Chương :
Tam công chúa này rất được Thượng Quan Đằng cưng chiều, mẹ đẻ Tam công chúa là mỹ nhân dị vực, vô cùng giỏi khống chế đàn ông, mấy năm nay bên người Thượng Quan Đằng mỹ thiếp một đọt lại một đọt, thế nhưng mẹ đẻ Tam công chúa thịnh sủng không suy, người được Thượng Quan Đẳng lật bài sủng hạnh nhiều nhất chính là bà ta.
Nghe nói Thượng Quan Đằng một khi vào căn phòng của vị mỹ nhân dị vực này, bên trong sẽ truyền đến tiếng ca múa mê hoặc lòng người, nghe đồn vị mỹ nhân dị vực này biết… mị thuật.
Tam công chúa Thượng Quan Mật Nhi khi nhỏ đã rất lanh lợi dễ thương, miệng đặc biệt ngọt, cô ta luôn ở cạnh Thượng Quan Đẳng, luôn có thể chọc cười Thượng Quan Đẳng.
Hai mẹ con đến từ chính dị vực này, đều am hiểu mê hoặc đàn ông.
Hiện tại Thượng Quan Mật Nhi đứng cạnh Mạc Tuân, cô ta mặc chiếc váy dài màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp loá mắt, cô ta ngước con ngươi sáng ngời tràn đầy mến mộ và đau lòng nhìn Mạc Tuân: “Anh rễ, anh đừng buồn nha, em biết tất cả đều là lỗi của chị em, em thay chị em xin lỗi anh. Như vậy đi anh rẻ, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài giải sầu một chút nhé! Em biết một chỗ chơi rất vui.”
Lê Hương dừng bước, cô nhìn Thượng Quan Mật Nhi trước mặt, Thượng Quan Mật Nhi biểu hiện vẻ sùng bái mến mộ của một cô gái đối với một người đàn ông vô cùng nhuần nhuyễn, điều này có thể rất thỏa mãn người đàn ông, đàn ông bây giờ đều không còn cách nào khước từ món hời này.
Mấy câu Thượng Quan Mật Nhi mới nói cũng không hề sai, vừa thể hiện được tỷ muội tình thâm, đơn thuần hồn nhiên, mặt khác lại đạp Lệ Yên Nhiên xuống tới mời Mạc Tuân.
Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, cô biết Lệ Yên Nhiên xem như đã tận, mà Thượng Quan Mật Nhi là cô gái có thủ đoạn cao tay nhất mà cô từng gặp qua, kiểu ngốc bạch điềm như Lệ Yên Nhiên vào trong vương cung này, chỉ có nước chờ Thượng Quan Mật Nhi chơi đến chết.
Rất rõ, Thượng Quan Mật Nhi đã nhắm đến Mạc Tuân, đang từng bước một chiếm lấy anh.
Thượng Quan Mật Nhi này tuyệt đối không phải là cô gái tầm thường, cô ta lớn trong hậu cung của Thượng Quan Đằng, e là lớn lên trong cung tâm kế của đám đàn bà.
Đôi mắt sáng trong của Lê Hương lại rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, anh không có biểu tình gì, vẻ mặt thờ ơ xa cách, lúc này dường như thần giao cách cảm, anh xoay người, đôi mắt thâm thúy kia cũng rơi trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Thượng Quan Mật Nhi cũng theo Mạc Tuân nhìn thấy Lê Hương, cô ta “oa” một tiếng thở dài nói: “Quả là một chị gái xinh đẹp nha, anh rễ, anh quen chị ấy sao?”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, ngay cả dư quang cũng chẳng buồn liếc đến Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi không thấy xấu hỗ chút nào, cô ta dí dỏm cười nói: “Anh rễ, vậy anh nói chuyện với chị gái nhé, em không quấy rầy các anh nữa, đi trước.”
Thượng Quan Mật Nhi xoay người rời đi.
Đi mấy bước, Thượng Quan Mật Nhi xoay người, liếc mắt Lê Hương.
Vừa nhìn cô ta liền đụng phải đôi mắt trong suốt như nước của Lê Hương, Lê Hương lặng lặng đứng ở đó, đang nhìn cô ta.
Thượng Quan Mật Nhi ngắn ra, nhưng mấy giây sau liền khôi phục bình thường, cô ta giơ tay lên: “Chị gái ơi, bye bye nha.”
Thượng Quan Mật Nhi liền khuất xa.
Trên hành lang chỉ còn sót lại Mạc Tuân và Lê Hương, Mạc Tuân vươn tay, đẩy cửa một căn phòng, đi vào.
Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, sau đó nhắc chân đi vào theo.
Lê Hương đi vào trong phòng, nhưng trong phòng không có ai, cô không nhìn thấy Mạc Tuân.