Chương :
Trong lòng bàn tay của anh có một gói thuốc lá, lấy điều thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài, một lòng bàn tay khác cầm cái bật lửa chuẩn bị đốt thuốc, anh nâng mí mắt anh tuấn nhìn cô, môi mỏng gợi lên độ cung như có như không: “Lời này là cô nói?”
Lê Hương muốn giải thích.
Thế nhưng Mạc Tuân ngắt lời cô: “Tôi là mầm đậu đỏ, hửm?”
Khuôn mặt nhỏ Lê Hương bạo nổ, tôi không nói, con trai anh nói mài “Cô giáo tiên nữ, bố không phải mầm đậu đỏ, vậy bồ là cái gì?” Vẻ mặt Bịch Sữa Nhỏ ngây thơ truy vần.
” Lê Hương cảm thấy cần phải chuyển đề tài: “Dịch Dịch, chúng ta…”
Thế nhưng lúc này bên tai vang lên một tiếng nói trầm thấp mà hài hước: “Dịch Dịch hỏi cô thì cô phải trả lời thẳng, tôi không phải màm đậu đỏ thì là cái gì, hửm?”
Lê Hương nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy Mạc Tuân đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia cực nóng lại tà mị, vô cùng câu người.
“Ba” một tiếng, anh bật lửa lên, ngọn lửa đỏ tươi nhảy nhót, anh anh đưa điếu thuốc trên đôi môi mỏng châm thuốc, châm xong, anh cau mày rít một ngụm, sau đó hơi nâng đầu lên, phun ra một ngụm khói.
Trong làn khói trứng, đôi mắt híp của anh rơi xuống trên người cô, như cười như không nhìn dáng vẻ chật vật của cô.
Lê Hương cũng nhìn anh, anh cởi áo sơmi, lại rút thắt lưng, ánh mắt của cô chậm rãi đi xuống…
Chuồn chuồn lướt nướt rồi nhanh chóng dời đi.
Anh rút dây lưng ra làm cái gì thế hả? Lê Hương nhắc chân tiến lên, bàn tay nhỏ đưa tới bắt lại điều thuốc lá đang ngậm trong đôi môi mỏng: “Về sau bớt hút thuốc lại!”
Lúc này Mạc Tuân vươn tay nắm được chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng nó lên, giọng anh trầm thấp trong tràn đầy ý cười, vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh lại toát lên vẻ từ tính mê người: “Trả lời câu hỏi đi.”
“Không muốn!” Lê Hương đẩy tay anh ra, cô không thèm trả lời câu hỏi này.
Anh đúng là đồ không biết xấu hổ?
Cô không muốn trả lời, Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí, không ép cô, anh đổi câu hỏi: “Vậy cô thực sự chỉ thích mầm đậu đỏ của Dịch Dịch, chứ không thích của tôi, hửm?”
Mạc Tuân lại khom thân hình cao lớn xuống một ít, tiền tới đôi môi kiều diễm ướt át của cô: “Cô trả lời câu này, tôi mới thả cô đi, nói, cô có thích của tôi không?”
Anh chính là đùa giỡn cô, cố ý làm khó dễ cô.
Thực sự quá ghê tởm.
Lê Hương cắn răng lên môi, gật đầu thật nhanh: “Ừ.”
Mạc Tuân lúc này mới thoả mãn, anh đẩy cô ra phía ngoài: “Đi ra ngoài.”
“Nhưng tôi muốn tắm cho Dịch Dịch…”
“Tôi đã nói rồi, sau này không cho phép tắm cho con trai.”
Mạc Tuân đẩy cô ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng tắm lại.
Lê Hương vừa đi, Mạc Thần Dịch nhanh chóng hai tay chống nạnh, nhướng mày đàm phán với Mạc Tuân: “Bó, vì sao bố lại đuổi mẹ ra ngoài?”