Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1031

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

Mẹ lại để lại cho cô một cây sáo? Lúc Lê Hương còn đang nghỉ ngờ liền thấy phía dưới cây sáo còn đè một phong thư, trên phong thư viết “gửi đến Lê Hương thân yêu”.

Nhìn dòng chữ nhỏ quen thuộc, nét chữ rồng bay phượng múa này, Lê Hương nhanh chóng gợi lên môi đỏ mọng, viền mắt trắng nõn của cô đỏ lên.

Bởi vì cô nhận ra, đây là chữ của mẹ, đây là thư mẹ để lại cho cô.

Chỉ chóp mắt mà đã năm rôi, mười một năm gian mẹ chưa từng bên cạnh cô, hiện tại trong trí óc của cô vẫn còn rõ ràng hồi ức hạnh phúc của cô và mẹ, cô thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ.

Lê Hương nhanh chóng mở phong thư này ra, Lâm Thủy Dao viết trong thư, “Keng keng keng keng keng, đầu tiên chúc mừng Lê Hương của mẹ, mẹ đứng từ nơi tứ hải bát hoang đầu tiên gửi đến con lời chúc mừng, Lê Hương, rốt cuộc con đã tìm được đường về nhà.”

“Lê Hương có phải cho rằng trong cái hòm báu này sẽ là quyển y điển thứ hai không? Mẹ để cho con đoán trúng lúc bắt đầu, sao lại còn để con đoán được kết cục chứ. Trở lại Lan Lâu Cổ Quốc con sẽ biết, y điển không phải tính theo cuốn, mà là tính theo lầu các, chờ con về nhà, y điển một quyền rồi đến N quyền, tùy con chọn duyệt.”

“Lê Hương, ống sáo này lưu cho con, phía dưới có khúc phổ, không đúng, phải nói là… bí thuật thượng cổ huấn sói.”

“Cuối cùng Lê Hương, mẹ ở Bỉ Ngạn chờ con, lúc trăng tròn, rẽ nước mà đến, mau quay về vòng tay mẹ nào bé con!”

Lê Hương đọc đi đọc lại phong thư này, một chữ cũng không nở chảy trôi, trong tròng mắt trong vắt dâng lên ánh nước, cô thận trọng gấp phong thư này lại, sau đó mở ra bí thuật thượng cổ huấn sói kia.

“Lê Hương, mẹ em cũng biết huấn sói, nhưng mà rất đáng tiếc, mẹ em đến tận bây giờ chỉ thuần phục được hai con sói, còn phải xem em có thể giáo huấn bao nhiêu, thì nhìn thiên phú của em thôi.” Tô Hi nói.

Lê Hương nhìn về phía trước, phía trước đen đặc một mảnh, ở trong đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng vô tận, khiến người ta không dám đặt chân.

Cô nhẹ giọng nói: “Lan Lâu Cổ Quốc rất sớm đã biến mắt trên thế giới này, sau đó lại trải qua đại dương đổi dời, vỏ trái đất vận động, em cảm thấy được Lan Lâu Cổ Quốc đang ở ngay…

giữa vùng biên giới của cắm địa này và Hoa Tây Châu trong.”

Mi tâm tuấn mỹ của Tô Hi khẽ động, anh nhìn về phía phía sau: “Lê Hương, bọn họ đuổi tới rồi.”

Lê Hương xoay người, chỉ thấy phía trước tới rất nhiều người, trước hết đập vào mi mắt chính là một dáng người đồ sộ, là Mạc Tuân.

Mạc Tuân mang theo Thượng Quan Đẳng, còn có Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước cùng đi tới.

“Lê Hương, Thất công tử, không ngờ chứ gì? Chúng tôi có thể tìm được các người!” Thượng Quan Đằng cười ha ha, có thể đi ra trong trận này nằm trong dự liệu của hắn, chuyện Mạc Tuân đợi lúc trở về hắn sẽ từ từ điều tra, hiện tại quan trọng trước mắt hơn chính là Lê Hương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio