Chương :
“Mạc Tuân, có phải con trai đã… tỉnh hay không?” Lê Hương nhỏ giọng hỏi.
Mạc Tuân nhanh chóng liếc Bịch Sữa Nhỏ, Bịch Sữa Nhỏ liền nhắm nghiền hai mắt.
Đợi Lê Hương quay đầu nhìn lại, Bịch Sữa Nhỏ vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say.
“Con chưa tỉnh, cô nhỏ giọng một chút, chúng ta vào phòng tắm.” Mạc Tuân nhanh chóng xuống giường, còn muốn ôm ngang Lê Hương đi.
Trong phòng tắm.
Mạc Tuân ôm ngồi Lê Hương trên đài rửa mặt, môi mỏng rơi trên khuôn mặt, trên cổ trắng, bàn tay to cũng bắt đầu xé rách đồ ngủ trên người cô.
Buổi sáng ham muốn của đàn ông rất mãnh liệt, lại thêm đã lâu chưa thân mật, anh không thể nhịn được nữa.
Lê Hương đẩy không ra anh, huống hồ con trai vẫn còn ở bên ngoài, cô cũng không dám làm anh tức giận, đại khái cảm giác mình tránh không khỏi, cô nhanh chóng nói: “Mạc Tuân, anh chờ một chút, để cho tôi uống thuốc đã.”
Mạc Tuân buông cô ra, khàn giọng hỏi: “Uống thuốc gì?”
“Giống như lần trước thôi, uống thuốc tránh thai.”
Thuốc tránh thai.
Nghe ba chữ đó, ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, anh lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, một lát sau tiếp tục xé rách đồ ngủ trên người cô: “Lần này không cần uống, tôi sẽ dùng biện pháp bảo vệ, sẽ không để cô mang thai.”
Anh nói cái gì?
Lê Hương hiện tại không dám không uống thuốc kia, bởi vì nếu như cô không uống sẽ đau chết đi sống lại, cô nhất định phải uống.
“Mạc Tuân, anh buông ra, cái kia… biện pháp an toàn cũng không phải trăm phần trăm, vì lý do an toàn, tôi muốn uống thuốc tránh thai.”
Thái độ của cô hết sức kiên trì, Mạc Tuân nhìn cô một cái, cũng không định chấp nhận, anh vẫn hôn lên khuôn mặt cô.
Thế nhưng rất nhanh Mạc Tuân đã mẫn cảm nhận ra thân thể cô biến hóa, bởi vì cơ thể cô từ từ trở nên lạnh ngắt, giống như một cục đá.
Mạc Tuân mở mắt ra, trong tròng mắt thâm thúy nhanh chóng lóe lên ánh sáng, dường như sau khi cô từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, chỉ cần anh vừa đụng đến cô, cô sẽ cứng ngắc.
Đoạn thời gian trước ở Đề Đô, anh còn nói lời cay nghiệt với cô, nói không muốn làm tình với một khúc gỗ, không thích làm với xác chết.
Lúc đó anh liền nhận thấy được điểm này, nhưng một đêm cuối cùng ở Đề Đô, cô nhiệt tình như lửa, tuyệt nhiên khác xa dáng vẻ cứng ngắc, làm cho anh bỏ đi nghi ngờ.
Hiện tại, cô lần nữa cứng ngắc giống như một tảng đá.
Mạc Tuân chậm rãi buông lỏng cô ra.
Lê Hương nhanh chóng đẩy anh ra, từ trên đài rửa mặt nhảy xuống: “Thuốc tránh thai đang ở trong ngăn kéo trong phòng, tôi đi lấy ngay.”
Đôi mắt Mạc Tuân thâm thúy như vết mực phẩy lên, nhìn chằm chằm cô, anh không nói lời nào.
Lê Hương cũng cảm giác được anh hiện tại rất nguy hiểm, dáng vẻ Mạc Tuân không nói lời nào phá lệ thâm trầm, khiến người ta không đoán ra.
Chắc anh sẽ không nghỉ ngờ viên thuốc kia chứ?