Nghịch Tập

chương 103: một giấc mộng xuân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong chớp mắt, Ngô Sở Úy đã nằm viện nửa tháng rồi.

Vết thương trên cổ đã gần khỏi. Băng ở ngực cũng tháo. Có thể tự do hoạt động trong phòng, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy mình yếu vô cùng. Có lúc nói chuyện một hồi sẽ ngủ, khi tỉnh lại, Trì Sính đang ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt dương cương bất kham, đôi mắt trầm tĩnh.

Cánh tay ấm áp mạnh mẽ vuốt lên mặt Ngô Sở Úy, hỏi tỉnh rồi à? Luôn sẽ khiến trái tim trống rỗng của Ngô Sở Úy được lắp đầy.

Lại một đêm, Ngô Sở Úy tỉnh, sau đó không ngủ được nữa.

Y vừa mới nằm mơ, mơ thấy mình đến câu lạc bộ đêm vịt trời (trai gọi), đột nhiên thấy Trì Sính ở đó tiếp khách. Hắn cả người trần truồng, cơ thịt trên người lấp lánh gợi cảm, cái cây bên dưới dựng thẳng uy vũ, trên mặt còn mang theo nụ cười tà ác.

Ngô Sở Úy vừa muốn vào đó, đã bị cởi chỉ còn lại cái quần lót, Trì Sính thò tay vào trong quần lót y sờ, trêu chọc, "Lông của cậu rất dày đó!"

Trong mơ, Ngô Sở Úy trở nên rất cơ khát, truy theo đòi Trì Sính phục vụ. Nhưng xét duyệt quá phức tạp, vừa phải xếp hàng, vừa phải điền đơn, còn phải phỏng vấn, Ngô Sở Úy giữa đường bị loại, không những không điền đúng đơn, mà ngay cả phỏng vấn cũng không nói được.

Những người khách khác đều thông qua, chỉ có Ngô Sở Úy khổ sở tranh đấu.

Sau đó, những người kia nằm thành hàng trên giường, Trì Sính giống như châm kim đâm vào người họ, bắn, rồi rút ra. Liên tiếp người này đến người kia, cái mông chắc nịch nghểnh cao, thân thể tràn đầy sức lực. Ngô Sở Úy không biết làm sao trà trộn vào được, xếp ở cuối cùng, trong lòng xoắn xuýt chờ đợi, kết quả đến cái người trước y, cái cây của Trì Sính lại cất ở bên trong không lấy ra được nữa.

Dùng dao xẻo, dùng dùi đâm, dùm kìm nạy... cuối cùng cũng ra.

Sau đó Ngô Sở Úy cũng tỉnh.

Trì Sính đang ngủ trên chiếc giường cạnh y, hai chân mày anh tuấn thẳng tắp.

Ngô Sở Úy sờ mặt, hít sâu một cái, mày nằm mơ cái gì vậy chứ?

Trì Sính rất nhanh đã bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, Ngô Sở Úy giống như đồ ăn trong nồi, bị một cái xẻng vô hình đảo qua đảo lại, giường cũng sắp bị chín theo.

Trì Sính bước qua, cúi người hỏi: "Sao vậy?"

Âm thanh đột nhiên phát ra dọa Ngô Sở Úy nhảy dựng, hậu môn lập tức rỉ ra mồ hôi tinh mịn.

"Chỗ nào khó chịu sao?"

Thật ra ngay khi Trì Sính mở mắt ra, đã biết "chỗ nào" của Ngô Sở Úy khó chịu. Nhưng hắn cố ý muốn hỏi, hơn nữa hỏi rất dịu dàng thân thiết, cố ý muốn xem dáng vẻ Ngô Sở Úy hổ thẹn tự trách, không dám nói ra.

Ngập ngừng một chút, Ngô Sở Úy mở miệng: "Không sao, chỉ hơi nóng chút thôi."

Trì Sính nói: "Nóng thì mở chăn ra đi."

Ngô Sở Úy lập tức kéo góc chăn, chột dạ nói: "Bác sĩ không cho mở ra, sợ bị nhiễm lạnh."

