Chương :
Khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương “bùm” một tiếng đỏ như tôm luộc.
Cô rút đầu nhỏ mình về, cách anh xa một chút, xa một chút nữa.
Mạc Tuân nhìn bộ dạng cô trồn lùi, như thể rất sợ, anh mím đôi môi mỏng, có hơi không vui mở miệng nói nói: “Họa phi, Mật Nhi công chúa, tôi tạm thời không có dự định kết hôn.”
Anh trực tiếp từ chối.
Trái vừa căng thẳng của Lê Hương nhanh chóng nới lỏng.
Thượng Quan Mật Nhi vốn mang vẻ mặt mong đợi, bây giờ bị Mạc Tuân từ chối ả rất thất vọng, Họa phi lại không biểu lộ gì, chỉ cười nói: “Mạc tổng, Mật Nhi rất nặng tình với cậu, kỳ thực về hôn sự của cậu và Mật Nhi, cậu không cần đưa câu trả lời chắc chắn nhanh như vậy cho.
tôi, chỉ cần Mạc tổng một ngày không cưới vợ, Mật Nhi sẽ chờ cậu.”
Lê Hương thấy Họa phi hạ mình xuống thấp như vậy, Thượng Quan Mật Nhi hiện tại là công chúa điện hạ tôn quý nhất Hoa Tây Châu, người muốn làm phò mã ước chừng có thể từ nơi này xếp hàng dài, nhưng Họa phi lại chọn trúng Mạc Tuân, kiệt lực muốn đẩy Thượng Quan Mật Nhi về Mạc Tuân.
Đôi mắt sáng của Lê Hương tràn ra vài phần lạnh, Họa phi đến từ Giao Nhân tộc, mấy năm nay bà ta vẫn nằm vùng ở Hoa Tây Châu, đầu độc Thượng Quan Đằng, vậy bà ta có lẽ đã biết thân thế Mạc Tuân?
Xem ra Giao Nhân tộc đã tham gia vào giữa Hoa Tây Châu và Lan Lâu sớm hơn cô tưởng tượng, thực sự là trăm chân chỉ trùng, chết cũng không hàng().
() Con sâu trăm chân, đập mấy cũng không chết.
Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, anh ưu nhã tựa lưng lên sô pha, khí chất nổi bật bất phàm: “Họa phi, Mật Nhi công chúa, chờ hay không chờ là chuyện của mấy người, không cần nói cho tôi biết, tôi không muốn kết hôn là chuyện của tôi.”
Mạc Tuân nói mấy câu thẳng thắn mà bạc tình.
Họa phi nhìn Mạc Tuân, tuy là bị từ chối, thế nhưng trong mắt bà ta đều là ý cười hài lòng, không hổ là người sở hữu máu Xích Tử, quả nhiên không giống người thường.
“Mạc tổng, tôi còn có việc, phải đi trước rồi, Mật Nhi, con pha trà cho Mạc tổng đi!” Họa phi rời đi, lưu không gian lại cho Liễu Mạc Tuân và Thượng Quan Mật Nhi.
Thượng Quan Mật Nhi đi tới, ả nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, có phải anh vẫn chưa quên chị Lê Hương không?
Trong lòng anh có phải còn thích chị ấy không?”
Lê Hương nghe câu hỏi này tim bỗng thót lên, cô ngắng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía Mạc Tuân.
Trong lòng anh… còn có cô không?
Mạc Tuân quét mắt qua gương mặt Lê Hương, lãnh đạm mở miệng: “Đã là chuyện quá khứ, người của quá khứ, hiện tại nói làm gì?”
Anh không muốn nhắc đến cô.
Đôi mắt sáng của Lê Hương từ từ trở nên ảm đạm, kỳ thực cô đã sớm biết đáp án, anh và cô sớm đã là quá khứ, không trở về được.
Vui vẻ nhất chính là Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi đi tới, ngồi bên người Mạc Tuân, ả e ấp nép sát vào Mạc Tuân, mềm giọng cười nói: “Kỳ thực em rất thích chị Lê Hương, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chị Lê Hương hiện tại cũng không thích anh nữa rồi, em nghe nói phụ vương đã lựa chọn xong ngày đính hôn, vài ngày sau chị Lê Hương và anh Húc sẽ đính hôn đó.”
Lê Hương nghe Thượng Quan Mật Nhi nói lời chuyên dùng của “trà xanh”, cô nhanh chóng sốt ruột, vì Thượng Quan Mật Nhi ngồi qua đây, lúc nào cũng có thể phát hiện cô.