Chương :
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của phú nhị đại kia.
Phú nhị đại nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, ấn phím nận, rất nhanh tiếng chửi rủa và tiếng khóc thét truyền tới: “Thằng nghiệt tử, mày có phải ở bên ngoài đắc tội với đệ nhất tài phiệt Mạc Tuân rồi không? Vừa rồi bí thư Nghiêm của tập đoàn Mạc thị gọi điện thoại tới, nói tập đoàn Mạc thị chính thức thu mua công ty của chúng ta, Mạc Tuân đã đá tao ra khỏi vị trí thành viên ban giám đốc công ty rồi, để tao phải lập tức đóng gói rời đi.”
“Hơn nữa, vừa rồi có người hạch tra ra, chúng ta xảy ra chuyện rồi, phía trên đã có tổ đội điều tra xuống, bọn họ : muốn mang tao đi.”
“Thằng nghiệt tử, mày đắc tội ai chẳng được, vậy mà đắc .
tội Mạc Tuân, tên Diêm Vương kia ai dám trêu? Hắn giậm chân một cái là phải động đất đáy, hiện tại xong rồi, công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi!”
“Bốp” một tiếng, điện thoại phú nhị đại trong tay trực tiếp rớt xuống đất, bên tai hắn không ngừng quanh quần câu bố hắn vừa nói “công ty không có, cửa nát nhà tan, chúng ta xong rồi”, cái này như là lời nguyền khiến anh kinh hãi, hiện tại đã sợ đến hồn phi phách tán.
Phú nhị đại làm sao sẽ nghĩ đến… bản thân sẽ một ngày sẽ chết trên tay của người đàn ông Mạc Tuân này.
“Lục… Mạc tổng, đều là lỗi tôi, mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ! Xin lỗi…” Chân ohú nhị đại mềm nhũn, trực tiếp quy ở trước mặt Mạc Tuân, hắn chảy nước mắt nước mũi, khóc rồng cầu xin tha thứ.
Mạc Tuân cũng không liếc mắt tên phú nhị đại này, con ngươi thâm thúy rơi vào trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương, vừa rồi cô nói rất nhiều, nhưng lại không nói người đàn ông của cô là ail Mi tâm anh tuần Mạc Tuân dâng lên màn sương, anh lôi Lê Hương đến bên cạnh xe.
Bước chân người đàn ông rất lớn, Lê Hương lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh, cô ngước mắt nhìn đầu vai bằng phẳng trước mặt, anh một tay buông lỏng ôm Tiểu Dịch Dịch, tay kia nắm cô, trong mắt người ngoài rất giống là một nhà ba người thân mật.
Thế nhưng chỉ có Lê Hương cảm thầy anh âm u và tức giận, anh rất thô bạo, đã siết đỏ bàn tay nhỏ của cô.
Kéo ra cửa sau xe Rolls-Royce Phantom, Mạc Tuân nhét Bịch Sữa Nhỏ và Lê Hương vào, sau đó chính mình quay người về tới chỗ ngồi tài xế, lái xe rời đi.
Trong xe.
Bầu không khí vắng lặng quái dị và kiềm nén, không ai nói chuyện.
Lê Hương dẫn đầu phá vỡ yên lặng: “Mạc tổng, anh thả tôi xuống ở đây đi! Chúng ta không cùng đường, tôi tự mình lái xe về nhà, anh mang Dịch Dịch trở về đi.”
Tiểu Dịch Dịch nhanh chóng kéo lại góc áo của Lê Hương, không tiếng động nói: “Cô giáo tiên nữ, chúng ta đã hứa, đêm nay con đến nhà cô ăn cơm tối.”
Nói rồi Tiểu Dịch Dịch nhìn về bố ở phía trước: “Bố, bố đưa con và cô giáo tiên nữ về nhà, còn bố tự mình về đi.”
Mạc Tuân xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng về phía sau, anh nhìn khẩu hình Tiểu Dịch Dịch liền chau lại mày kiếm anh khí, sau đó ánh mắt anh thâm trầm không vui liền rơi trên mặt của Lê Hương.
Lê Hương thực sự không biết Mạc Tuân ngày hôm nay trở về, cho nên mới đồng ý với mong muốn đến nhà cô làm khách của Tiểu Dịch Dịch, cô còn nói muốn đích thân xuống bếp.
Hiện tại…
Lê Hương nhìn Tiểu Dịch Dịch bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của cậu lôi vạt áo cô thật chặt, còn cặp mắt đây hi vọng nhìn cô, dáng vẻ như rất sợ cô nói không giữ lời bỏ lại cậu.