Chương :
Bà mập run run, vừa rồi bà ta có bao nhiêu kiêu ngạo, hiện tại liền bấy nhiêu chật vật: “Lục… Mạc tổng, xin lỗi, đều là lỗi tôi, tôi có mắt không tròng, không nhìn được thái sơn, thế nhưng… Thế nhưng anh thực sự bị cái Lan Lâu công chúa bỏ bùa mê thuốc lú rồi, ả chỉ thích câu dẫn đàn ông, chồng tôi đã bị ả câu dẫn!”
Ý của bà là… mị lực tôi không đủ, không thể giữ người phụ nữ của mình, người phụ nữ của tôi lại cắm sừng tôi?”
Mạc Tuân hỏi ngược.
Mặt bà mập xám như tro tàn, lập tức ngòi liệt trên thảm.
Mạc Tuân cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua bà mập lần cuối cùng: “Về sau cẩn thận một chút, con người của tôi đặc biệt thích bao che, nếu ai dám đụng đến người phụ nữ của tôi, tôi chẳng những sẽ chặt kẻ đó cho chó ăn, còn muốn tịch thu cả gia sản. Lần sau đừng để đụng phải họng súng của tôi?”
Nói xong Mạc Tuân đẩy cửa phòng ra đi vào.
Bà mập phía ngoài: “…
Bà ta bị một vạn điểm bạo kích sau đó lại bị lắp đầy miệng cầu lương sao?
“Chồng ơi…” Bà mập cầu cứu nhìn về phía Triệu tổng.
Triệu tổng cũng không khá hơn chút nào, ông ta nhớ tới chính mình cũng đã từng nhìn Lan Lâu công chúa nhiều lần, phỏng chừng khi đó vị boss lớn này đã nhớ kỹ ông ta.
Nhưng, Lan Lâu công chúa không phải chuẩn bị trở thành Cửu Lăng vương phi sao, từ lúc nào lại thành người phụ nữ của đệ nhất tài phiệt toàn cầu Mạc Tuân?
Triệu tổng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ miên man của mình, ông ta vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn! Lan Lâu công chúa cũng không phải là người phụ nữ ông ta có thể mơ ước.
“Lần này bà đã hại chết tôi rồi, mau đứng dậy, mau biến đi, đừng ở chỗ này mát mặt xấu hổ nữa, còn có, tôi muốn ly hôn với bài” Triệu tổng phẩy tay áo bỏ đi.
Bà mập nhanh chóng bò dậy, đuổi theo: “Chồng ơi, em không muốn ly hôn, anh chờ em một chút đi!”
Phòng tổng thống.
Lê Hương ôm Bịch Sữa Nhỏ đứng trên ban công, hai mẹ con đang ngắm sao.
Lúc này vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Mạc Tuân đi tới.
Mạc Tuân đi tới, vươn hai cánh tay có lực kiện ôm Bịch Sữa Nhỏ.
Bịch Sữa Nhỏ rời khỏi vòng tay ấm áp thơm ngát của Lê Hương, nhanh chóng cắt lên chất giọng non nớt, kháng nghị nói: “Bố, con muốn cô giáo tiên nữ ôm cơ.”
Lê Hương vươn tay nhỏ bé muốn ôm Bịch Sữa Nhỏ: “Hay là tôi tới ôm đi!”
Mạc Tuân nâng mí mắt anh tuấn nhìn Lê Hương một chút, trầm thấp hỏi: “Ôm không nặng à?”
Bịch Sữa Nhỏ đã ba tuổi rồi, cũng đã khoảng kg, ôm có hơi nặng.
Lê Hương khẽ giật mình, anh…
Đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông ôm Bịch Sữa Nhỏ vào phòng, đi đến giường lớn.
Người đàn ông thân hình cao lớn một tay ôm Bịch Sữa Nhỏ, rất nhẹ nhàng, quà nhiên là lực max.
Đều nói ông bố bỉm sữa rất giỏi, quả nhiên là vậy.