Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Đám lão tổng ở đây đều đã thành tinh, nếu như nói bây giờ bọn họ còn không cảm giác được Mạc Tuân có ý với Lê Hương, cũng uổng công nhiều năm bọn họ lăn lộn trong cái giới này.
Mạc Tuân rất có ý với Lê Hương, hơn nữa còn là cái loại trần trụi thẳng thắn kia, không thì anh sẽ không tát mông Lê Hương.
Lúc đầu đám giám đốc này cũng muốn cướp Lê Hương, bao nuôi cô thành tiểu tình nhân của mình, nhưng bây giờ Mạc Tuân bá đạo chặn ngang một cước, đoạt phụ nữ với bọn họ, vậy bọn họ chỉ có thể… ngoan ngoãn hai tay dâng lên, Mạc tổng, mời anh trước đầy?
Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Lê Hương đỏ trắng đan xen, cô có thể cảm giác được Mạc Tuân ngả ngớn, trên người anh vẫn mặc sơmi quần tây, trên cổ tay đeo đồng hồ sang trọng, bên hông đeo thắt lưng như cũ… Trang phục phụ kiện cộng lại cũng hơn cả ngàn vạn, là tượng trưng cho thân phận giàu có hôm nay của anh, nhưng ai có thể ngờ anh nghiêm trang đùa giỡn lưu manh, quả thực diễn dịch bốn chữ “nhã nhặn bại hoại” vô cùng nhuần nhuyễn.
Anh cùng đám giám đốc này chẳng có gì khác biệt, đều muốn cô trở thành công cụ mua vui, Lê Hương cảm nhận được anh nhục nhã và không tôn trọng mình.
Cô cũng không hy vọng bản thân dưới tình huống này bị anh ôm, bị anh nhục nhã ôm.
Mạc Tuân bá đạo ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô vào.
trong ngực, môi mỏng rơi vào vanh tai trắng như tuyết của cô, thấp giọng cảnh cáo một câu: “Cô thử động nữa xem?”
Lê Hương nhanh chóng cảm nhận được thân thể anh thay đổi, ba năm nay ở Lan Lâu Cổ Quốc cô như chiếc .
ảnh bị dừng lại, chưa từng tiếp xúc với bắt kỳ người đàn ông nào, hiện tại vành tai trắng như tuyết của cô nhanh chóng đỏ ửng.
“Mạc Tuân, anh đến tột cùng muốn làm gì?” Lê Hương hỏi.
Mái tóc đen thanh thuần cọ đến gò má ah, mang theo mùi thơm cơ thể trong veo như từng quen, xâm nhập vào mũi miệng anh, khiến anh râm ran, ngứa ngáy.
Mạc Tuân móc môi mỏng thành vòng cung tà nịnh, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được, gần từng chữ: “ Bây giờ cho cô hai lựa chọn. Một, đêm nay ngủ với một mình tôi, hai, đêm nay để bọn họ ngủ cô.”
Con ngươi trong suốt của Lê Hương đột nhiên co rụt, nét đỏ ửng trên vành tai trong nháy mắt lui xuống, chỉ còn lại tái nhọt, thì ra anh có ý này.
“Mạc Tuân, bây giờ anh còn… yêu tôi sao?” Lê Hương nhẹ giọng hỏi.
Yêu? Mạc Tuân cảm thấy chữ này thật con mẹ nó vừa châm chọc vừa nực cười, anh đến nay nhớ kỹ nhớ rõ ba năm trước cô là lấy tư thế cao cao tại thượng tuyệt tình nói với anh Mạc Tuân, anh tốt nhát đừng yêu tôi nữa, nếu như về sau tôi thấy trên mặt của anh phàm là nhìn ra một chút xíu tình yêu nào, tôi đều sẽ châm biếm anh, khinh thường anhl Lời này là cô chính miệng nói?
“Tôi không yêu cô, bây giờ, tôi chỉ hận cô.”
Lê Hương cũng biết đáp án của anh sẽ như vậy, nhưng cô vẫn muốn hỏi câu hỏi đó, cô đại khái chỉ muốn vẽ lên một dấu chấm tròn cho chính mình?