Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Bốn bề cũng khôi phục an tĩnh.
Cả thế giới đều yên tĩnh lại, dường như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Lê Hương mang theo Tô Hi biến mắt ở phần cuối thế giới, bọn họ đã về nhà.
Thượng Quan Đẳng lần này không công trỏ về, tận mắt nhìn Lê Hương biến mắt nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lại nghĩ tới thứ gì lại quỷ dị câu khóe môi, Lâm Thủy Dao cùng Lê Hương một ngày nào đó sẽ trở lại?
Thượng Quan Đẳng phất tay áo, trực tiếp xoay người rời đi, dẫn theo người của mình trở về Hoa Tây Châu.
Mạc Từ Tước đứng tại chỗ nhìn phương hướng Lê Hương biến mắt, trong tròng mắt thâm trầm kia xông ra cái gì, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Lệ Quân Mặc cụp mắt, lúc này ông thấy được một phong thư trên mặt đất, chính là lá thư Lâm Thủy Dao để cho Lê Hương, Lê Hương thận trọng gấp lại rồi, nhưng ban nãy lúc đâm Mạc Tuân một dao, thư đã rơi xuống đắt.
Câu nói sau cùng cô nói với anh chính là, Mạc Tuân, chính anh nói, anh chết, tôi có thể rời đi.
Mạc Tuân nhẹ nhàng nhắm mắt, hoa lửa lóe lên trong đầu đều là hết thảy ngọt ngào anh cùng cô, chỉ là những ngọt ngào này trong nháy mắt trở thành vũ khí sắc bén nhát trên đời này, lập tức đánh nát vỏ giáp trong lòng anh, đánh anh đến trọng thương.
Trước khi Lê Hương đến, anh chưa từng yêu một ai.
Gặp được Lê Hương, anh cho cô toàn bộ tình yêu.
Thì ra ái tình mới là độc dược xuyên thủng kịch liệt nhất trên đời này, làm người ta muốn sống không được, chết cũng không xong, sau này, anh cũng sẽ không bao giờ chạm đến tình yêu nữa.
Mạc Tuân nằm trên mặt đất, anh đang nghĩ đến sự phản bội và ruồng bỏ của cô đã đẩy anh xuống vực sâu. Đến tận lúc này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đây là dấu chấm hết của mình, anh bị thương nặng nhìn cô bỏ đi cùng người đàn ông khác chẳng buồn ngoảnh lại, thậm chí trong bụng của cô còn chứa đứa con của người đàn ông khác.
Lê Hương thực sự quá nhẫn tâm.
Lòng bàn tay siết chặt Mạc Tuân chợt buông lỏng ra, anh dùng hết toàn lực muốn bắt Lê Hương vào trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng đành buông.
Tình yêu đã từng ghi lòng tạc dạ ấy đã biến thành nỗi hận sâu tận xương tủy.
Anh hận cô.
Hận ý nạo tâm cào phổi, dường như muốn đốt cháy tất cả.
Mạc Tuân lần nữa mở mắt ra, đôi mắt kia đã đỏ thám đầy tơ máu, tối tăm, cố chấp, khát máu đáng sợ.