Chương :
“Bố Lê Hương, thật là đúng dịp ha, anh tới nơi này… tìm tôi ư?”
Lệ Quân Mặc: “Cô nói xem?”
“Bố Lê Hương, anh tìm tôi làm cái gì, không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta chính là bạn pháo một lần duy nhát, hợp tác xong không phải nên hoàn toàn biến mất trong cuộc đời sao?” Lâm Thủy Dao rất nghiêm túc hỏi.
Lệ Quân Mặc bị chặn á khẩu không trả lời được, đúng vậy, ông tìm đến bà làm cái gì, ông là điên rồi mới đến tìm người phụ nữ không tim không phỏi này!
“Tôi hỏi cô, năm đó Dạ Huỳnh giả mạo cô, vác cái bụng bầu đến tìm tôi, sau đó tôi cưới cô ta vì chuyện này, cô có biết hay không?”
Lâm Thủy Dao suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Năm đó Dạ Xung là đại đệ tử của tôi, chuyện của con gái ông ta tôi có nghe nói qua một ít.”
Dạ Xung chính là Dạ lão.
Mi tâm anh tuần của Lệ Quân Mặc dâng lên một tầng sương lạnh, ông vươn bàn tay to kéo lại cánh tay mềm nhỏ của Lâm Thủy Dao, lôi bà đến trước mặt mình, lửa giận hừng hực: “Tôi cưới người phụ nữ giả mạo cô, cô lại chẳng để ý?”
Lâm Thủy Dao nhanh chóng chau mày: “Bố Lê Hương, anh làm tôi đau.”
Lệ Quân Mặc cụp mắt nhìn, vừa rồi ông chưa thu lực đạo, năm ngón tay thon dài khóa trên cánh tay mềm yếu của bà, da thịt bà mềm, lập tức bị ông bóp ra dấu hồng hồng.
Lệ Quân Mặc càng tức giận hơn, một người phụ nữ hơn tuổi, còn mềm mại như vậy, thực sự là mắng không được phạt không xong, ngay cả chạm cũng không được.
Lệ Quân Mặc nhanh chóng buông lỏng bà ra.
Lâm Thủy Dao giơ tay lên, vén lọn tóc ra sau tai, tràn ra vài phần phong tình quyến rũ, bà nhìn Lệ Quân Mặc, chậm rãi nâng chân mày lá liễu tinh xảo lên: “Tôi nói này bố Lê Hương, anh sẽ không phải là do tính sinh tình, thích tôi đầy chứ? Anh tìm tôi là muốn ôn chuyện cũ với tôi, lại muốn cùng nhau “vui vẻ” à?”
Sắc mặt Lệ Quân Mặc càng khó coi, ông từ nhỏ đã thừa kế giáo dục quyền quý, trong xương không gì sánh được thuần túy chính phái, tiếp xúc bên người cũng đều là đại gia thiên kim, danh môn thục viện, ông nào tiếp xúc qua người phụ nữ như Lâm Thủy Dao treo mấy chữ “vui vẻ”
bên miệng chứ?
Năm đó ông lần đầu tiên nghe cái từ “bạn pháo một lần”
này, còn lên mạng đi tra để biết nghĩa đó!
Lệ Quân Mặc nhìn Lâm Thủy Dao, trầm giọng khiển trách: Nói năng đứng đắn vào!”
Lâm Thủy Dao tắm tắc hai tiếng, không nghĩ tới vị Lệ tiên sinh này chính nhân quân tử như thế, không đúng, nói đúng hơn là cổ lỗ sĩ nhữ thé.
Lâm Thủy Dao nhớ tới năm đó vị con cưng Đề Đô Lệ Quân Mặc này sinh ra đã là tên không gần nữ sắc, dường như trời sinh đối với chuyện nam nữ không có hứng thú, đêm hôm đó ông vẫn một… tiểu xử nam!
Lâm Thủy Dao cảm thấy người này thật thú vị, trong đôi mắt đẹp tràn ra vài phần giảo hoạt mị ý, bà chậm rãi đưa chân ngọc mình ra, đạp lên quần tây ông: “Chẳng lẽ là tôi hiểu sai ý rồi, khuôn mặt anh xụ lại như thế xông vào, như: thể tới bắt gian vậy, máy năm nay anh có phải nhớ tôi mãi không quên hay không?”
Lệ Quân Mặc cảm thấy chân ngọc của bà đạp lên quần tây ông một đường bò lên trên, to gan lại thẳng thừng, người phụ nữ có ý với ông vô số kể, nhưng bà là người đầu tiên câu dân ông như thề.
Cặp mắt phượng kia của Lệ Quân Mặc trong nhanh chóng dâng lên mấy ngọn lửa đỏ sậm, ông vươn bàn tay to, kéo lại mắt cá chân mảnh khảnh của bà.
Ánh mắt Lâm Thủy Dao rơi vào dây lưng bên hông ông, sau đó chậm rãi dời xuống, bà câu môi, mị nhãn như tơ nhìn ông: “Bố Lê Hương, thân thể của anh khác xa so miệng anh ấy, nó còn thành thực hơn nhiều.”