạc phu nhân Lệ Yên Nhiên của anh đi! Anh đừng đụng eml”

Mạc Tuân chế trụ tay cô, chân dài bá đạo tách ra đôi chân nhỏ đang dính chặt của cô, chen vòng hông rắn chắc của mình vào.

“Lê Hương, ngoan, nghe lời một chút, không thì anh sẽ làm em bị thương mát.” Mạc Tuân hôn khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Cơ thể nhỏ yếu của Lê Hương bị đè lại gắt gao, cô chỉ có thể tránh mặt, không cho anh hôn loạn: “Mạc Tuân, anh muốn cưỡng bức em sao? Nếu anh cưỡng bức em, em sẽ không tha thứ cho anh!”

Mạc Tuân vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ ấy lên khỏi gối, sau đó ngậm viên thuốc kia vào trong miệng mình tự mình đút cho cô, anh khàn khàn cắt tiếng: “Phụ nữ không phải đều thích khẩu thị tâm phi đấy sao, ngoài miệng em nói không muốn không muốn, nhưng thân thể em ở dưới người anh lại rất mềm, để anh xem đến tột cùng em có muốn hay không?”

Bàn tay của anh theo cơ thể cô đi xuống, xốc lên làn váy trong của cô…

Chương :

Lê Hương bất ngờ bị anh đuốt viên thuốc kia nuốt xuống, cô dùng gắt gao dùng răn cắn môi dưới mình, cho tới khi môi dưới cắn mất cả huyết sắc, tất cả lý trí tại trong nháy mắt ầm ầm đỗ nát.

Lệ Yên Nhiên đã là Mạc phu nhân của anh, vậy mà anh lại ở đây quần lấy cô triền miên.

Lê Hương về mặt tình cảm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể nào tiếp thu được loại chuyện này.

Trong đầu lại hiện ra đoạn video vừa rồi Lệ Yên Nhiên gửi đền, trong căn phòng, tối đen người đàn ông cùng người phụ nữ mập mờ thở dốc lăn lộn cùng nhau.

“Cút, Mạc Tuân, em sẽ không tha thứ cho anh, em hận anh”

Chút sức nhỏ nhoi của cô căn bản không ảnh hưởng được người đàn ông, “cạch” một tiếng, cô nghe được tiếng anh cởi thắt lưng.

Giọt nước mắt trong suốt mà nóng bỏng từng giọt từng giọt đập xuống, Lê Hương cảm giác mình bị ép đến tuyệt cảnh, cô vươn tay nhỏ bé sờ, mò tới một con dao.

Cô siết mũi dao thật chặt trong bàn tay, đôi mắt sáng sắc bén nhìn anh: “Mạc Tuân, đi ra, nếu anh không đi em sẽ giết anh!”

Vành mắt cô đỏ ửng hung hăng nhìn anh chằm chằm, giống như nhìn kẻ thù của mình.

Ánh sáng sắc lạnh của dao lóe trong đáy mắt sâu thẳm của Mạc Tuân, nhưng anh không dừng lại, mà là nhếch đôi môi mỏng thành đường cong cưng chiều, anh khàn khàn nói: “Lê Hương, nếu anh đành lòng, vậy thì đâm đi.”

Anh dùng bàn tay rõ khớp xương giữ lại bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô, chỉ cô đặt mũi dao lên vị trí tim mình: “Đâm ở đây này, nhé? Ngàn vạn lần đừng lưu tình, đâm một cái đến cùng, đâm chết anh, nếu không, chỉ cần anh sống một ngày, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi anh!”

Thân thể nhỏ nhắn của Lê Hương cũng bắt đầu run rầy, cơn đau đớn thể xác đã là gì, cô chỉ cảm giác trái tim mình như đã nát tan thành hai mảnh.

Anh phách lối ngông cuồng như thế, cũng chỉ là ỷ vào tình yêu của cô.

Anh đang ép cô.

Sao anh lại muốn ép cô? Lê Hương cắn răng, trên tay dùng sức, lưỡi dao sắc bén trực tiếp đâm vào lồng ngực người đàn ông

Bởi vì cô cầm dao nên anh nghe được rõ ràng tiếng dao cứa vào máu thịt.

Nơi trái tim đột nhiên đau nhức khiến sắc mặt Mạc Tuân trắng bệch, anh nhéch đôi môi mỏng, cúi người hôn trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô: “Lê Hương, anh đánh giá thấp em, em vậy mà thực sự cam lòng đâm anh, nhưng làm sao bây giờ, anh cảm giác mình không chết được, em còn chưa chết, anh làm sao nỡ chết trước em?”

