Chương :
Ngón cái cùng ngón trỏ đặt trên thắt lưng, anh chuẩn bị cởi dây lưng vào phòng tắm tắm gội, nhưng lúc này bên tai vang lên tiếng thím Triệu kinh hô: “Tiểu thiếu gia, mau mở cửa, để thím Triệu tắm cho cậu! Tiểu thiếu gia!”
Dây lưng mới vừa cởi ra một nửa “xoát” một cái buộc trở về, ngũ quan anh tuấn bình tĩnh, trong môi mỏng bật ra một tiếng chửi, thằng nhóc này, lại gây sự cho ông đây?
Trong lòng anh tức giận, ba năm nay anh vừa làm bó vừa làm mẹ nuôi lớn cậu, hiện tại Lê Hương vừa trở lại, chỉ tặng cậu một cái mặt cười rẻ rúng kia, hồn của cậu lại như thể bị Lê Hương câu mắt.
Thực sự là nuôi ong tay áo mà.
Vừa rồi ở trên xe cậu xem anh thành tài xế, có bản lĩnh thì ở trước mặt mẹ cậu bày ra dáng vẻ CEO như vậy đi?
Mạc Tuân ra phòng, đi tới phòng Mạc Thần Dịch sát vách.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia không cho tôi tắm cho cậu ấy, còn khóa cửa phòng.” Thím Triệu lo lắng nói.
Bàn tay rõ ràng khớp xương của Mạc Tuân đặt trên chốt cửa, muốn mở cửa nhưng bên trong khóa trái.
Một tay chống nạnh, anh duối lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, giọng trầm thấp lộ ra một uy nghiêm sắc bén: “Mạc Thần Dịch, mau mở cửa, có phải muốn bố đạp cửa phòng con không?”
Bên trong vẫn không mở.
Con mẹ nó?
Mạc Tuân giơ chân lên, “oanh” một tiếng đạp tung cửa phòng.
Tiếng vang ầm ầm truyền khắp cả tòa biệt thự, mang theo khí tràng và tức giận mạnh mẽ, để lòng người run sợ.
Trong phòng khách vài người làm nữ trẻ tuổi len lén nhìn lên, lan can khắc hoa trên lầu, đèn treo thủy tinh lấp lánh, đều là những nội thất khiêm tốn mà xa hoa, lọ rõ thân phận và địa vị vô cùng tôn quý của chủ nhân.
Mạc Tuân đứng lặng ở cửa phòng, áo sơ mi trắng từ trong quần tây đã tháo ra, lui đi vẻ lạnh lẽo cô quạnh cắm dục ngày thường thêm máy phần tà mị không kìm chế được, ngọn đèn sáng chói chiều xuống người đàn ông, nồi bật bất phàm, anh tuần thành thục.
Người đàn ông tuổi, thời gian ba năm lắng đọng tất cả sắc bén sát phạt trên người anh, thân phận địa vị giàu có lại càng khiến anh càng tỏa ra mị lực nam tính khó có thể dùng lời diễn tả, Mạc Tuân của bây giờ thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của phụ nữ với người đàn ông.
Ba năm nay, bao nhiêu phụ nữ như sói như hỗ nhào đến anh.
Nhóm người làm nữ trẻ tuổi đều lặng lẽ đỏ mặt, cảm thầy tư thế vị nam chủ nhân này nhấc chân đạp cửa “man” đến bạo nỏ, khiến người ta nghe vừa sợ, trái tim lại loạn nhịp.
Âm, một tiếng, khi Mạc Tuân đạp cước thứ hai, cửa phòng mở ra.
Bàn tay rõ khớp xương chống lên ván cửa đẩy cửa phòng ra, anh nhắc chân dài đi vào, Bịch Sữa Nhỏ() nằm trên giường, trùm thành một cục nhỏ trong chăn, ngay cả đầu cũng không thấy.
(‘) Bịch sữa nhỏ: một cách gọi dễ thương để chỉ những cậu bé đáng yêu mềm mịn như bịch sữa.
“Mạc Thần Dịch, con ngứa da đúng không?”
Mạc Tuân quỳ gối bên giường, “xoát” một cái vén chăn lên, bàn tay thon dài móc cái áo Bịch Sữa Nhỏ, trực tiệp nhắc cậu lên.
Tất cả nhẫn nại đều đã bay mắt, ba năm nay mang theo đứa con trai này, lúc nào cũng có chuyện.