"Vậy thì ráng nhịn đi, lát nữa sẽ ổn thôi."

Nói xong tự trở về giường.

Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút mất hứng, chỉ vậy đã về rồi? Cũng không quan tâm thêm vài câu? Nếu anh quan tâm thêm vài câu, nói không chừng sẽ nhìn ra vấn đề rồi. Nhìn ra vấn đề, thì đảm bảo sẽ được giải quyết.

Nghĩ thế, lại thanh giọng, nói: "Tôi hơi khát nước."

Trì Sính rót một ly nước đưa đến miệng Ngô Sở Úy, nhìn y uống, sau đó lại trở về giường mình, lại nghe Ngô Sở Úy nói: "Tôi vẫn còn hơi khát." Trì Sính lại rót cho y một ly, vừa nằm xuống lại nghe y nói khát, thế là không chê phiền lại rót hết ly này đến ly kia, cho đến khi Ngô Sở Úy không uống được nữa mới thôi.

Mông vừa cọ lên giường, đã nghe bên kia trôi đến một câu xa xăm.

"Anh giỏi lắm."

Trì Sính cố ý trêu chọc: "Sao tôi lại giỏi?"

Ngô Sở Úy quay đầu sang, đôi mắt đen xa thẳm nhìn Trì Sính.

"Tôi vừa nói nóng vừa nói khát, anh không nhìn ra chút gì sao hả?'

Trì Sính cười dữ tợn, tiểu lẳng lơ này, tự mình trong lòng nổi lửa, còn muốn đốt lên người kẻ khác.

"Cậu cảm thấy tôi nên nhìn ra cái gì hả?"

Đối diện thô giọng quát lên: "Bình thường không phải anh rất ranh sao?"

"Không ranh như cậu." Cố ý khiêm tốn.

Ngô Sở Úy căm hận quay người đi, trong lòng nghẹn khuất, mẹ anh chắc chắn là giả ngu! Anh chắc chắn đã biết là chuyện gì, cố ý, tuyệt đối là cố ý! Thôi khỏi cần hắn nữa, tự mình động thủ, cơm no áo ấm!... Tự khích lệ chừng hai phút, nhanh chóng quay người qua, như đầu hàng bật ra một câu.

"Vừa rồi tôi nằm mơ."

Nụ cười trên mặt Ngô Sở Úy lúc này đủ khiến Trì Sính ngồi trong phòng làm việc hồi vị cả ngày.

"Mơ thấy cái gì?"

Ngô Sở Úy một năm một mười kể ra.

Trì Sính nghe xong, sầm mặt ngoắc ngoắc ngón tay với Ngô Sở Úy.

"Cậu qua đây."

Ngô Sở Úy căng thẳng: "Không phải chỉ nằm mơ anh thành vịt thôi sao? Có cần phải làm dữ với tôi không?"

"Tôi là bảo cậu lên giường tôi nằm."

Ngô Sở Úy nhướng mi: "Vậy sao anh không nằm giường tôi?"

"Giường của cậu là giường bệnh, giường đơn, chiếc giường của tôi vừa lớn vừa thoải mái." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy cuối cùng vẫn không thể nén nổi dụ hoặc, chậm rãi nhích sang, hai chân vừa mới chạm giường đã bị Trì Sính ôm vào lòng. Ngực dán sát ngực, một mùi hương hóc môn phái mạnh mãnh liệt lan tràn trong mũi.

"Biết tại sao cậu lại nằm mơ kiểu đó không?" Trì Sính hỏi.

Trong lòng Ngô Sở Úy hỗn loạn, không nói ra được nguyên do.

"Vì trong tiềm thức cậu nôn nóng được làm tình với tôi." Trì Sính lại nói, "Trong mơ cậu cần phải hoàn thành những bài xét duyệt đó, thật ra chính là lo nghĩ trong lòng cậu, cậu mơ thấy nhiều người xếp hàng như thế, là do tâm lý cậu căng thẳng sợ tôi bị người ta cướp đi."

Trong mắt Ngô Sở Úy hiện rõ mấy phần khinh bỉ.

"Anh nghĩ nhiều rồi đó?!"

