Nghịch Tập [Tinh Tế]

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, hai người dậy sớm, vì để thể hiện sự coi trọng đối với ba mẹ của Hoàng hậu, Alan cố ý thay lễ phục, muốn tự mình đi đến cảng Hoàng gia đón tiếp.

“Bệ hạ.” Sau khi mời các quan theo hầu lui ra Bùi Nghiêu cầu xin lần nữa, “Vẫn nên để một mình em đi thôi, phía Nghị viện nói không phải không có lý, xin ngài suy xét lần nữa, ba mẹ em sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ này đâu.”

Dẫu rằng Bùi Toàn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng người liên tiếp gây ra sự cố trước kia quả thật là y, đối với việc vợ chồng Bùi Toàn đến thăm lần này Nghị viện vẫn luôn đề nghị Alan đừng quá khoa trương, “sự việc kia” mới qua một năm, có những người vẫn còn canh cánh trong lòng, thật sự không cần thiết phải kích thích bọn họ vào thời điểm này, nhưng rất đáng tiếc, lần này Nghị viện lại đụng phải họng súng, cùng ngày Alan gọi nghị viên nộp đề nghị đến điện Aman’Thul trách mắng một trận, trên dưới Nghị viện biết điều không dám nhắc lại nữa, trong nháy mắt bên tai Alan thanh tĩnh đi rất nhiều.

“Thượng tướng và phu nhân đương nhiên sẽ không để ý, anh cũng không phải vì làm cho họ nhận tình của anh.” Alan cười thoải mái, “Điện hạ, anh vì ai ngài không hiểu rõ à?”

Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, tất nhiên anh biết, chẳng qua Alan muốn để tất cả mọi người biết hắn xem trọng mình đến thế nào mà thôi, hơn nữa tự mình đi nghênh đón Bùi Toàn và Moira, còn có thể giành được hảo cảm trước mặt họ, để họ yên tâm rằng Alan đối đãi thật lòng với con trai mình.

“Cho nên đừng nói với anh những lời đó nữa, cũng không cần để ý Nghị viện nói cái gì.” Alan xoay người qua tiếp tục sửa sang áo somi, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong trào phúng, “Hiện giờ anh còn thật sự không quan tâm đến bọn họ.”

Chuyện này Bùi Nghiêu tin, từ sau khi đăng cơ Alan làm suy yếu quyền lực của Nghị viện từng bước, Nghị viện hiện giờ quả thật không thể so sánh với Nghị viện khi Alston chấp chính, những người luôn thích công kích Alston độc tài lúc trước đều nhịn không được mà nhớ nhung Alston, so với Alan, hắn thật sự quá thân thiện.

Đương nhiên, chuyên quyền độc đoán quá mức cũng không tốt, nhưng tình hình khi Alan kế vị quá đặc thù, vội vã lên ngôi, đếm không hết loạn trong giặc ngoài, thành viên Hoàng thất bàng quan, trong số quý tộc kẻ xem chừng chiếm đa số, ngoài miệng vẫn cúi đầu xưng thần với Alan, nhưng không có mấy người thật lòng đi theo Alan, trong Nghị viện càng không có chút thế lực của riêng Alan, thứ Alan nhận được khi đăng cơ chỉ là một cái vỏ rỗng, chính quyền đối địch còn đang rục rịch, trong tình huống này mà không độc tài, vậy chỉ có thể đợi quyền lực di dời ra bên ngoài hoàn toàn bị biến thành một con rối.

Alan bày mưu tính kế nhiều năm, sẽ cam lòng làm một con rối à? Nực cười.

Cho nên nói hắn vì bản thân cũng được, nói hắn báo thù cho Bùi Nghiêu cũng được, trong một năm ngắn ngủi, Alan bước từng bước một, đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ Hoàng thất có quyền thừa kế cần giết thì giết cần đuổi thì đuổi, sau đó lại thay máu quy mô lớn cho Nghị viện mấy lần, sau vài lần hành động lớn Alan đã nắm chặt cả Đế quốc trong lòng bàn tay mình, sự tập trung quyền lực của Đế quốc có thể so với thời chiến, Nghị viện lúc này, đừng nói chi đến tạo áp lực cho Alan, cho dù nêu những ý kiến không thuận tai, đều phải cẩn thận tìm từ, đã không còn quang cảnh của khi xưa nữa.

Alan không cho phép Bùi Nghiêu dong dài, sau khi sửa soạn xong thì trực tiếp dẫn người đi đến cảng Hoàng gia.

“Bệ hạ.” Tinh hạm Dũng Khí của Bùi Toàn và Moira đến cảng đúng giờ, Bùi Toàn bước xuống tinh hạm, Moira theo sau y, sau khi nhìn thấy Alan Moira mỉm cười rũ mắt, “Phiền ngài đến đón chúng tôi.”

