Chương :
Lúc này Dạ Minh Châu đi lên trước, sắc mặt cô ta đen như đít nồi: “Yên Nhiên, xem ra em không thể nắm giữ trái tim Mạc Tuân, vậy chuyện quân vương Thượng Quan giao cho em, bảo em mau chóng mang thai con của Mạc Tuân, bây giờ cái bụng em có động tĩnh gì không?”
Nhắc tới cái này, Lệ Yên Nhiên không xác định lắc đầu: “Hôm qua mới kiểm tra xong, còn chưa có kết quả, nhưng kỳ dâu của em chậm hai ngày rồi, chỉ có thể đợi hai ngày nữa thử lại.”
Dạ Minh Châu suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta đợi thử xem, chỉ đành nhìn Lê Hương lớn lối thôi, nếu như em không có thai, phải để Mạc Tuân lại ngủ với em lần nữa.”
Người Dạ Minh Châu ghét nhất chính là Lê Hương, là Lê Hương phá hủy hôn lễ của cô ta và Mạc Tử Tiễn, phá hủy tắt cả của cô ta.
Bây giờ nhìn Mạc Tuân lại nâng Lê Hương lòng bàn tay cưng chiều, từng thiên chỉ kiêu tử đều phát điên phát rồ vì Lê Hương, cô ta không thể không đồ kị.
Dạ Minh Châu không kịp chờ muốn đánh bại Lê Hương.
Về điểm này, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu thực sự là không hẹn mà hợp, cô ta cũng thống hận Lê Hương.
Dạ Minh Châu bảo cô ta ngủ với Mạc Tuân, trong lòng cô ta cũng muốn lắm, nằm mơ cũng muốn, chỉ cần nghĩ đến đêm đó, Mạc Tuân nhấp nhô trên người cô ta, cả người Lệ Yên Nhiên đều mềm nhũn, cô ta quá nhớ nhung đêm đó.
Nhưng, từ đêm đó trở đi Mạc Tuân căn bản cũng không cho cô ta cơ hội lại gần người, anh vẫn luôn ở bên Lê Hương.
“Em cũng muốn ngủ với anh Tuân, tốt nhất là tối nào cũng ngủ, nhưng tim anh Tuân đều bị con tiện nhân Lê Hương kia mê hoặc, em thấy Lê Hương lần trước uống máu của em, tạm thời chế trụ chất độc kia, em cũng không biết lần phát tác tiếp theo của cô ta là lúc nào, chỉ cần lúc đó đến em mới có thể khiến anh Tuân ngủ cùng em.”
“Không được, chúng ta không thể bị động như vậy, chúng ta phải nghĩ cách để Mạc Tuân ngủ với em lần nữa, để cho em thuận lợi mang long chủng Mạc gia!” Dạ Minh Châu như đỉnh chém sắt nói.
Lệ Yên Nhiên nhìn Dạ Minh Châu: “Cách gì?”
Dạ Minh Châu trên tay có một gói thuốc bột: “Chúng ta hạ thuốc Mạc Tuân.”
Hai mắt Lệ Yên Nhiên sáng ngời, hiện tại Dạ Minh Châu là vị hôn thê của Kiều Sâm tiên sinh, Kiều Sâm tiên sinh đang cưng chiều cô ta, cô ta ở hạ thuốc trong thức ăn của Mạc Tuân là chuyện quá dễ dàng.
“Được Minh Châu, chúng ta cứ làm như vậy!”
Mạc Tuân cùng Lê Hương đi tới phòng tổng thống, vừa vào phòng, Lê Hương liền đẩy Mạc Tuân ra, không cho anh chạm.
Mạc Tuân chau mày, Lê Hương là một cô gái rất thông mình, vừa rồi ở bên ngoài, cô sẽ chọn cùng anh đối lại với ngoài, sẽ không giao anh cho Lệ Yên Nhiên tiện nghi Lệ Yên Nhiên, nhưng vô phòng, cô liền mỗi người tự giải quyết việc của mình.
Cô còn không để anh gần người.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có người ở bên ngoài gõ cửa.