Biến thái?

Cái người điên này, biến thái?

Lê Hương buông lỏng dao ra, cô thụt tay về, sau đó ngã lên chiếc giường mềm mại.

Hàng lông mi nhỏ dài như lông vũ ẩm ướt tách tách rũ xuống, cô nhắm mắt lại khóc không ngóớt.

Mạc Tuân rút con dao trên ngực xuống, sau đó vứt trên thảm, cô đâm không sâu, nhưng máu tươi lại ào ạt thấm ra từ áo sơ mi trắng.

Ngồi dậy, anh tháo tất cả cúc áo sơ mi, để trần lồng ngực to lớn, dùng áo somi đè xuống vết thương cầm máu. Bỗng một giọt đỏ tươi trên người anh nhỏ xuống khuôn mặt nhỏ của Lê Hương, kỳ tích xảy ra, chỉ thấy toàn bộ nếp nhăn trên mặt Lê Hương đều biến mắt, cô lại khôi phục làn da mềm mại.“

Chương :

Mạc Tuân khựng lại, anh cảm thấy máu Lệ Yên Nhiên vân rất hiệu quả, ban nãy anh đút thuốc cho cô nên bây giờ cô đã tốt hơn.

Máu đỏ tươi rơi trên da thịt mịn màng của người phụ nữ, yêu dã đến mức tận cùng.

Mạc Tuân cúi người hôn cô: “Lê Hương, em trốn không thoát đâu, em là của anh, không ai có thể cướp đi, bao gồm cả anh.”

Lê Hương không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, suốt quá trình cô không thể chống đỡ, trực tiếp bị người đàn ông làm đến hôn mê.

Lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân cô vô lực, khắp nơi đều đau, cả người như bị bánh xe cho nghiền ép lên, muốn nứt ra từng mảnh.

Lúc này có chiếc khăn mềm mại áp lên, giúp cô lau mặt, cô ngước mắt, Mạc Tuân cúi người, cầm trong tay một cái khăn đang giúp cô lau, động tác hết sức mềm nhẹ.

Anh để trần nửa người trên, thắt lưng bên hông đã bị tháo ra ném lên thảm, bởi vì khom lưng nên vài lọn tóc mái phủ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm đó, đường cong eo chặt khít, thân thể tráng kiện to lớn, ở dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ lại lộ ra tư thế ngỗ ngược, hoàn toàn có thể khiến người ta nổi lên thú tính mà nhào đến liếm mút anh.

Ánh mắt Lê Hương lại rơi xuống trên ngực anh, nơi ngực trái ở vị trí tim, một vết máu nổi bần bật.

Anh hoàn toàn không xử lý vét thương của mình.

Lê Hương dẳằn lòng dời mặt đi, lạnh lòng không hỏi vết thương của anh, anh không thương tiếc thân thể của chính mình, thì việc gì cô phải quan tâm? Cô chỉ hận vừa rồi cô Lê thủ quá nhẹ, nếu không anh làm sao còn có cơ hội cùng khí lực giày vò cô như vậy.

“Đau… Đau…”

Lê Hương ôm chính mình, cuộn thành một đoàn.

Mạc Tuân ném khăn vào trong chậu nước bên cạnh, nhanh chóng chạy lên dùng bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ của cô, khẩn trương hỏi: “Đau ở đâu, ngoan, nói cho anh biết.”

Đâu đâu cũng đau.

Không chỗ nào không đau.

Loại đau đớn này khiến cô đỏ cả vành mắt, cô vùi khuôn mặt nhỏ vào gối đầu không nói lời nào.

Mạc Tuân vươn lưỡi liếm đôi môi mỏng khô khốc, giọng anh đã khàn đặc, nhưng vang vọng giữa màn đêm nơi này lại quyến rũ muốn mạng: ““Ngoan, đừng khóc, anh giúp em lau sạch trước, vừa rồi làm em bị thương rồi, đợi lát nữa anh gọi bác sĩ nữ giúp em xử lý một chút…”

Nói rồi Mạc Tuân nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Xin lỗi, vừa rồi anh mắt khống chế, em rách vài chỗ rồi, có thể phải khâu mây mũi.”

Lê Hương co ro mình, không nói lời nào, không để ý tới anh.

