Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 1062

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lê Hương dùng sức giãy dụa, thế nhưng lực đạo của người đàn ông như là tường đồng vách sắt, ung dung cầm cố cô trong lòng mình: “Lê Hương, trốn đâu, hửm? Để cô chạy một lần, còn có thể để cô chạy lần thứ hai sao? Cô không muốn lục soát người như vậy à? Cô vì ai thủ thân như ngọc thế hả?”

Nói rồi Mạc Tuân liền giơ tay lên đi cởi cúc váy cô…

Lê Hương ra sức giãy giụa, vung hai nắm đắm trắng nhỏ dùng sức đấm lên vai anh: “Mạc Tuân, buông ra, tên khốn kiếp này, đừng chạm vào tôi!”

Yết hầu Mạc Tuân khẽ cuộn, thời khắc này cô giãy giụa sẽ chỉ càng kích thích lòng chỉnh phục của anh hơn, anh không khống chế lực đạo, nhanh chóng bóp ra máy ngắn hồng trên hông cô.

Anh cụp mắt, trầm giọng cảnh cáo bên vành tai cô: “Cô tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, bằng không… Cô có tin không tôi sẽ để bạn thân Diệp Linh của cô cũng bị lục soát như: vậy?”

Anh nói cái gì? Đôi mắt trong vắt Lê Hương trừng mắt anh: “Mạc Tuân, anh dám! Nếu như anh dám động vào Linh Linh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Mạc Tuân chậm rãi híp đôi mắt sâu thẳm, đe dọa của cô hoàn toàn vô dụng với anh, không chút sức uy hiếp nào, nhưng dáng vẻ lại hệt như con mèo con xù lông.

Mạc Tuân cởi nút áo trước của váy cô, nhưng có lẽ là bởi vì động tác quá gấp, càng nhanh càng loạn, anh ngược lại không cởi được cúc váy nào xuống, tất cả kiên trì đều biến mắt sạch, anh dùng sức một cái, động tác vô cùng thô lỗ xé cúc váy cô.

Cúc áo bắn ra tung tóe, Lê Hương cảm thấy trước người mát lạnh, cô kinh hô một tiếng, lúc này vươn hai cánh tay mảnh khảnh bảo vệ trước ngực mình.

Mạc Tuân nhìn chiếc cổ trắng mỹ lệ như thiên nga của cô, nơi đó trống không, không có gì cả.

Cô quả nhiên đã tháo sợi dây chuyền xuống.

Ba năm trước tổn thương cô cho anh rõ mồn một trước mắt, ba năm sau cô đến một lý do cũng không cho anh, cho anh một lý do giữ lại.

Hóa ra chỉ là một trò cười anh tự huyễn hoặc.

“Mạc Tuân, anh thấy rồi đó, sợi dây chuyền đó thực sự không ở trên người tôi, tôi… a!” Lê Hương kinh hô.

Bởi vì Mạc Tuân cúi đầu, cắn một cái vào cổ cô.

Hàm răng sắc bén của anh chạm vào da thịt của cô trong, Lê Hương cảm giác được mình bị anh cho cắn nát, máu tươi chảy ra.

Đau quá.

Hai tay nhỏ bé của Lê Hương vịn thật chặt đầu vai anh, hàng mi nhỏ dài không ngừng run rầy.

Chợt Mạc Tuân đứng dậy, ung dung nâng bờ mông đẹp của cô, ôm cô đến trên bàn làm việc, vươn tay hắt toàn bộ văn kệ xuống đất, sau đó tách đôi chân nhỏ của cô, chen vòng hông to khỏe của mình vào.

Tư thế ái muội như vậy.

Mạc Tuân vươn tay, sờ lên dấu răng nơi cần cổ trắng kia.

Vừa rồi anh cắn rất mạnh, trên da thịt mềm mại cắn đến chảy máu, giọt máu đỏ thật nhỏ mà tươi đẹp xông ra, ngọt ngào gần như khiến người ta muồn hít vào một hơi.

Anh cúi người, dán môi mỏng lên dòng màu đỏ, mở miệng .

dùng sức hút.

Đầu nhỏ của Lê Hương bị ép ngửa ra sau, anh đang hút máu của cô, cô sợ đến mức rụt về sau nhưng bàn tay to của người đàn ông xuyên vào mái tóc dài, giữ lại gáy cô, không cho phép cô trốn.

“Đau… Mạc Tuân…” Lê Hương nỉ non lên tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio