Từ trong thư phòng lớn của Alston đi ra, Alan gặp ngay Thượng tướng Bark phong trần mệt mỏi, vừa chạy đến từ hành cung bí mật của Anthony.
“Nếu không có chuyện gì quan trọng, lúc này tốt nhất ngài đừng đi gặp Bệ hạ.” Alan khép cửa lớn thư phòng lại, bình thản nói: “Hiện giờ Bệ hạ không có tâm tình xử lý bất cứ chuyện gì.”
Thượng tướng Bark cau mày, do dự rồi nói: “Ta đến để nhận lỗi với Bệ hạ, Anthony…”
“Con đã nói với ông ta, yên tâm, ông ta biết từ đầu đến cuối đều là ý của con, sẽ không trút giận lên đầu ngài, hơn nữa…” Alan nhếch miệng mỉa mai cười lạnh, “Hiện giờ ông ta cũng không có tinh thần để đau lòng cho con trai lớn của ông ta.”
Thượng tướng Bark không hề biết kế hoạch của Alan, lúc này thấy hắn ung dung thì không khỏi lo lắng trong lòng, Alan dứt khoát mời Bark đến phòng trả nhỏ ở lầu dưới, nói lại lời mình vừa nói với Alston từ gốc đến ngọn một lần nữa.
“Con!” Thượng tướng Bark siết nắm tay la lên, “Hà cớ gì phải gấp gáp như vậy!”
Thượng tướng Bark lắc đầu liên tục, vỗ tay thở dài: “Lúc trước ta đã từng nghĩ, sau khi xử lý tai họa ngầm là Anthony này con có thể đi tự thú, thừa nhận chuyện lén lút kết hợp với Thái tử phi Điện hạ, theo luật con và Thái tử phi Điện hạ phải bị tách ra lưu đày năm, nhưng hiện giờ đã loạn thành thế này, ai sẽ để ý những việc đấy, các con tách nhau ra một khoảng thời gian, sau khi tình hình hơi bình ổn lại ta sẽ bí mật sắp xếp cho các con đến nơi đóng quân của ta, đến lúc đó mỗi ngày các con đều có thể ở bên nhau, tốt biết bao!” Trên địa bàn của Alston, vẫn có vài chuyện không tiện nói rõ — Lúc này nhận tội bị lưu đày, ngoài mặt là nhận tội một cách tích cực, thực tế là đi lánh nạn, phiền phức của Alston lần này không nhỏ, Alan thật sự không cần phải ở lại Chủ tinh chịu liên lụy.
Hiện giờ là thời cơ tốt để kế vị, nhưng tương đương đó, Alan sắp phải tiếp nhận cục diện rối loạn của Alston cùng với Hoàng vị.
Là thuộc hạ, Bark tất nhiên hy vọng Alan sớm ngày đăng cơ, nhưng là ông ngoại, Bark chỉ hy vọng Alan có thể yên ổn vượt qua hiểm nguy này.
Alan đương nhiên có thể thông cảm cho lòng thương yêu của Bark, hắn cúi đầu cười chậm rãi nói: “Con hiểu rõ ý tốt của ngài, nhưng bây giờ chạy đi, sau này tai họa ngầm càng nhiều.”
Trước hết không đề cập đến việc khi nào Alston và Bùi Toàn mới có thể phân ra cao thấp, thân phận của mình đã bại lộ, thời điểm này trốn đi, sau này mình phải lấy thân phận gì để quay về?
Alston đang tuổi tráng niên, lần này mình đã hoàn toàn trở mặt với ông ta, một khi mình bị lưu đày, e rằng chẳng qua mấy năm nữa là Alston lại có thể có thêm một Hoàng tử, cho dù vẫn là con riêng, nhưng chỉ cần nó là lính gác, Alston sẽ có thể đoạt lại quyền thừa kế của mình một cách danh chính ngôn thuận.
Lúc ấy mới là bị động chân chính.
Quan trọng hơn là, trong tương lai Bùi Nghiêu lấy thân phận gì để quay lại Chủ tinh?
Chuyện qua nhiều năm, sẽ không ai nhớ anh từng là anh hùng đã cứu vãn đại cục của Alice, dốc hết sức bảo vệ vô số dẫn đường, người khác chỉ sẽ nói, đó là con trai của kẻ chủ mưu làm Đế quốc rơi vào loạn lạc.
Alan không cho rằng sau khi mình và Bùi Nghiêu rời khỏi trung tâm chính trị của Chủ tinh Alston vẫn sẽ nhớ thương bọn họ, dựa vào tính khí của Alston, đến lúc đó e rằng nước bẩn gì cũng sẽ muốn tạt lên người mình và Bùi Nghiêu. Lòng dạ Alan cứng cỏi, chưa bao giờ để ý đến mấy lời đồn đãi hỗn loạn, nhưng hắn không thể để người khác vấy bẩn Bùi Nghiêu của hắn như vậy.