“Phu nhân.” Alan đến gần một bước, thân sĩ nâng tay của Moira lên hôn, mỉm cười nói, “Chào mừng về nhà.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Alan gặp Moira, lúc trước Alan luôn cảm thấy Bùi Nghiêu và Bùi Toàn là cùng một khuôn đúc ra, hiện giờ xem ra cũng không hẳn, ngũ quan của Bùi Nghiêu giống Bùi Toàn, nhưng trên gương mặt có thêm một phần dịu dàng của Moira, có sự oai hùng của cha, lại thêm sự tao nhã của mẹ, cho nên mới hấp dẫn đến vậy.

Alan quay đầu đi nhìn Bùi Nghiêu cho đến nay vẫn giữ được danh hiệu “Tướng quân anh tuấn nhất của Đế quốc” thì thầm hài lòng, cũng ít đi chút oán khí đối với Bùi Toàn, hắn bắt tay Bùi Toàn, cũng nói: “Chào mừng về nhà.”

Bùi Toàn dời tầm mắt từ dấu hôn trên cổ của Bùi Nghiêu, bình thản gật đầu: “Cảm ơn sự nhiệt tình của ngài.”

[=))))))]

Vốn Moira lo lắng Alan sẽ mang lòng thận trọng cảnh giác đối với Bùi Toàn, thấy thế yên lòng đi không ít, cô mỉm cười nhìn chồng oán trách: “Rõ ràng là nhớ Bệ hạ và Bùi Nghiêu đến vậy, hiện giờ còn giả vờ bình thản như thế để làm gì?”

Alan thông cảm nở nụ cười, Moira quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười lắc đầu: “Chỉ mấy tháng không gặp, thần sắc thế mà tốt lên nhiều như vậy.” Moira quay đầu nhìn Alan cảm kích, thật lòng thật dạ nói: “Ở Tara một năm trạng thái của nó đều chưa từng tốt đến vậy.”

Alan nhướng mày, cười trêu ghẹo nói: “Phu nhân, cùng là dẫn đường, lẽ nào ngài không biết chúng ta quan trọng đến nhường nào đối với lính gác sao?”

Moira mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn nhìn ra được, ngài chăm sóc nó tỉ mỉ.”

Alan cười cười, quay sang nói: “Cảng gió lớn, chúng ta quay về Aman’Thul trước đã, Hoàng hậu đã sớm bảo các người hầu chuẩn bị món ăn mà Thượng tướng và phu nhân thích ăn, lúc này hẳn đã chuẩn bị xong.”

“A…” Moira khó xử nhìn Bùi Toàn một cái, áy náy nói, “Trước đó chúng tôi không biết ngài sẽ đến, vốn dĩ Thượng tướng định đi thăm mấy vị chiến hữu năm xưa của anh ấy trước, đã hẹn rồi, việc này…”

“Vậy tất nhiên không thể trái hẹn.” Alan cười với Bùi Toàn, “Ta và Hoàng hậu muốn cho hai vị một bất ngờ, không ngờ rằng thời gian sẽ xung đột, việc này cũng không phải là chuyện gì lớn, Thượng tướng tùy ý là được, chẳng qua cơm tối xin nhất định phải đến.”

Alan nói chuyện khiêm tốn chân thành, trên mặt Bùi Toàn cũng thả lỏng rất nhiều, Bùi Toàn gật gật đầu: “Cảm ơn ngài tiếp đón nồng hậu, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Alan quay đầu nhìn Moira, cười: “Vậy mời phu nhân đi về trước với chúng tôi nhé.”

Moira nhìn Bùi Toàn, Bùi Toàn gật đầu, dịu giọng nói: “Em đi trước đi.” Lúc này Moira mới cười dịu dàng khoác lên cánh tay Alan đưa qua, Alan không khỏi thầm cười, tính tình ngoan ngoãn của Bùi Nghiêu, cõ lẽ cũng giống mẹ.

Nhưng Alan lại lắc lắc đầu, Bùi Nghiêu chỉ nghe lời mình, ở bên ngoài đụng phải mâu thuẫn cũng ngang ngược dọa người, có lẽ vẫn là giống Bùi Toàn hơn chút.

Ba người cùng các quan theo hầu đi lên một tinh hạm nhỏ, không bao lâu đã về đến điện Aman’Thul.

Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, Alan biết khi có mặt mình Moira không tiện nói chuyện với Bùi Nghiêu, ngồi trong chốc lát đã đứng dậy cười nói: “Có chút việc trì hoãn cần ta đi xử lý, ta đi trước.”

Moira cười gật đầu: “Đã chậm trễ thời gian của ngài.”