Mạc Tuân mở cửa phòng ra ngoài, bên ngoài là Sùng Văn.
Sùng Văn thấp giọng báo cáo: “Thiếu chủ, ban nãy Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hợp mưu, muốn hạ xuân dược xuống đồ ăn của anh, Lệ Yên Nhiên kia lại thèm muốn thân thể của anh rồi.”
Mạc Tuân nhấp một cái môi mỏng, không lên tiếng.
Sùng Văn trong chốc lát cũng không nắm chắc được thiếu chủ nhà mình suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thử hỏi dò: “Thiếu chủ, có muốn tráo thuốc không ạ?”
“Không cần.” Mạc Tuân lắc đầu.
Chương :
Sùng Văn nhanh chóng há to miệng, thiếu chủ đây là muốn làm gì, lẽ nào thiếu chủ quá nhàm chán, muốn uống thử xuân dược? Lúc này Mạc Tuân nhìn Sùng Văn: “Bảo Thượng Võ theo sát Lê Hương, nửa bước không rời cô ấy.”
Mấy ngày nay Thượng Võ giống như bóng ma đi theo Lê Hương.
“Thiếu chủ, anh đang lo lắng cái gì, cái làng du lịch này đều trong khống chế của anh, người Dạ gia và Thượng Quan Đằng không nhúc nhích được gì đâu.”
Ánh mắt Mạc Tuân trầm thêm vài phần: “Tôi không lo lắng người Dạ gia, cũng không lo lắng Thượng Quan Đằng, tôi chỉ là lo Lê Hương, cô ấy quá an tĩnh dường như đang chờ cơ hội gì, hoặc là, chờ người nào.”
Cho tới nay Mạc Tuân luôn đưa ra phán đoán chuẩn xác về tương lai, mặc dù bây giờ phía trước có hai nhà Mạc Lệ, sau lại có Thượng Quan Đằng, nhưng anh cảm giác, chỉ cần Lê Hương muốn, cô có thể thoát thân khỏi gọng kìm này.
Sùng Văn suy nghĩ một chút: “Thiếu chủ, tôi thấy Lê tiểu thư tuy là thông minh, thế nhưng muốn thoát thân khỏi gọng kìm này khả năng gần như là số không.”
“Nói chung cứ bảo Thượng Võ theo sát, mấy ngày này mọi việc đều phải càng cẩn thận hơn một ít, tôi không muốn nhìn thấy bất luận chuyện bất ngờ nào xảy ra.” Mạc Tuân mím môi nói.
“Vâng, thiếu chủ.” Sùng Văn vừa gật đầu, vừa nghĩ thầm, thiếu chủ đề phòng Lê tiểu thư như vậy, lẽ nào Lê tiểu thư thật sự là boss lớn cuối cùng có thể xoay chuyển vòng vây của hai nhà Mạc Lệ và Thượng Quan Đằng? Wow, anh ta dĩ nhiên không có ý tốt bắt đầu mong đợi chuyện đó đầy.
Đã đến giờ ăn, nhóm người làm nữ chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, sắc hương đều đủ.
Mạc Tuân dẫn Lê Hương ngồi xuống, đối diện là Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên ngồi một mình, cô ta nhìn Mạc Tuân và Lê Hương như hình với bóng liền thấy mình là vợ cả thảm nhất, cô ta là Mạc phu nhân cơ đấy.
Lúc này Kiều Sâm tiên sinh mang theo Dạ Minh Châu tới, Kiều Sâm tiên sinh cười nói: “Mạc tổng, chỗ tôi có chai rượu Pháp quý đã ủ năm rồi, vẫn luôn tiếc không dám uống, hiện tại anh đã đế, tôi đã sai người cầm rượu đỏ tới, hôm nay chúng ta cùng nhau uống một chén.”
Vừa dứt lời dưới, một phục vụ liền ôm chai rượu đỏ đã ủ năm đi tới, thủ pháp phục vụ thông thạo mở ra nắp bình, rót đầy rượu đỏ vào chiếc ly dài của mọi người.
Lê Hương ngẳắng đầu, đôi mắt sáng nhìn một người hầu nọ, sau đó nhàn nhạt thu mắt.
