Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Mạc Thần Dịch cúi đầu, trên giấy viết: “Vậy con cũng muốn tìm vợ, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”
Phía trước Sùng Văn đang lái xe, anh ta đã quen, đây chính là phương thức bình thường mà hai bố con này hai giao lưu.
Mạc Tuân nhướng hàng mày kiếm anh khí, liếc mắt Mạc Thần Dịch, ý kia là bây giờ ngon rồi nhỉ? Mạc Thần Dịch xoát xoát viết: “tự con có tiền lo sính lễ, không cần bố mua nhà, cũng không cần bố mua xe, nói chung mang một cô con dâu về cho bó, về sau chúng ta ai sống phần nấy.”
Mạc Tuân bị Mạc Thần Dịch chọc cười, những người phụ nữ bên người anh kia Mạc Thần Dịch đều không thích, cậu rất bài xích những người phụ nữ kia làm mẹ mình, tuy Mạc Thần Dịch có sự trưởng thành không hợp độ tuổi này, nhưng dù sao cậu vẫn là một đứa bé, trong lòng rất mẫn cảm, rất bài xích anh đột nhiên mang về một người phụ nữ bảo cậu gọi mẹ.
Mạc Thần Dịch ngồi bên cạnh Mạc Tuân, cậu lấy ra bánh ga-tô nhỏ má Ngô mua cho cậu, dùng muỗng nhỏ ăn một :Á miếng.
Bạn nhỏ Mạc Thần Dịch thích ăn nhất chính là đồ ngọt, bánh kem.
Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí, ánh mắt âm u nhìn Mạc Thần Dịch, Mạc Thần Dịch chẳng những có đôi mắt giống như cô, ngay cả sở thích ăn đồ ngọt cũng giống hệt.
Ba năm nay, không người nào dám ở trước mặt của anh nhắc tới cô, ngoại trừ bà nội.
Nhưng bây giờ số lần bà nội đề cập đến cũng ngày càng ít, bà sợ kích thích đến anh.
Mạc Tuân gõ xuống bàn vài cái: “Mạc Thần Dịch, ăn tối, ăn ít đồ ngọt lại.”
Mạc Thần Dịch biết bố không thích cậu ăn bánh ga-tô, cậu dùng cái muỗng nhỏ xúc một chút bánh ga-tô đút tới bên môi Mạc Tuân, để anh cũng ném thử.
Mạc Tuân tránh được: “Bố không thích đồ ngọt.”
Mạc Thần Dịch trên giấy viết: “Vậy bố từng ăn qua bánh ga-tô rồi sao?”
Ăn rồi.
Mạc Tuân đột nhiên nhớ đến, mỗi lần cô ăn bánh ngọt xong, lúc anh hôn lên, trong miệng cô đều là vị sữa ngọt ngào, chắc cũng chính là mùi vị của bánh ngọt?
Ngày hôm nay anh cứ liên tục nhớ tới cô, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Đồng tử Mạc Tuân giống như vết mực nhuộm đặc, đã âm trầm không vui vài phần, anh lắc đầu, nói dối: “Không có.”
Mạc Thần Dịch: “Vậy bó vì sao không cho phép con ăn, là bởi vì mommy con sao?”
Mạc Tuân không đáp.