Đúng là kế vị lúc này sẽ gặp phải không ít vấn đề, nhưng nói một cách tương đối, Alan sẵn lòng cắn răng chống đỡ ngay lúc này, nhìn chung sẽ tốt hơn bây giờ chạy đi sau này lại quay đầu về, gian khổ của việc bị lưu đày năm rồi lại đánh về, trải qua một lần là đủ rồi.
“Chẳng qua…” Bark nói không mấy chắc chắn, “Bệ hạ sẽ đồng ý à? Ngài ấy…” Bark vô cùng hiểu rõ con rể của mình, bảo hắn giao ngôi vị Hoàng đế ra, chẳng khác nào muốn lấy mạng của hắn.
Alan ung dung cười: “Ông ta đương nhiên sẽ đồng ý.”
Bark kinh ngạc: “Con chắc chắn như vậy?”
“Không có Hoàng đế nào mong muốn quốc gia bị hủy trong tay mình, về điều này xuất phát điểm của Alston và mỗi Hoàng thất đều như nhau, bất kỳ lợi ích nào cũng phải nhường bước trước lợi ích của Đế quốc.” Alan nhìn Bark, “Alston có không chịu nổi, cũng sẽ không trơ mắt nhìn Hoàng quyền đổi chủ.”
Ngẫm lại náo loạn hai ngày nay Bark vẫn còn sợ hãi, Alan tiếp tục nói: “Hơn nữa… quả thật ông ta cũng không có cách nào tốt hơn để chuộc lỗi cho tội nghiệt phạm phải trước kia.”
“Nói trắng ra là, thay vì giao Hoàng vị cho người khác, chi bằng giao cho con.” Alan bình thản nói: “Ít nhất con cũng mang họ Norman, ít nhất đây cũng tính là danh chính ngôn thuận.”
Bark lắc đầu cười: “Phải… ít nhất con là con trai của ngài ấy.”
“Nhưng mà.” Bark nghiêm mặt nói, “Con phải chuẩn bị cho tốt, cho dù có thể thuận lợi kế vị, tình cảnh của con cũng sẽ không suôn sẻ hơn hiện giờ.”
Trước khi Hoàng trữ các đời kế vị lão Hoàng đế đều phải nỗ lực tạo danh thế cho Hoàng trữ, cử đi làm vài việc có thành tích lớn lao, thường xuyên bố trí hoạt động từ thiện để Hoàng trữ lộ mặt, để làm cho dân chúng và kẻ thù chính trị nhìn thấy, Hoàng đế mới không phải là hạng người bình thường, anh ta sẽ dẫn dắt Đế quốc đi đến vinh quang, mà trước khi Alan kế vị thì sao?
Che giấu bí mật là dẫn đường, lén lút kết hợp với lính gác, không tuân theo luật pháp, lừa gạt dân chúng…
Bark cười khổ, nếu như Alan thật sự kế vị tại thời điểm này, hắn có lẽ sẽ là vị Hoàng đế chịu nhiều chỉ trích nhất.
Alan lắc đầu: “Đây vẫn không phải là chuyện quan trọng nhất, hiện giờ chuyện phải quan tâm nhất là…”
“Điện hạ.” Quan theo hầu của hành cung Efoda gõ cửa phòng trà, mang vẻ mặt kỳ dị nói: “Có người gọi đến hành cung, tự xưng là người quen cũ của ngài, xin nói chuyện với ngài, ngài… ngài muốn gặp người này không?”
Alan ngưng lại một thoáng rồi nói tiếp lời vừa nãy: “Chuyện phải quan tâm nhất là, Bùi Toàn có bằng lòng chấp nhận giao dịch của con hay không.”
Alan cùng người hầu đi đến phòng truyền tin, quả nhiên, đối phương là Bùi Toàn.
Người bên kia truyền tin khi liên lạc vừa nãy không phải là Bùi Toàn, lúc này các người hầu trong phòng truyền tin đều giật mình — Nhờ phúc của đoạn video phát đi phát lại hôm qua, hiện giờ không có ai không nhận ra Bùi Toàn.
Alan sớm có chuẩn bị, hắn bảo các người hầu lui ra, lẳng lặng nhìn hình ảnh của Bùi Toàn ở đầu bên kia: “Thượng tướng.”
Ánh mắt của Bùi Toàn phức tạp, y im lặng một lúc lâu sau đó mới nói: “Lúc trước tôi… không biết cậu là dẫn đường.”
“Tôi tin.” Alan gật đầu, “Ông có hận Alston hận tôi hơn nữa, cũng không đến mức hại con trai mình như vậy.”
Bùi Toàn bị đâm đến điểm yếu, trên mặt lóe qua vẻ đau đớn.
Sau khi biết được Alice cũng rơi vào náo loạn y đã biết xảy ra chuyện, nhưng lúc đó y cũng không mấy để ý, có Alan, y tin con trai mình sẽ không bị pheromone của mấy dẫn đường nhỏ bé lung lạc tâm trí, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ được là…
Bùi Toàn rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Hiện giờ nó vẫn ổn chứ?”