Rượu đỏ đã rót xong, Kiều Sâm tiên sinh nâng ly: “Tết, mọi người cụng ly nào.”
Mạc Tuân cầm ly rượu đỏ lên, ưu nhã nhấp một miếng.
Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu nhìn tận mắt Mạc Tuân uống xong rượu đỏ, để dược tính phát tác còn cần một đoạn thời gian, vừa lúc bữa cơm kết thúc vào phòng, đến lúc đó Dạ Minh Châu sẽ tách Lê Hương đi, để Lệ Yên Nhiên nhân cơ hội tiến vào phòng họ, tại chiếc giường lớn vốn thuộc về Lê Hương và Mạc Tuân thoả thích lăn lộn, tức chết Lê Hương.
Lệ Yên Nhiên đã tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh, cô ta ha ha ha ha cười to vài tiếng, đều phải vỗ tay vì kế hoạch hoàn mỹ này của mình và Dạ Minh Châu.
Mạc Tuân uống hết ly rượu đỏ, anh đột nhiên kéo khuôn mặt nhỏ của Lê Hương nanh lên khuôn mặt tuấn tú của mình: “Lê Hương, anh thấy người nóng quá à.”
Nóng? Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, sau đó bắt mạch cho anh: “Khí huyết anh chảy ngược rồi này, trong cơ thể hỏa khí đang dâng lên từ từ, có phải anh ăn trúng thứ gì không sạch rồi không?”
“Anh không ăn gì cả mà, chỉ uống một chút rượu.” Nói rồi Mạc Tuân đưa tay, trực tiếp chỉ ly rượu đỏ trước mặt: “Ly rượu này có vấn đề!”
Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu sắc mặt đại biến, dựa theo dược tính, Mạc Tuân không nên phát tác như vậy chứ.
Anh phát tác nhanh như vậy, hoàn toàn làm rối loạn nhịp điệu của bọn họ, giết bọn họ trở tay không kịp.
Chương :
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng đứng lên: “Mạc tổng, ý của anh là… anh trúng thuốc rồi? Có người hạ thuốc trong ly anh?”
“Câu này còn cần tôi đáp? Vậy tất cả nhịn!” Mạc Tuân nâng chân dài đạp bàn một cái, thức ăn trên bàn toàn bộ lật ngược.
Bởi vì Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu ngồi ở đối diện, thức ăn trên bàn rượu toàn bộ hát hết lên người bọn họ.
AI Hai người thét chói tai, mặc đầm dài thướt tha giò lại dính bẩn, khó chịu lại chật vật.
“Mạc tổng, anh!” Dạ Minh Châu rất tức giận, lần này cô ta hoàn toàn nghỉ ngờ Mạc Tuân là cố ý, cố ý chỉnh bọn họ.
Thế nhưng một giây kế tiếp Dạ Minh Châu liền đụng phải cặp mắt sâu hẹp kia của Mạc Tuân.
Mặt anh đột nhiên biến sắc, còn nỗi giận như thế, hơi thở đáng sợ tỏa ra nồng nặc, Dạ Minh Châu run đến nỗi lập tức câm miệng, không dám nói thêm tiếng nào.
“Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ có vấn đề, ở trong làng du lịch của anh lại có người hạ thuốc tôi, việc này có phải anh nên cho tôi một công đạo không?” Mạc Tuân không vui nhìn về phía Kiều Sâm tiên sinh.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhìn về phía phục vụ rót rượu kia, phục vụ chột dạ, liếc nhìn Dạ Minh Châu xin giúp đỡ.
Dạ Minh Châu nhanh chóng tránh mắt, giả vờ việc không liên quan đến mình.
Lê Hương vẫn không có lên tiếng chậm rãi cong môi cười nhạt: “Kiều Sâm tiên sinh, rượu đỏ đều là người hầu này phụ trách, nhưng một phục vụ không có lý do gì, cũng không có can đảm như thế dám hạ thuốc trong rượu, trừ phi, có người giật dây, tôi tin chỉ cần tra hỏi người phục vụ này một phen, liền có thể biết ai đứng saul”
Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nói: “Người đâu, bắt tên phục vụ này lại, giam để thẩm ván.”
