Dinh thự Camplin, Camplin cha ngồi trên ghế dựa mãi một lúc lâu cũng không nói lời nào.
“Con biết ngay mà, lại hỏng trong tay của Bettina!” Camplin con đi qua đi lại trong phòng, tức đến mức con ngươi đỏ lên, căm giận nói, “Làm mất vị trí Thái tử của Điện hạ Anthony vẫn chưa thôi, còn muốn cả nhà chúng ta chết chung với nó! Rõ ràng Bệ hạ không có chứng cứ xác thực, nếu không đã sớm trừng trị chúng ta, lần này rõ ràng là một phép thử, một lời cảnh cáo! Chính vì nó, mà đã biến thành hiện thực!”
Camplin con cắn răng: “Nhất định Bệ hạ đã bắt đầu điều tra chúng ta, thuốc ở phòng thí nghiệm vẫn chưa làm xong, một khi xảy ra chuyện thì không kịp mất…”
“Được rồi!” Camplin cha nghiêm giọng ngắt lời Camplin con, quát mắng, “Sau khi xảy ra chuyện tối kỵ nhất chính là người của mình trách móc lẫn nhau, có ích gì không?! Bây giờ con chán ghét vứt bỏ Bettina, tại sao không nhắc đến việc năm xưa con vui sướng mừng rỡ thế nào khi Điện hạ Anthony được phong làm Hoàng Thái tử? Từ đầu đến cuối vinh quang của gia tộc đều do Bettina cho chúng ta! Bây giờ nó có chuyện con lại muốn phân rõ quan hệ, vậy bây giờ nếu ba bị giam lỏng, có phải ngày mai con sẽ đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba không? Tránh cho ba liên lụy con!”
Camplin con bị Camplin cha mắng đến á khẩu không nói được gì, lát sau cúi đầu nói: “Xin lỗi phụ thân, là con thất thố…” Nửa năm nay trong nhà gặp tai họa liên tiếp, mỗi lần đều có liên quan đến Bettina, vốn Camplin con đã mất kiên nhẫn, hơn nữa phu nhân của Camplin con liên tục than phiền, Camplin con gần như đã không còn bất cứ kiên nhẫn nào với em gái mình.
Đầu mày của Camplin cha nhíu chặt, lão im lặng một thoáng rồi nói: “Đừng vội, vẫn chưa đến thời điểm tồi tệ nhất, hiện giờ Bệ hạ chỉ biết ba đi gặp ai đó, nhưng ngài ấy không xác định là người nào, hơn nữa cả chúng ta còn không biết tên kia là ai, ba nghĩ tạm thời Bệ hạ cũng chưa tra ra được thân phận của hắn, việc này có lợi cho chúng ta, mọi việc vẫn có cơ hội xoay chuyển.”
“Cơ hội xoay chuyển gì? Chúng ta thậm chí còn không biết tên kia rốt cuộc muốn làm gì.” Camplin con nghĩ mãi không ra, buồn bực vò đầu bứt tóc, “Hắn bảo chúng ta thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, gây nên hỗn loạn, sau đó thì sao? Sau đó rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Trong mắt Camplin cha lóe lên u quang, chậm rãi nói: “Không sao, chúng ta chỉ cần biết mình muốn làm gì là được.”
Camplin con ngây ra sau đó mắt sáng lên, gật đầu nói: “Phải! Chỉ cần chứng minh Alan là…”
“Được rồi!” Camplin cha chặn lời tiếp theo của Camplin con, nằm xuống lại, nhắm mắt nói, “Sắp tới ba không đi ra ngoài được, bên ngoài dinh thự cũng có thêm không ít người của Bệ hạ, con phải cẩn thận mọi việc, nhớ kỹ, hiện giờ tất cả nhục nhã và nhẫn nại đều là vì vinh quang về sau.”
Camplin con cúi đầu: “Vâng.”
“Từ hôm nay trở đi chính thức vào mùa xem mắt, bảy ngày đầu trước hết tiến hành kiểm tra thân thể.” Alan đưa bảng quy trình cho Bùi Nghiêu, “Các bác sĩ ưu tú nhất của toàn Đế quốc sẽ thực hiện kiểm tra tỉ mỉ đến tận chân tơ kẽ tóc cho mỗi một học sinh của chúng ta, đồng thời làm ra đánh giá đối với thân thể của bọn họ, đưa ra đề nghị chính xác nhất làm thế nào để cải thiện cơ thể của bọn họ trong tương lai, đảm bảo sau này bọn họ có thể thuận lợi có được con cháu khỏe mạnh.”
Bùi Nghiêu nhịn không được bật cười: “Đây là bài quảng cáo hợp tác với bệnh viện à?”
“Không, là Bộ Tuyên truyền nói cho người nộp thuế nghe.” Alan ngồi lên tay vịn sofa Bùi Nghiêu đang ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy sạch sẽ nhẵn nhụi của Bùi Nghiêu, cười khẽ nói: “Nói ra, chúng ta cũng nên bắt đầu chú ý đến công việc và nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể.”