Giọng điệu Alan xa cách: “Cảm ơn quan tâm, vẫn ổn.”
Bùi Toàn cười khổ: “Trải qua chuyện này… có lẽ các cậu đều sẽ hận tôi.”
Alan im lặng, chuyện lần này, nói không trách Bùi Toàn là giả.
Nhưng Bùi Toàn đã làm sai gì chứ? Thuộc hạ trung thành đi theo y trước kia gần như đều chết trận nơi tha hương do âm mưu của Alston, bản thân y càng không thể không mai danh ẩn tích ở nơi cằn cỗi năm, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu Alan trả thù e rằng thủ đoạn của hắn sẽ tàn độc hơn thủ đoạn của Bùi Toàn.
Nhưng Bùi Toàn ngàn không nên vạn không nên, thương tổn đến Bùi Nghiêu.
Bùi Toàn thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Có lẽ cậu sẽ không tin tôi nữa… nhưng lần này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lan tràn chiến hỏa đến Alice.”
“Từ lúc bắt đầu tôi đã dặn dò người của nhà Camplin, người tôi muốn đối phó chỉ có Alston, tôi biết ông ta và cậu có mối thù cũ, nên đã cố ý phái người lấy đi hết tất cả thuốc cấm, nhưng không ngờ… tôi không có ý giải thích cho bản thân.”
Bùi Toàn nhắm mắt, tiếp tục nói: “Sau này nếu nó có hỏi đến, xin cậu nói với nó, ba chưa bao giờ nghĩ đến việc hại nó.”
Lòng Alan ảm đạm, tất nhiên hắn hiểu rõ điểm này, nếu không Bùi Toàn cũng sẽ không chịu đựng nhiều năm như vậy, mấy lần muốn dẫn Bùi Nghiêu đi.
Áp lực đã tạo, tổn thất mình phải chịu cũng đã thể hiện rõ ràng, tiếp theo nên bàn bạc điều kiện, Alan nhìn Bùi Toàn, nói: “Lần tấn công tiếp theo là khi nào?”
Đầu mày của Bùi Toàn nhíu lại, Alan nhìn ra y vẫn không cam lòng, hắn nói: “Tôi chỉ hy vọng ngài có thể hoãn lại một khoảng thời gian… ít nhất để Bùi Nghiêu có thể xuống được giường, cầm được súng.”
Alan cười lạnh nói: “Xin ngài yên tâm, cho dù là trước đó, khi biết được là ngài đang tấn công Alice anh ấy cũng không suy sụp, trái lại, anh ấy điều chỉnh tốt tâm tình để gánh vác trọng trách ngay lập tức, Bùi Nghiêu kiên cường hơn ngài tưởng tượng nhiều.”
Trái tim của Bùi Toàn đau đớn mãnh liệt, vành mắt lập tức đỏ lên.
Alan rũ mắt, đắn đo mấy bận sau đó nói: “Thượng tướng, vì Bùi Nghiêu, tôi sẵn lòng tiếp nhận thù hận của ông, báo thù cho ông, chỉ cần ông đồng ý… tôi sẽ khiến cho Alston mất đi tất cả.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Bùi Toàn Alan chậm rãi đi ra khỏi phòng truyền tin, may mắn thay… Bùi Toàn tín nhiệm mình hơn mình tưởng tượng, cũng yêu thương Bùi Nghiêu hơn.
Alan cố gắng sốc lên tinh thần, bây giờ, chỉ cần Alston nghĩ thông suốt, sau đó…
“Alan!” Không ít Hoàng thất ùa ra từ thư phòng lớn của Alston, mọi người nhìn thấy Alan trong phòng khách tầng dưới thì vội vàng cúi đầu chào hỏi, phu nhân Jenny nâng váy vội vã chạy xuống lầu, sắc mặt cô đỏ lên ánh mắt cô lóe sáng, bước nhanh đến trước mặt Alan, giọng nói run lên, “Bệ hạ… Bệ hạ vừa mới triệu tập bọn cô, tuyên bố, tuyên bố…”
Phu nhân Jenny rưng rưng nước mắt, trịnh trọng nói: “Nhận lỗi thoái vị, truyền ngôi Hoàng đế cho con.”
Trong lòng Thân vương Adair ngũ vị tạp trần, anh vừa vui mừng cho Alan lại lo lắng cho hắn, Thân vương Adair cười khổ lắc đầu, sải bước đến trước mặt Alan, dẫn đầu quỳ một gối xuống tuyên thệ trung thành: “Điện hạ.”
Hoàng thất trên hành lang lầu hai, trên cầu thang xoắn, trong phòng trà hoặc quỳ một chân hoặc khuỵu gối xuống, dồn dập cúi người: “Điện hạ.”
—
Khung cảnh đoạn cuối tưởng tưởng thôi toi cũng thấy rung động nữa ;A;
Btw, tuần sau toi thi môn, nên sẽ k có chap mới, với lại mấy chap sau cũng liền mạch nên toi để post luôn lần. Hẹn gặp lại vào ngày /.