Nói rồi Kiều Sâm tiên sinh vừa nhìn về phía Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời.
“Được.” Mạc Tuân nắm tay Lê Hương đi thẳng lên lầu.
Con ngươi Lệ Yên Nhiên co rụt, Mạc Tuân trúng thuốc, hiện tại anh cùng Lê Hương lên lầu chẳng lẽ là muốn cùng Lê Hương lăn giường? Không muốn, thuốc này là cô ta xuống, người lăn giường cùng anh phải là cô ta, sao lại đến phiên Lê Hương được chứ? “Anh Tuân, chờ em một chút!” Lệ Yên Nhiên cũng chạy theo lên lầu.
Trên hành lang, Mạc Tuân cùng Lê Hương đi tới phòng tổng thống, nhưng Lê Hương đột nhiên dừng bước, đôi mắt sáng nhìn về phía Mạc Tuân.
Đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ thông minh sắc bén, Mạc Tuân dừng lại: “Lê Hương, sao vậy em?”
“Mạc Tuân, Lệ Yên Nhiên và Dạ Minh Châu hạ thuốc anh, có phải hay anh đã sớm biết, nhưng anh vẫn muốn uống?”
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cô đã đoán được.
Mạc Tuân cũng biết chuyện này không gạt được cô, anh lần đến gần cô một bước, trong tròng mắt sâu thẳm cháy bỏng lửa dục: “Lê Hương, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là… anh hiện tại rất khó chịu.”
Lê Hương thấy nhiệt độ người anh nóng kinh hoàng, cả người như đang bị thiêu đốt vậy.
Anh vậy mà tự hạ thuốc mình, thật quá điên rồ?
“Mạc Tuân, anh muốn làm cái gì?”
“Lê Hương, anh muốn em.” Mạc Tuân khàn khàn nói.
Lê Hương vươn tay hát tay anh ra: “Mạc Tuân, anh quá hèn, anh tương kế tựu kế, căn bản cũng tính kế em, anh muốn dùng cách này bức em.”
Chương :
Lúc này giọng Lệ Yên Nhiên vang lên: “Anh Tuân.”
Lệ Yên Nhiên lấy tốc độ nhanh nhất đi tắm, thay chiếc váy dài khác, da thịt trắng noãn bại lộ trong không khí, tản ra sức dụ hoặc.
Hiện tại cô ta tha thiết lại mềm mại nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân nắm chặt cỗ tay trắng của Lê Hương, nhìn cô chằm chằm: “Lê Hương, em xem, hiện tại có người nhìn chằm chằm anh kìa, nên em phải nắm chặt anh, đừng buông tay.”
Sắc mặt Lê Hương tái nhợt thêm vài phần, sau đó cô chậm rãi vươn tay, gỡ tay anh ra.
“Lê Hương, đừng mà.” Mạc Tuân không chịu buông tay.
Lê Hương gỡ từng ngón một ra, chậm rãi kiên định đẩy anh ra.
“Ằm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Cô đóng của lại.
Để lại anh một mình ở đây.
Người hai bàn tay xuôi ở bên người của Mạc Tuân siết thành quyền thật chặt, cứng đờ ngoài cửa, một giây, hai giây, ba giây… Anh chậm rãi giơ tay lên, gõ cửa.
Tiếng đập cửa “cốc cốc”, chắc chắc mà có nhịp điệu.
“Lê Hương, em không chịu mở cửa, không sao, đêm nay anh đứng ở ngoài cửa gõ cửa, cho tới khi cửa mở, có được không?”
Trong phòng Lê Hương liền nghe được từng tiếng đập cửa vang lên đều đặn, cô lắc nguầy nguậy cái đầu nhỏ, cong gối, ôm gối ngồi trên thảm.
Cô sẽ không thỏa hiệp.
Cô sẽ không thỏa hiệp nữa.
Người đàn ông bên ngoài kia là cao thủ giở trò, kỳ thực anh rất biết chơi đùa với trái tim cô anh từng bước ép sát, dùng kiếm chỉ vào cô.
“Lê Hương, anh thấy trong người nóng quá, dược tính phát tán rồi, càng ngày càng khó chịu, anh rất muốn em.”
Nhiệt độ trên người Mạc Tuân càng lúc càng nóng, ngay cả mỗi một lần hít thở đều là hơi nóng, thuốc Dạ Minh Châu hạ dĩ nhiên là loại tốt nhát.
Hầu kết anh di chuyển, muốn đanh đè nén cơn khô nóng trên người, nhưng trí óc bắt đầu xoay vần, tất cả đều là bóng hình cô.
Thuốc này giống như là một mặt gương chiều tâm, người phụ nữ đầu tiên mắt hiện lên chính là người anh khao khát nhất cả cuộc đời, là chấp niệm sâu nhát.
“Thiếu chủ, anh vẫn khỏe chứ?” Sùng Văn ngoài cửa lo lắng hỏi.
Sùng Văn còn nhìn một chút cửa phòng đóng chặt trước mặt, anh ta cảm thấy thiếu chủ nhà mình lần này quả thật đùa quá trớn rồi.
Lệ Yên Nhiên đã không thể chờ đợi, cô ta nhanh chóng xông tới, từ phía sau ôm chặt lấy vòng hông to lớn của Mạc Tuân: “Anh Tuân, Lê Hương không muốn anh, nhưng em muốn này, trái tim đều loạn nhịp vì anh, không tin anh sờ một cái xem, tim em bây giò đang đập thình thịch đó…”
Lệ Yên Nhiên cầm bàn tay Mạc Tuân, đặt trên bộ ngực phập phồng của mình.
Chương :
Trong phòng.
Lê Hương nghe vô cùng rõ ràng từng tiếng động bên ngoài, Lệ Yên Nhiên này động tình, nếu như bên ngoài có giường, cô đoán cô ta đã đè ngã Mạc Tuân.
“A…” Chợọt Lệ Yên Nhiên rên nhẹ một tiếng: “Anh Tuân, anh bóp đau người ta quá à.”
Lê Hương nhanh chóng giơ tay lên, che kín lỗ tai mình, cô không nghe.
Mặc kệ anh hiện tại cùng Lệ Yên Nhiên đang làm những gì, cô biết anh đều là cố ý, có ý khích cô, cố ý ép cô.
A…” Phía ngoài Lệ Yên Nhiên lại kêu một tiếng, vừa vui mừng vừa hưng phấn: “Anh Tuân, anh dẫn em đi đâu vậy, hay đến phòng của em đi! Phòng em ở ngay cạnh nè.”
Phía ngoài Mạc Tuân dẫn Lệ Yên Nhiên đi.
Rất nhanh, bên tai Lê Hương liền an tĩnh.
Cô chậm rãi lấy tay xuống, bên ngoài đã im lặng.
Anh đi rồi.
Mang theo Lệ Yên Nhiên đi.
Anh đã cùng Lệ Yên Nhiên lăn giường một lần, bây giờ là muốn lên lần thứ hai sao? Đau quá.
Ngực đau quá.
Lê Hương vươn tay đè lên trái tim mình, lúc này trên tay ám áp, một giọt, hai giọt, ba giọt máu từ mũi cô chảy xuống.
Cô chảy máu mũi.
Lê Hương biết, chất độc trong người lại phát tác.
Cô cầm giấy lau sạch toàn bộ máu trên mũi và trên tay, sau đó ném giấy vào trong thùng rác.
Cô biết, chất độc kia đã khuếch tán ra khắp nơi rồi, cô cần máu Lệ Yên Nhiên.
Chính vìvậy, Mạc Tuân sẽ vướng víu với Lệ Yên Nhiên cả đời.
Viền mắt Lê Hương nóng lên, từng giọt nước mắt lớn đập xuống.
Lập tức, cô khóc không thành tiếng.
Trong căn phòng yên tĩnh đều quanh quản tiếng khóc ẩn nhẫn của cô, bi thương đớn lòng như thế.
Không biết vì sao cô lại khóc nữa…
Chỉ là rất muốn rất muốn khóc.