Mạc Tuân vắt khăn từ trong chậu nước, người đàn ông xuất thân cao quý cho tới bây giờ chưa làm qua loại chuyện này, cũng sẽ không hầu hạ người khác, cho nên có bọt nước thật nhỏ bắn tung tóe đi ra, rơi vào trên làn da màu lúa mạch của anh, càng lộ thêm máy phần dụ hoặc.

Anh tiếp tục giúp cô chà lau.

Lê Hương đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, lần này anh căn bản cũng không dùng biện pháp tránh thai.

Gần đây đều là giai đoạn nguy hiểm của cô, rất dễ dàng mang thai.

Lần trước cô với anh đã đồng ý, không thể mang thai, anh cũng hiểu và chín chắn trong chuyện này nên hoàn toàn không cần cô lo lắng, thế nhưng không biết hôm nay bị gì, anh vậy mà ngay thời kì nguy hiểm của cô không dùng biện pháp.

“Mạc Tuân, em muốn uống thuốc!” Cô yếu ớt lên tiếng.

Chương :

Mạc Tuân đứng thằng người, khăn mặt giữ trên tay, ánh mắt u ám nóng bỏng nhìn chằm chằm cô: “Được, lát nữa anh đi mua, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Anh phải mua ngay bây giờ.”

“Lê Hương, nếu như em còn sức, chúng ta có thể làm thêm một lân.”

Hàng mi Lê Hương khẽ run lên, nhắc cái gối bên người dùng sức ném lên gương mặt tuần tú ấy, lửa giận sôi trào, cuối cùng cô cắn răng mắng hai chữ: “Súc sinh!”

Mạc Tuân không tránh, gối đập phải mặt anh sau đó rơi xuống thảm, trong chất giọng khàn khàn tràn ra vài phần dỗ dành cưng chiều: “Vậy em đừng ầm ï đòi uống thuốc nữa, anh sẽ tha cho em.”

Mạc Tuân vén chăn, giúp cô che đi cảnh xuân, cô không hỏi tới vết thương của anh, anh thừa nhận trong lòng anh rất mắt thăng bằng, rất mất mác.

Nhưng nhớ tới vừa rồi anh ở trên người cô gieo rắc đầy dấu vết thuộc về mình, loại thỏa mãn này bây giờ còn khiến da đầu anh tê dại, quên đi, còn tính toán với cô làm gì? Anh thân cao chân dài đứng ở bên giường, cặp mắt u ám hẹp sâu kia rơi vào cỗ cô, nơi đó trống trơn, cô đã ném chiếc dây chuyền cùng nhẫn đi mắt rồi.

“Lê Hương, em ngủ trước nhé, anh xuống phía dưới tìm dây chuyền.”

Anh muốn đi tìm dây chuyền? Chiếc dây chuyền cùng nhẫn đó đã bị cô vứt xuống hồ rồi mà.

Hàng mi dài như cánh quạt của Lê Hương khế run lên, bàn tay nhỏ bé dùng sức siết thành rồi quyền: “Mạc Tuân, đừng đi tìm, cho dù có tìm được em cũng sẽ vứt. Sau này sẽ có người đàn ông khác tặng em kim cương châu báu, tự em cũng có tiền mua, không thèm đồ của anh.”

Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở tranh tối tranh sáng lộ ra vẻ âm u vô cùng, anh vươn đôi chân dài đạp ngã chậu nước trên ghé rồi nhắc chân rời khỏi phòng.

“Rầm” một tiếng, anh dùng lực sập cửa, phát tiết bắt mãn trong lòng.

Trong phòng an tĩnh, Lê Hương mở mắt ra nhìn ngọn đèn treo trên đỉnh đầu, trong tròng mắt một mảnh mê man, cô biết lời mình vừa nói tổn thương anh, chiếc dây chuyền đó là mẹ anh để lại cho anh.

Nhưng, đi đi.

Đi mới tốt.

Cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa rồi.

Nhưng, vì sao trái tim lại vẫn đau nhức như thế? Mưa đổ xuống giữa trời đêm, trên đường cái không một bóng người, gần như ngay cả một chiếc xe cũng không thấy, Mạc Tuân đi tới bên hồ nước.

Anh nhắc đôi chân dài bước vào trong hồ, khom cơ thể cao lớn lục lọi trong hồ, tìm chiếc dây chuyền kia.

Cô vứt dây chuyền đi mắt, anh nhất định phải tìm nó về.