“Sao vậy được.” Alan ấn nhẹ vai của Bùi Nghiêu không để anh đứng dậy, cười nói, “Trò chuyện cùng phu nhân một lát, chốc nữa anh sẽ quay lại.” Alan lại nhìn Moira, mỉm cười nói: “Cần gì cứ nói với Hoàng hậu là được, xin nhất định phải xem nơi này là nhà của mình.”

Moira liên tục cười nói cảm ơn, ngón tay đặt trên vai Bùi Nghiêu của Alan gảy vành tai anh một cái không chút dấu vết, xoay người rời đi.

“Bé cưng của mẹ.” Sau khi Alan đi quả nhiên Moira thoải mái hơn rất nhiều, cô ngồi đến bên cạnh Bùi Nghiêu kéo anh qua nhìn trái nhìn phải, mãi một lúc lâu mới hài lòng nói, “Vừa nãy không phải mẹ nói lời khách sáo đâu, con hiện giờ và khi ở Tara hoàn toàn là hai người khác nhau.”

Bùi Nghiêu sợ Moira áy náy, lắc đầu cười nói: “Cũng không có khác biệt quá lớn, chẳng qua vẫn quen sinh hoạt ở đây hơn mà thôi.”

“Sao có thể vậy được.”

Moira cười lắc đầu, so với Bùi Toàn chỉ có thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ của Bùi Nghiêu, là phụ nữ nên cô càng nhìn thấy nhiều hơn, thần sắc Bùi Nghiêu tốt thấy rõ, cho dù là sau khi kết hợp trạng thái sẽ tốt hơn, nhưng không có người chăm sóc chu đáo và nuôi dưỡng xa xỉ thì tuyệt đối sẽ không giống như trở thành người khác trong thời gian ngắn như vậy. Hơn nữa, tuy rằng mới vào điện Aman’Thul chưa đến một giờ, nhưng cô đã nhận ra, từ quản gia cho đến thị nữ, mỗi người đều tất cung tất kính với Bùi Nghiêu, khi phục vụ anh thậm chí còn tận tâm hơn Alan, những điều này tất nhiên đều được xây dựng trên nền tảng Alan vô cùng quan tâm con trai mình.

Lại nhìn gia cụ và bài trí trong phòng đang ngồi, đây chẳng qua chỉ là phòng khách nhỏ bên cạnh phòng của Bùi Nghiêu, nhưng trang trí trong phòng còn tỉ mỉ hơn phòng tiếp khách cá nhân của Alan đi ngang qua lúc nãy, cô hiểu rõ tính cách của con trai mình nhất, anh tuyệt đối sẽ không chủ động yêu cầu những thứ này, tất nhiêu đều là Alan nghĩ đến trước, cố ý bố trí chuẩn bị cho Bùi Nghiêu.

Khi Bùi Nghiêu mới bị lưu đày đến Tara Moira thấp thỏm không yên trong lòng, cảm thấy Alan cũng không yêu Bùi Nghiêu giống như lời anh nói, nếu không sao có thể nhẫn tâm đối xử với vợ mình như vậy, sau đó lại dần dần nghe được Alan bắt đầu trút giận với Nghị viện Moira mới hiểu ra, lòng hơi yên tâm, hiện giờ nhìn thấy tất cả mọi thứ trong điện Aman’Thul, cô đã hoàn toàn yên lòng.

Hơn nữa nhìn thái độ trong cử chỉ của Alan đối với Bùi Nghiêu, rõ ràng là vô cùng yêu thương anh, nhưng khó có được là Alan thận trọng lễ độ, ở trước mặt các quan theo hầu vẫn luôn gọi Bùi Nghiêu là “Hoàng hậu” hoặc là “Điện hạ”, chưa từng gọi thẳng tên của Bùi Nghiêu, cho dù ở trước mặt mình, cũng gọi Bùi Nghiêu Hoàng hậu là nhiều, Moira gặp qua vô số người, tất nhiên nhìn ra được giữa bọn họ không phải là vẻ khách sáo bằng mặt không bằng lòng của vợ chồng quý tộc, con trai mình thật lòng kính yêu Alan, Alan cũng xem con trai mình như người ngang hàng để đối đãi.

Lại nhìn dấu vết mờ ám không giấu được trên cổ của Bùi Nghiêu, nghĩ đến hành động thân thiết nhỏ theo bản năng của Alan với Bùi Nghiêu… Trong một giờ ngắn ngủi những lo lắng trước đó của Moira đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự hài lòng.

Cậu con rể này đáng đồng tiền bát gạo dễ sợ: (((((

Toi cũng thích mấy hành động nhỏ như hôn tai hôn cổ sờ trán hôn trán của cậu Alan, so soft~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio