Chương :
Khuôn mặt đáng yêu của Lê Hương càng nóng, bốc hơi thành một vòng đỏ ửng, nhìn hết sức khả nghỉ.
“Lê Hương, em nóng lắm hả?” Lúc này Thượng Quan Húc ngẳng đầu hỏi.
Bị chú ý tới, đôi mắt sáng của Lê Hương chột dạ né tránh: “Dạ, có một chút.”
Nhìn dáng vẻ cô nói dối, Mạc Tuân câu môi.
Khó xử nhát là Thượng Quan Mật Nhi, ả muốn đút Mạc Tuân ăn thịt bò, vậy mà Mạc Tuân căn bản không phản ứng ả, hiện tại tay Thượng Quan Mật Nhi đã mỏi nhừ.
Thượng Quan Mật Nhi là công chúa xinh đẹp nhất Hoa Tây Châu, bao đàn ông theo đuổi ả, thế nhưng ả vừa gặp đã yêu Mạc Tuân, trái tim đã rung động với anh.
Thế nhưng anh cứ hét lần này đến lần khác từ chối ả, thực sự khiến ả rất ức ché.
Song, Mạc Tuân càng từ chối ả, ả lại càng phải có được người đàn ông này.
“Mạc tổng…” Thượng Quan Mật Nhi chu môi, uất ức làm nũng nói: “Anh mau há miệng ra, em muốn đút anh ăn thịt bò nha.”
Mạc Tuân ngước mắt, nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.
Lúc này Lê Hương dùng sức một cái, bàn chân nhỏ bị anh giữ chặt mạnh mẽ đạp về trước một cái, ngay trên vị trí hiểm của anh.
Mạc Tuân khế rên một tiếng, lần này thực sự bị cô đạp đau.
Cô hạ thủ thật ác độc, ba năm không gặp đã thay đổi cay độc như vậy rồi.
“Mạc tổng, anh không sao chứ?”
“Mạc tổng, anh làm sao vậy?”
Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đều lo lắng nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân mím môi, chịu đựng cơn đau bị cô đá trúng, không chút gợn sóng nào nói: “Tôi không sao.”
Lúc này Lê Hương dùng sức thu móng vuốt mình về, cô đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn!”
Lê Hương xoay người rời đi.
Mạc Tuân nhìn thân ảnh Lê Hương đi xa, cô đi giày cao gót, lúc bước đi thắt lưng như rắn nước kia yêu kiều lắc trái lắc phải, bờ mông đẹp phía dưới cũng cong mảy theo, tràn ra phong tình quyến rũ không nói ra được.
Tối hôm nay anh nhất định phải đưa cô đến trên giường Anh!
Cái gì?
Vị boss lớn thần bí kia hiện thân, chỉ là vì không muốn để người ta chụp ảnh ở đây, tại sao vậy?
Triệu tổng hết sức khó xử, thực sự không dám đắc tội hai bên, ông ta cười xòa nói: “Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, hai người xem… đây thật là…”
Thượng Quan Húc buông lỏng Lê Hương ra, Lê Hương đứng thẳng thân: “Cửu Lăng vương, nếu không hôm nay coi như xong đi, đừng làm khó người khác.”
Thượng Quan Húc gật đầu: “Ừ, nơi đây mặc dù không thể chụp ảnh, thế nhưng phong cảnh không tệ, hơn nữa nghe nói hừng đông ở Vân Hải là đẹp nhất, chúng ta có thể lưu lại ở một đêm.”
Lê Hương nhìn mỹ cảnh nơi này, đêm nay cũng không có ý định đi, khó có dịp được ra ngoài thả lỏng một chút: “Ừm.”