Mưa to trong nháy mắt xối ướt anh, chiếc áo sơ mi trắng liền trở nên trong suốt, ướt nhẹp dán lên lồng ngực to lớn, phân nửa nơi bên trái dần dần có vệt máu thâm ra ngoài.

Anh vốn không xử lý vết thương, bởi vì biên độ động tác quá lớn, vết thương nơi đó lại rách ra.

Rất nhanh, cả tắm áo sơ mi trắng đều bị nhuộm đỏ.

Tóc mái ướt nhẹp rũ xuống, hạt mưa lạnh như băng đánh xuống mi mắt, anh mím môi tìm kiếm từng tắc từng tắc, không buông tha bắt kỳ một xó xỉnh nào trong hồ.

Anh sẽ tìm được?

Nửa giờ trôi rồi một giờ qua, anh vẫn không tìm được.

Chương :

Phía dưới bùn lắng quá sâu, rất có thể dây chuyền bị ném xuống chỗ sâu trũng của bùn, Mạc Tuân quay về chỗ ban đầu, tìm lại một lần.

Lần tìm lại này, đã là rạng sáng.

Anh ở dưới cơn mưa xối xả ấy, tìm trọn năm tiếng đồng.

Đôi môi mỏng đã mím đến trắng bệch, khuôn mặt anh tuấn kiên quyết trắng bệch, thể lực ở tiêu hao, vết thương nơi ngực trái truyền đến từng trận đau xót, nước trong hồ không sạch, anh rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.

Lễ nào không tìm được sao? Mạc Tuân muốn đứng dậy, lúc rút tay về lòng bàn tay đột nhiên đụng phải một vật thô ráp, anh nhanh chóng chộp vật đó vào trong lòng bàn tay.

Tìm được rồi?

Lê Hương đã ngủ rồi, cô nằm nghiêng, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, soi vào trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay ấy, bởi vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô ửng lên hai vết hồng nhạt, nhìn vô cùng mềm mại.

Ngay cả trong gian phòng đều đầy tràn rồi mùi thơm thiếu nữ trên người cô, Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi từng bước nhẹ nhàng vào, toàn bộ trái tim lạnh lẽo trong nháy mắt mềm mại rối tinh rối mù, cô gái này đã lắp đầy cả trái tim anh.

Anh vào phòng tắm, cởi áo sơ mi trắng trên người ra, sau đó đứng dưới vòi hoa sen tắm gội.

Bị hơi nóng chưng lên nên khuôn mặt tuấn tú của anh mơ hồ hiện lên sắc trắng bệch, vết thương nơi ngực trái kia phơi trong hồ bẩn quá lâu, có chút tê tê.

Tắm xong, anh khoác một thân áo choàng tắm tơ lụa màu đen đi ra, vén chăn lên chui vào, anh dùng ngón tay thon dài đầy ra vài tóc đenlọn quấn quanh ở cần cỗ trắng của cô, sau đó cầm chiếc dây chuyền trong tay đeo lên cỗ cô.

Lê Hương đang mơ ngủ đột nhiên tiếp xúc vật lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, phía sau có một vòng ôm phóng khoáng ấm áp, cô không cần đoán cũng biết là ai.

Hương sữa tắm sạch sẽ mát lạnh nam tính nhàn nhạt quanh quần nơi chóp mũi, ngoại trừ Mạc Tuân, còn có thể là ai? Cô nhìn xuống vật lạnh như băng dưới cổ, hàng mi như cánh bướm đột nhiên run mạnh, sợi dây chuyền duy nhát?

Là sợi dây chuyền cô ném vào trong hồ?

Vậy mà anh đã tìm về được?

Vừa rồi anh sầm cửa bỏ đi, kỳ thực không phải bị tức giận rời đi, mà là ra ngoài tìm sợi dây chuyền này sao? Trái tim Lê Hương dẫằn xéo, trong hốc mắt hồng hồng tràn ra một tầng sương nóng.

Người đàn ông hôn hôn lên mặt cô, cúi đầu mà khàn giọng nói: “Đeo sợi dây chuyền duy nhất của anh rồi, sau này em còn dám ném, xem anh trừng phạt em thế nào.”

Cô giật giật, muốn thoát khỏi ngực anh.

Nhưng người đàn ông dùng cánh tay dài có lực siết chặt lấy, siết chặt cô trong lòng: “Còn có sức cựa quậy à, vậy chúng ta làm tiếp một lần nhé?”

