Chương :
Lúc này ở đại sảnh bên kia, rất nhiều người vây quanh ở nơi đó, cầm điện thoại hướng chụp loạn về phía một đôi manh bảo, mọi người đồng loạt cảm thán nói, “Trời ạ, Long Phượng thai của nhà ai đây, quá đáng yêu rồi, muốn xoa xoa cái mặt nhỏ của mấy bé ghê ấy.”
“Hai bé ấy có phải là ngôi sao nhí trên TV không thế, dù là lừa tôi sinh con hàng loạt mà nếu tôi có giá trị nhan sắc cao như vậy, tôi chắc chắn sẽ sinh, sinh đến khi nào không còn sức sinh nữa mới thôi.”
Đôi Long Phượng thai này chính là… cặp song sinh trai gái của Mạc Tuân và Lê Hương. Bì Bì và Tỉnh Tỉnh, hai manh bảo giống với Mạc Thần Dịch, đều đẹp đến nghịch thiên, vừa xuất hiện ở sân bay đã trở thành phong cảnh hút mắt nhất.
“Anh ơi(), em muôn ăn cây kẹo que kia.” Tỉnh Tinh ghé vào tủ kính cửa hàng, chỉ vào một cây kẹo que xinh đẹp.
()Chỗ này tác giả để giống như tiếng nói chưa rõ chữ của máy, nói còn ngọng nghịu, mình xin được phép giữ nguyên phần tiếng Việt.
Tinh Tinh là con gái, cô bé thừa kế hoàn mỹ dung nhan tuyệt sắc của Lê Hương, tuổi còn nhỏ ngũ quan còn chưa máy nảy nở nhưng đã là tiểu mỹ nhân. Hôm nay cô bé mặc một chiếc sườn xám màu hồng, bên cạnh đeo chiếc túi gắm nhỏ, tết hai bím tóc thả trên bả vai, vừa nhìn chính là một cục bột nhỏ, nói chuyện lại mềm mại nhẹ nhàng, khiến người yêu thích không thôi.
Tinh Tinh thích ăn kẹo que nhất, mỗi một lần thấy được kẹo que liền không nhắc được bước chân.
Bì Bì là bé trai, Mạc Thần Dịch giống bó Mạc Tuân, Bì Bì lại giống mẹ Lê Hương, cậu chàng vô cùng tuần mỹ, khí chất tổng tài quý tộc người lạ chớ vào cũng giống Mạc Thần Dịch. Bì Bì chính là kiểu cậu bé mà ai ai cũng căn dặn cậu một tiếng “bạn nhỏ, đồng ý với chị, sau này không được làm tra nam đâu đấy”.
Bì Bì đã quen với việc bị bao vây, Tinh Tinh muốn ăn kẹo que, cậu bỗng dừng lại: “Em gái, em đứng yên ở đây, anh đi vào mua cho em.”
Tiểu Tinh Tinh chớp đôi mắt to, dùng sức gật đầu, ngọt ngào nói: “Dạ, cảm ơn anh.”
Tiểu Bì Bì đi về phía cửa hàng.
Vừa lúc đó, Tiểu Bì Bì đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề giật mình, dường như từ nơi sâu xa có một loại tâm điện cảm ứng đang dẫn dắt cậu bé, cậu nhanh chóng ngắng đầu lên.
Tiểu Bì Bì ở phía trước VỊP trong thông đạo thấy được đoàn người, Tống Minh và vài hộ vệ áo đen ở phía sau cung kính đi tới, Mạc gia tiểu thái tử xuất hành khiến mọi người nhượng bộ lui về sau, mà Mạc Thần Dịch dẫn đầu ở đàng trước, khuôn mặt nhỏ tỉnh xảo lạnh lùng.
Có người đi đường thấy được Mạc Thần Dịch, chỉ có thể đứng xa nhìn: “Wow, con cái nhà ai thế kia, thật không dễ chọc.”
Tiểu Bì Bì nhìn không thấy mặt Mạc Thần Dịch, nhưng cậu thấy được bóng lưng của Mạc Thần Dịch, lẽ nào… đó là anh trai của cậu? Tiểu Bì Bì biết mình có một anh trai ruột, nhưng anh trai mới vừa sinh ra đã bị mẹ đưa cho bố rồi.
Đại khái là do cùng chung một trứng với mẹ, bây giờ nhìn Mạc Thần Dịch, Tiểu Bì Bì đã cảm thấy nhịp tim của mình đập thình thịch, loại tâm linh cảm ứng vi diệu này khoa học cũng khó thể giải thích được.
Tiểu Bì Bì nhanh chóng chạy đi, đui theo Mạc Thần Dịch.
Tiểu Tinh Tinh vừa thấy anh trai chạy, nhanh chóng nóng nảy hô lên: “Anh, anh đi đâu vậy? Anh ơi, anh ơi.”
Tiểu Tinh Tinh đuổi theo Tiểu Bì Bì, nhưng bước chân cô bé quá chậm, rất nhanh Tiểu Bì Bì đã biến mát trong tầm mắt của cô bé.
“Anh ơi, anh ơi, hu hu.” Tiểu Tinh Tinh hoảng sợ hoang mang, cô bé òa một tiếng khóc òa lên.
Hai quả đấm nho nhỏ chà vào hai mắt mình, nhưng càng chà càng chảy nhiều nước mắt hơn, đôi giày trên chân đã rơi mất một chiếc.
Tiểu Tinh Tinh vô cùng uất ức, lúc này cô bé đột nhiên đụng phải bắp đùi một người, bị ép ngừng lại.
Rất nhanh đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính: “Bạn nhỏ, con không sao chứ?”