“Hả?” Bùi Nghiêu ngẩng đầu, “Tại sao?”
Alan mỉm cười: “Quên rồi à? Chúng ta đã nói, sau khi mùa xem mắt kết thúc sẽ chính thức thành hôn, đến lúc đó chúng ta có thể xin tử cung nhân tạo, để có một đứa con.”
“Thật sao?” Bùi Nghiêu vui vẻ nói, “Nhưng tôi nhớ vợ chồng đồng tính phải kết hôn trên một năm, vả lại phải thông qua xét duyệt sau đó mới có thể nộp đơn xin.”
“Thái tử phi, bây giờ ngài đã là giai cấp hưởng đặc quyền.” Trong mắt Alan mang vẻ hài hước, “Hơn nữa dân chúng đều vô cùng hy vọng sớm ngày nhìn thấy Hoàng tôn Điện hạ đáng yêu, anh thì sao? Muốn có con chưa?”
“Vâng.” Bùi Nghiêu thành thật gật đầu, “Tôi chỉ có một người thân là ngài, rất mong có thể có thêm vài người nhà nữa.”
Alan nghe vậy không nén được đau lòng, nhiều ngày qua thật sự có rất nhiều lần Alan nhịn không được muốn nói cho Bùi Nghiêu chân tướng, nhưng nghĩ đến lập trường vi diệu của mình, còn có tính cách chưa rõ ra sao của Bùi Toàn nên Alan vẫn dập tắt ý định này, hắn và Bùi Toàn từ đầu đến cuối không thể tin tưởng lẫn nhau, Alan không dám mạo hiểm.
Alan cười dịu dàng: “Được, chúng ta sẽ có con sớm một chút, anh có biết không, khi thai nhi được tháng là đã có thể đưa về nhà, bác sĩ sẽ phái y tá trông giữ giờ, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy bé con lớn dần.”
“Có thể mang về nhà?” Bùi Nghiêu vô cùng kinh ngạc, giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới, “Vậy… vào tháng thứ chúng ta có thể tự mình ẵm bé ra?”
Alan vội vàng cười giải thích: “Không không, lúc sinh vẫn phải gửi về bệnh viện, bởi vì còn phải làm một loạt các mục kiểm tra, nhưng mà bình thường thì trong một ngày là đã hoàn thành, sau đó chúng ta có thể mang bé con về nhà.”
Bùi Nghiêu mong mỏi vô vàn, nhịn không được nói: “Thật muốn kết thúc mùa xem mắt sớm chút.”
Alan trêu đùa: “Là muốn kết thúc mùa xem mắt sớm chút hay là muốn bị em dấu hiệu sớm chút?” Bùi Nghiêu ngẩn ra, Alan cười cúi đầu hôn lên môi của Bùi Nghiêu, nỉ non, “Thật muốn mau chóng dấu hiệu anh… Sau này sẽ không cần phải rụt tay rụt chân nữa, Thiếu tướng, em sẽ dấu hiệu anh liên tục trong vòng một tháng.”
Lỗ tai của Bùi Nghiêu vèo một cái đỏ lên, may mà sự xuất hiện kịp thời của quan lễ nghi giải cứu Bùi Nghiêu, Alan vẫn nắm lấy tay Bùi Nghiêu, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
Quan lễ nghi cúi đầu: “Quy trình xét duyệt của các bác sĩ đã xong, tất cả bác sĩ và y tá đều là người bình thường, không phát hiện vấn đề.”
“Trong thời gian này nhân viên đi lại thường xuyên, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không để xuất hiện sai sót. Đặc biệt là ngày sau, các lính gác nhận được quyền xem mắt sẽ đến Alice, nhất định phải quản lý bọn họ cho kỹ, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào tiếp xúc trực tiếp với học sinh của chúng ta, đặc biệt là các dẫn đường đã có bạn đời.” Alan thờ ơ nói, “Nếu có lính gác không tuân theo quy tắc, trực tiếp bắn chết.”
Quan lễ nghi rùng mình, Alan thản nhiên nói: “Không cần đắn đo, phía quân đội sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm.”
Quan lễ nghi cúi người lui ra, trên mặt Bùi Nghiêu vẫn mang nét đỏ nhàn nhạt, không được tự nhiên nói: “Nói đến dẫn đường có bạn đời, ngài còn nhớ Cecilia không?”
Alan nghĩ một lát nhớ ra: “Đó là… đó là nữ dẫn đường bị phu nhân Catherine ép bức kết hợp với người mà cô ấy không thích, để tránh mùa xem mắt năm trước nên đã dùng mảnh vỡ bình hoa rạch mạch máu trên cổ của mình.”