Nghe được câu uy hiếp này, thân thể mềm mại của Lê Hương trong nháy mắt cứng đờ.

Mạc Tuân đè nặng mổ mồ vào gương mặt hệt như trứng gà luộc của cô, sau đó dùng ngón tay to đẩy làn váy của cô lên, có ý ám chỉ hỏi: “Khâu xong chưa?”

Anh còn có mặt mũi hỏi.

Nhớ tới hành vi cầm thú của anh, Lê Hương mở miệng cắn bàn tay to để ngang trên ngực cô.

Mạc Tuân bị đau, nhưng anh cong môi mỏng cúi đầu cười một tiếng: “Còn giận à, hửm?”

Chương :

Nói rồi anh chôn đầu vào làn tóc cô, giọng nói khàn khàn thắm vẻ uễ oải nhàn nhạt: “Lê Hương, anh hơi mệt, để anh ngủ một lát thôi.”

Trong lòng ôm cơ thể mềm mại, trong chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng trên suối tóc của người phụ nữ, hai mắt Mạc Tuân nhắm nghiền.

Rất nhanh, anh đã ngủ say.

Lê Hương nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của anh, anh thế mà cứ vậy mà ngủ?

Chẳng lẽ anh định qua đêm ở chỗ cô? Hôm nay là đêm tân hôn của anh và Lệ Yên Nhiên, lẽ nào anh không quay về sao? Lê Hương giật mình.

Trong lúc ngủ mơ người đàn ông rên khẽ một tiếng, chất giọng trầm thấp kia quá mức câu người, anh mơ hồ nỉ non: “Lê Hương ngoan, để anh ôm như vậy một lát thôi.”

Anh đã quá mệt mỏi, hiện tại đã rạng sáng, rất nhanh trời sẽ sáng, anh muốn ngủ một lúc, nhưng anh sợ cô trốn, chỉ ôm cô như vậy mới khiến anh có cảm giác an toàn.

Anh sợ biết bao, vừa mở mắt cô đã không còn đây.

Trái tim Lê Hương đan xen xấu hỗ và phẫn hận, còn có nhàn nhạt ủy khuất cùng bắt lực.

Thân thể mềm mại đều bị anh ấn vào trong lòng, người đàn ông tràn đầy vẻ dương cương, hơi thở mê người phủ xuống, giống như một tắm lưới chằng chịt bao vây cô, như thể cô có làm gì cũng không thoát được.

E rằng không cách nào thoát được, dù đang ngủ anh cũng muốn bá đạo giam cầm cô như vậy.

Hàng mi dài ẩm ướt tách tách rung động, Lê Hương ở trong ngực người đàn ông đỏ ửng viền mắt, cách giam cầm này phải chăng là sự níu kéo không tiếng động lại cố chấp của anh? Chẳng biết từ lúc nào, cô đã thành chấp niệm anh không thể buông.

Thế nhưng, cô vẫn muốn rời đi.

Cô ở đây, cả đời anh đều phải bị Lệ Yên Nhiên quản chế.

Cô ở đây, phải cùng Lệ Yên Nhiên chia sẻ một người đàn ông.

Cuộc đời của cô không nên dừng ở bước đường này.

Cô phải rời đi.

Sáng sớm hôm sau.

Mạc Tuân chậm rãi mở mắt ra, anh đưa tay đi ôm thân thể mềm mại thơm ngát kia, nhưng bên người trống không, Lê Hương đã biến mắt.

Anh lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở ra, anh ngồi dậy.

Cô đi đâu rồi? Bên ngoài có vệ sĩ trông chừng, cô không ra ngoài được.

Mạc Tuân mím môi lạnh lẽo, đứng dậy xuống giường, anh dùng bàn tay rõ khớp xương đè xuống miệng vết thương trên ngực trái mình kia của mình, vầng trán túa ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt anh tuấn dần dần trở nên trắng bệch.

Rất đau.

Nhiệt độ trên người cũng nóng rực, tối qua không xử lý vết thương kịp thời đã khiến vết thương nhiễm trùng lỡ loét, anh phát sốt rồi.

Thế nhưng cơn đau thể xác lại chẳng hề hà gì, không thấy Lê Hương, anh cảm giác tim mình trống rỗng.

Rốt cuộc cô đã đi đâu? Căn phòng lớn như thế cũng không có bóng người xinh xắn kia của Lê Hương, Mạc Tuân nhanh chóng quét mắt một vòng, sau đó đưa mắt tập trung trên ban công.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio