Chương :
Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa mở ra, Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đi vào.
Thế nhưng bên trong không có một bóng người.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn khắp nơi, nghi ngờ nói: “Anh Húc, chị Lê Hương đâu? Chị Lê Hương không phải ở chỗ này thay váy cưới sao, sao không thấy chị Lê Hương nữa?”
Thượng Quan Húc cũng rất kỳ quái, anh ta gọi một tiếng: “Lê Hương! Lê Hương!”
Bây giờ Lê Hương và Mạc Tuân đang trốn trong phòng thay đồ, Mạc Tuân cúi đầu, môi mỏng rơi trên vành tai trắng như tuyết bắt đầu hôn: “Trả lời bọn họ.”
Lê Hương: “…”
Mạc Tuân lấy lực đạo bá đạo không cho phép từng chối tách từng ngón tay đang siết thành quả đắm nhỏ của cô, khàn giọng uy hiếp nói: “Ngoan một chút, bằng không tôi sẽ không chú ý để cho bọn họ xem hiện trường trực tiếp đấy.”
Lê Hương bị uy hiếp: “…
Lê Hương vẫn rất xấu hổ về chuyện nam nữ, không cởi mở được, trêu chọc một chút cô sẽ đỏ mặt, hiện tại Mạc Tuân vây cô trong phòng thay đồ, bảo cô làm loại chuyện này, đã sớm đột phá giới hạn của cô.
Lê Hương tức giận há miệng, cắn trên vai anh một cái.
Mạc Tuân bị đau, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng dâng lên tầng máu đỏ tươi, anh nắm eo thon nhỏ của Lê Hương, lực đạo lớn hận không thể bóp gãy eo cô, anh hung hăng đầy cô về trên ván cửa.
Àm một tiếng, có tiếng vang phát ra.
Tiếng động này nhanh chóng hấp dẫn Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi bên ngoài, ánh mắt của hai người “xoát’ một cái đều rơi vào cửa phòng thay quần áo đang đóng chặt.
Thượng Quan Mật Nhi mới nói: “Ý, là chị Lê Hương đang thay váy cưới ở bên trong sao?”
Thượng Quan Húc chạy tới: “Lê Hương, là em sao?”
Lê Hương nhanh chóng buông lỏng miệng ra, đúng là cô đã cắn Mạc Tuân, nhưng anh lại làm ra tiếng động lớn như vậy.
Người đàn ông này thật đúng là phách lối không ai bì nỗi.
“Cửu Lăng vương, là em, em… em đang thay váy ở bên trong, váy cưới này… hình như kích cỡ không vừa lắm…”
Lê Hương nói di.
Thượng Quan Húc ngừng lại: “Vậy có muốn anh gọi người giúp em một tay hay không?”
Lê Hương nhanh chóng từ chối: ‘Không cần, em thử lại xem sao.”
Ừ.” Thượng Quan Húc rời đi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, dây thần kinh căng chặt của Lê Hương mới được nới lỏng, lúc này trong tầm mắt đột nhiên tối sầằm, Mạc Tuân cúi đầu chặn môi cô lại.
Lê Hương nhanh chóng đẩy anh: “Mạc Tuân, anh nhẹ một tí, đừng lưu lại dấu trên người tôi, lát nữa tôi còn chụp ảnh cưới…”
Mạc Tuân hung dữ nhìn chòng chọc cô: “Tối hôm qua muốn cô cả đêm, toàn thân khó chịu, giờ thì mở thắt lưng tôi ra đi!”
Thượng Quan Húc ngồi trên ghế sa lon lật xem báo, yên lặng chờ Lê Hương, nhưng Thượng Quan Mật Nhi đã không chờ được, ả xem giờ: “Anh Húc, chị Lê Hương tại sao vẫn chưa ra, cũng mười phút rồi.”