“Khóc cái gì?”
Lúc này bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn từ tính.
Lê Hương bất ngờ ngước mắt, phía trước đứng nghiêm một thân thể đồ sộ cao ngắt, trong nháy mắt, cô chạm phải đáy mắt nóng bỏng mà tràn đầy thương yêu của anh.
Mạc Tuân tới.
Anh không rời đi cùng Lệ Yên Nhiên, hơn nữa còn lén vào phòng, cô nhớ kỹ cô đã khóa trái cửa phòng rồi, anh lại vào được.
Chương :
“Anh… vào bằng cách nào?”
Mạc Tuân cầm dây thép nhỏ trong tay: “Dùng cái này, Lê Hương, từ khi quen em, anh sắp biến thành cao thủ mở khóa luôn rồi, hiện tại cửa gì cũng không ngăn được anh, nên Lê Hương à, lần kế tiếp em nhốt anh ngoài cửa, anh liền tự mình vào đấy.”
Mạc Tuân là thiên chi kiêu tử, học gì cũng hiểu, không ngờ tới chuyện mở khóa này cũng có thiên phú dị bẩm, ngay từ đầu anh rất có kiên nhẫn gõ cửa, gõ hoài không mở, anh liền tự mình mở khóa vào.
Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, bật cười.
Bản thân ấy vậy mà đang nước mắt dài nước mắt dài lại bị anh chọc cười.
Mạc Tuân chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn bàn tay rõ khớp xương nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Lê Hương, hiện tại nói cho anh biết, ban nãy sao em khóc?”
Lê Hương sờ sờ tim của mình: “Đau lòng.”
“Là vì anh đau sao?”
“Dạ”
Mạc Tuân nhàn nhạt hừ một tiếng, xem như là đáp lại, anh không thu tay về, lòng bàn tay to lớn vuốt venhè nhẹ lên cơ bắp mềm mại của cô, qua qua lại lại.
Ánh mắt của anh rất nóng, nhìn cô không che giấu chút nào, trần truồng.
Nơi bị anh vuốt ve như cháy lên, xông lên một loạt tê dại, giống như bị giật điện.
Lê Hương mắt tự nhiên tránh mặt.
Thấy cô tránh, Mạc Tuân nhẹ khép mi, che tất cả tâm tình ở đáy mắt, anh đứng dậy, ôm ngang cô lên, đặt trên giường lớn mềm mại.
“Yên tâm, anh không muốn, anh sẽ không ép buộc em.” Anh khàn khàn nói.
Em tưởng rằng… anh mang theo Lệ Yên Nhiên đi.”
“Không có, cô ta quá ồn, anh sợ em không nghe được tiếng anh, nên vừa rồi anh tìm một chút thời gian đuổi cô ta đi.”
“Anh không muốn phụ nữ sao?”
Viền mắt anh sâu thẳm đỏ tươi, nhuộm đầy tia máu, tình cảm kinh người khiến anh trông có vài phần đáng sợ.
Dược tính trên người anh càng ngày càng nặng.
Mạc Tuân ngước mắt, nhìn cô: “Người phụ nữ anh nghĩ muốn chỉ có em, anh không có ý định chạm vào Lệ Yên Nhiên, đọt lát nữa anh vào phòng tắm tự mình giải quyết. Lê Hương, anh không ép em, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh là tốt rồi.”
NgựcLê Hương lại mơ hồ đau đón, bởi lời anh nói.
“Em ngủ đi, anh vào phòng tắm xối nước lạnh.” Mạc Tuân đứng dậy.
Thế nhưng một giây kế tiếp, một bàn tay nhỏ dò qua, kéo lại ống tay áo áo sơ mi của anh.
Bước chân Mạc Tuân cứng đờ, anh nhìn cô: “Làm gì thế? Lê Hương, anh bây giờ khó chịu lắm, không chịu nổi em trêu đâu, em tốt nhát đừng làm chuyện gì khiến anh tưởng bở.”
Lê Hương không nhìn anh: “Em…”
Trong tầm mắt tối sầm, Mạc Tuân xoay người, bàn tay to chế trụ sau gáy cô, trực tiếp hôn lên môi cô.
