CHương :
Dùng khăn mặt sạch sẽ lau mái đầu ướt nhẹp, đôi mắt sâu thẳm rơi trên người Bịch Sữa Nhỏ, Bịch Sữa Nhỏ đã mặc xong quần áo nằm trong chăn, hơn nữa còn đang ngủ.
Đêm nay lại ngủ sớm như vậy.
Mạc Tuân đi lên trước, đắp chăn cho Bịch Sữa Nhỏ xong, sau đó anh cúi đầu khẽ hôn trên trán Bịch Sữa Nhỏ, ba năm nay chuyện mà anh biết ơn nhát chính là, Dịch Dịch đi tới cạnh anh, trong năm tháng gian nan nhất của anh, thằng bé đã đến bồi bạn anh.
Mạc Tuân đứng lên, muồn rời khỏi phòng em bé này.
Thế nhưng đi được hai bước, anh lại quay người trở về, bàn tay rõ khớp xương sờ soạng dưới gối Bịch Sữa Nhỏ, lấy bức tranh kia ra.
Mang theo tranh, anh rời khỏi phòng của Bịch Sữa Nhỏ, vào phòng ngủ chính của mình.
Mạc Tuân không ngủ, anh ngồi trên ghế, lấy ra một cây viết, tô xoá vẽ lại Lê Hương.
Lê Hương dưới bút Dịch Dịch mặc cả người váy trắng, thấy không rõ vòng eo, Mạc Tuân trực tiếp động thủ phác họa ra vòng eo uyễển chuyển lõm xuống kia của Lê Hương.
Anh còn sửa lại cánh tay Lê Hương, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé, rất nhanh Lê Hương dưới bút trở nên tiên hoạt sinh động.
Như vậy còn chưa đủ, Mạc Tuân nhìn dáng vẻ bản thân hai tay đút trong túi quần chạy sau lưng hai mẹ con, anh nhanh chóng lấy cây kéo ra.
Anh cắt mình trong tranh cho ra, sau đó dán về phía trước.
Như vậy, hai tay anh đút trong túi quần sải bước một mình đẳng trước, cool ngầu lạnh lùng, mà Lê Hương tay phải nắm Bịch Sữa Nhỏ, hai mẹ con đều đang đuổi theo anh.
Quá cooll Bịch Sữa Nhỏ vẽ anh một mình ở phía sau, nhìn thế nào cũng gai mắt, hiện tại anh điều chỉnh lại, nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Mạc Tuân móc khóe môi thành độ cong nhàn nhạt mà lưu luyến.
Thế nhưng rất nhanh, độ cong nơi khóe môi của anh trực.
tiếp cứng đờ, ngũ quan anh tuấn trong nháy mắt trầm xuống, anh đang làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ lại nổi điên? Cô trở lại một cái, anh liền quên mắt ba năm trước cô gây bao đau khổ lên mình rồi sao? Ba năm trước cô ôm bụng bầu chạy đi, vậy đứa con kia của cô và Tô Hi đâu? Ba năm nay cô và Tô Hi cùng con ở Lan Lâu Cổ Quốc cùng chung sống vui sướng không âu sầu, mà anh chỉ có thể dùng biện pháp mang thai hộ sinh ra Dịch Dịch, ba năm nay chỉ có anh và Dịch Dịch sống nương tựa lẫn nhau, bố con bọn họ lại sống rất tệ?
Mạc Tuân xé nát giấy vẽ trên tay, xé nát bấy xong liền ném vào trong thùng rác.
Mặc kệ cô tiếp cận Dịch Dịch có mục đích gì, điểm này cũng đủ để anh lợi dụng triệt để, không phải sao? Anh có thể dùng Dịch Dịch nắm cô trong lòng bàn tay mình, lần trước không phải cô không nguyện ý hầu hạ anh sao, vậy lần này anh muốn cô vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện?
Sáng sớm hôm sau.
Tiểu Dịch Dịch mặc chiếc áo thun màu vàng, được thím Triệu dắt xuống.
Mạc Tuân ngồi trên ghé ăn đối diện, đang đọc báo kinh tế, ánh ban mai ngoài cửa sổ soi vào anh, ưu nhã, kiêu ngạo, đẹp mắt.
Anh nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Bịch Sữa Nhỏ, áo thun màu vàng nhạt càng làm Bịch Sữa Nhỏ thêm phấn điêu ngọc trác, thế nhưng trên áo thun viết cái gì mà tôi đẹp trai nhất khắp nhà trẻ?
Mạc Tuân chau mày kiếm anh khí, lạnh nhạt liếc thím Triệu.
Thím Triệu nhanh chóng đứng thẳng lưng, báo cáo: “Tiên sinh, tiểu thiếu gia không nên mặc cái áo này.”
Mạc Tuân cất tờ báo đi: “Mạc Thần Dịch, lên lầu thay áo.”