Bùi Nghiêu cười gật đầu: “Năm nay lính gác của cô ấy đã có được quyền xem mắt, nhờ những nỗ lực của ngài, năm nay các dẫn đường ở Tháp Ngà và Alice đều được cho phép nộp đơn xin kết hợp với thanh mai trúc mã của mình, chỉ cần những lính gác đó đạt đến ngưỡng yêu cầu thấp nhất để xem mắt là có thể trực tiếp được phê chuẩn cho kết hợp, tổng cộng có đôi tình nhân thông qua xét duyệt ở mùa xem mắt lần này, trong đó có Cecilia, lần này Cecilia và lính gác của cô ấy không cần tham gia vũ hội xem mắt, sau khi hoàn thành kiểm tra bọn họ có thể trực tiếp kết hợp.”
Alan cười: “Em gần như đã quên mất bọn họ.”
“Nhưng bọn họ chưa giây phút nào quên ân huệ của ngài, lúc trước Cecilia liên lạc với tôi, nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến ngài.” Nhớ tới đôi uyên ương mệnh khổ kia Bùi Nghiêu cảm khái vô vàn, “Chỉ tiếc trước đó không lâu lính gác của cô ấy bị thương cánh tay khi đi làm nhiệm vụ, qua mấy tháng sau chắc phải xuất ngũ.”
Alan nhớ mang máng quân hàm của lính gác kia cũng không cao, vì để nhận được quyền xem mắt nên có lẽ cũng đã liều mạng, Bùi Nghiêu ngưng một lát rồi cười nói: “Nhưng mà cũng tốt, Cecilia rất lạc quan, cô ấy không để tâm chồng có phải là quan quân hay không, lính gác kia cũng không quan tâm sau này có thể rong ruổi trong ngân hà nữa hay không, họ lên kế hoạch sau mùa xem mắt sẽ về nhà mở một tiệm nhỏ, an ổn sống qua ngày, tính ra cũng không tồi.”
Không biết vì sao, nghe Bùi Nghiêu nói liên miên những chuyện này tim của Alan đập nhanh từng trận, Alan xoa xoa ấn đường, cười nói, “Nếu có thể làm em và anh bình thản sống qua một đời, em cũng sẵn lòng bỏ đi thân phận này.”
“Xin đừng nói như vậy.” Bùi Nghiêu vội vàng nói, “Ngài là Thái tử, là hy vọng của Đế quốc.”
Bùi Nghiêu cúi đầu nở nụ cười: “Chẳng qua Cecilia bọn họ có rất nhiều chỗ đáng để chúng ta học tập… Cô ấy vô cùng kiên cường, nhìn thì như một cô gái yếu ớt, thế mà có thể kiên trì bước tiếp dưới ách thống trị đàn áp của Catherine, thật sự rất không dễ dàng.”
“Phải.” Alan cười nhìn Bùi Nghiêu, “Em nhớ anh đã nói với em, nếu có một ngày em cũng bị bắt vào Tháp Ngà, muốn em kiên cường giống cô ấy, đợi anh đến cưới em.”
Alan như đang an ủi Bùi Nghiêu cũng như đang an ủi chính mình, cười nói: “Nhưng rất tiếc, hiện giờ đã không giống như lúc trước, tình nhân yêu nhau trước khi vào trường có thể tự mình tiến hành kết hợp, cho dù em bị bắt vào Tháp Ngà cũng không thể nào trải qua tình tiết yêu đương bi thảm đến vậy.”
Alan cố gắng đè nén bất an trong lòng, đúng vậy, bây giờ đã khác trước, cho dù bí mật mình là dẫn đường bị vạch trần, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Bùi Nghiêu, hơn nữa hắn và Bùi Nghiêu cũng chưa thành lập dấu hiệu cuối cùng, không cần chịu hình phạt bị lưu đày, nhiều nhất chính là mình bị bắt, Bùi Nghiêu cứ thông qua quy trình chính đáng cưới mình ra là được.
Alan thoáng yên lòng lại, cười với Bùi Nghiêu: “Bảy ngày sau cuộc thi chính thức bắt đầu, em phải đến Tháp Ngà trước xem xem, kiểm tra cách bố trí của bọn họ, thuận tiện giám sát… Đề kiểm tra lần này có lợi cho chúng ta, em phải cẩn thận người bên kia giở thủ đoạn.”
Bùi Nghiêu phì cười: “Viện trưởng mới không giống với phu nhân Catherine, bà ấy sẽ không sử dụng mấy trò cân não này, hơn nữa ngài thật sự không cần quá để ý đến thành tích lần này, lúc trước chúng ta và Tháp Ngà âm thầm tranh đua thật ra là cuộc đọ sức giữa ngài và Điện hạ Anthony, bây giờ… cho dù thành tích bên kia tốt hơn chút, cũng là công lao của ngài.”
Alan bật cười: “Phải, mới một năm, đối thủ trước kia đã bị giam lỏng, anh trở thành Phó Viện trưởng học viện của đối thủ, em còn trở thành giám khảo của bọn họ.”
Alan cười với Bùi Nghiêu: “Một năm tiếp theo sẽ càng tốt hơn.”
Bùi Nghiêu cười gật đầu: “Tôi tin ngài.”
—
Alan lo lắng là có lý do cả… đoạn đường đầy drama sắp tới rồi… OTZ