Chương :
Không muốn nghe cô nói.
Chỉ muốn hôn cô.
Đột nhiên bị hôn, Lê Hương khế khựng, bờ môi mềm mại bị anh hôn lên, nhẹ nhàng gặm cắn, cơ thể ấy nặng nè đè lên, trực tiếp cô áp vào giường lớn mềm mại.
Chuếnh đầy hơi thở là mùi thơm mát lạnh nam tính ngào ngạt trên người anh, bá đạo xâm chiếm tất cả cảm quan của cô.
Cô tác tắc thất thủ, anh lại từng bước tiền công.
Lê Hương đưa tay chống đỡ lên lồng ngực to lớn của anh, muốn đầy anh ra một chút, bởi vì cô sắp thở không được.
Lúc này Mạc Tuân bọc bàn tay nhỏ mềm mại của cô trong lòng bàn tay mình, anh dắt cô một đường đi xuống, rơi vào thắt lưng đen trên hông mình…
Lê Hương giống như điện giật nhanh chóng rút tay mình về.
Mạc Tuân nặng nề nhắm nghiền hai mắt, rời khỏi môi cô, anh chôn trong suối tóc dài của cô, hít sâu: “Lê Hương, em đừng do dự, em do dự là cho anh thêm lý do được voi đòi tiên An đây.
Lê Hương không nhúc nhích, bị động bị anh đè nặng, cô nhìn đèn treo sáng chói trên đỉnh đầu, tâm tư ngần ngơ.
Lúc này Mạc Tuân mở mắt ra, bàn tay chống bên giường nhanh chóng đứng dậy, giọng nói đã khản đặc: “Ngủ đi, anh đi tắm.”
Mạc Tuân vào phòng tắm, vừa đi vừa nhắc ngón tay thon dài cởi cúc áo áo sơ mi.
Cúc áo mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông, hầu kết nhô ra, vô cùng khó chịu.
Không hôn cô còn đỡ, vừa hôn xong, ham muốn trong lòng như con mãnh thú phá tan xiềng xích xông ra.
Đi tới cửa phòng tắm, bên tai đột nhiên vang lên chuỗi tiếng bước chân, Lê Hương chạy như bay đến, từ phía sau ôm lấy vòng hông to lớn của anh.
Bước chân Mạc Tuân triệt để cứng đờ.
Vươn bàn tay, sờ lên hai tay nhỏ bé đặt trên eo, vuốt ve qua lại: “Lê Hương, em là đang khảo nghiệm định lực của anh sao, mau buông tay ra, nếu không anh sẽ không khách khí với em.”
Lê Hương lắc đầu: “Không buông.”
Mạc Tuân quay người sang, ánh mắt anh u trầm nóng rực, thể như cất chứa hai vòng xoáy nhỏ, gần như cuốn cô xuống, chậm rãi cong môi, anh cười như không cười nói: “Lê Hương, em quá đáng, không cho anh thì thôi, tự anh giải quyết cũng không cho?”
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên: “Mạc Tuân, anh bây giò chỉ biết múa mép thôi đúng không, ban nãy vừa nói không khách khí với em đi đâu rồi?”
Hô hấp Mạc Tuân trầm xuống, một giây kế tiếp, anh cúi lưng vác cô lên vai mình, đi vài bước rộng lên trước, trực tiếp đẩy cô ngã vào chiếc giường mềm mại.
Lê Hương lại càng hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay che bụng nhỏ của mình.
Lúc này thân thể đồ sộ của Mạc Tuân đè xuống: “Lê Hương, đây là em tự tìm, ai bảo em chọc anh?”
Anh hung hăng hôn môi cô, còn trầm giọng mắng một câu: “Anh thấy em là thiếu làm.”
Người đàn ông này?
Lê Hương chống lồng ngực to lớn của anh, rất nhanh ngón tay của cô cuộn lên, từ từ leo lên, ôm cổ anh.
Cô lật cả người, hiện tại hai người thay đổi tư thế, nam dưới nữ trên.