Trì Sính đưa tay ra sau lưng Ngô Sở Úy, bóp cái mông vểnh của y, nói xa xăm: "Tôi lại không nghĩ nhiều, trong lòng cậu tự rõ." Nói xong lại bóp hai cái, hơn nửa tháng không chạm, lúc này lòng bàn tay cũng nóng lên.

Ngô Sở Úy thở dốc vài cái, liền một hơi ngậm lấy môi Trì Sính.

Trì Sính có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm trên người Ngô Sở Úy, và phần xương mềm xốp, lửa dục thiêu cháy nhưng rõ ràng không có sức mấy, đều là biểu hiện suy yếu. Trong lòng đột nhiên có chút không nỡ, liền xoay tay ôm chặt thân thể lảo đảo của Ngô Sở Úy, nghiêm túc nhìn y.

"Thân thể cậu còn chưa khỏi hẳn, đừng làm quá, ngủ đi."

Ngô Sở Úy dùng hai chân kẹp lấy một chân Trì Sính, thứ ở giữa nôn nóng cọ lên trên, hàm ý không thể rõ ràng hơn.

Trì Sính rất đau lòng nhìn y, dỗ: "Đợi cậu khỏe rồi sẽ đền bù cho cậu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Đợi tôi khỏe rồi, hai chúng ta cũng chấm dứt, đến lúc đó anh tìm ai để đền bù hả? Nghĩ thế, Ngô Sở Úy càng nôn nóng, y phải nhân mấy ngày này sướng thêm mấy lần, sau này không còn phúc lợi này nữa.

Trì Sính tâm cứng như tảng đá, thế nhưng cũng không chịu nổi người này mài như thế.

Cuối cùng thả lỏng: "Chỉ cho một lần, lần sau không ngoại lệ."

Ngô Sở Úy nhịn không được gật đầu.

Trì Sính thò tay vào trong quần lót của Ngô Sở Úy, dịu dàng mân mê một hồi, Ngô Sở Úy ngâm nga hừ hừ, cuối cùng nhéo lỗ tai Trì Sính, thô giọng nói: "Liếm cho tôi."

Trì Sính cúi đầu xuống, tỉ mỉ hầu hạ chủ tử nhỏ này, không bao lâu, Ngô Sở Úy thống khổ kêu lên: "Muốn ra rồi... a... a..."

Sau khi xong chuyện, Trì Sính hung hăng đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy.

"Thoải mái rồi?"

Ngô Sở Úy tuy gật đầu, nhưng con mắt vẫn cứ liếc nhìn cái cây giữa chân Trì Sính.

"Của anh cũng đứng rồi kìa." Nhắc nhở một câu.

Trì Sính nhếch môi cười: "Cậu yếu như thế, tôi không làm phiền cậu đâu."

Hôm nay Ngô Sở Úy cũng không biết bị gì, không cần Trì Sính cưỡng ép, đã tự nằm lên bụng Trì Sính, con mắt đảo lên đảo xuống theo tay Trì Sính, nhìn đặc biệt hứng thú.

Trì Sính cố nén khát vọng muốn đâm vào miệng Ngô Sở Úy.

"Thô chứ." Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy cười lộ răng.

Trì Sính giữ sau đầu Ngô Sở Úy, hỏi: "Muốn tôi dùng thứ này thao cậu sao?"

Giọng Ngô Sở Úy trầm trầm, "Tôi có thể nói không muốn sao?"

Trì Sính kéo Ngô Sở Úy lại, âm thanh không nặng không nhẹ, nhưng lại có cảm giác áp bức mạnh mẽ.

"Không thể."

Ngô Sở Úy trầm mặc, trầm mặc, phía dưới lại đứng lên.

Trì Sính cười trêu chọc: "Sao cậu lại dâm đãng như thế hả?"

Ngô Sở Úy ác nhân cáo trạng trước, "Ai bảo anh luôn châm ngòi thổi gió."

"Là ai châm ngòi thổi gió? Ai hả." Trì Sính đuổi theo Ngô Sở Úy truy cắn, bức hỏi, "Vừa rồi ai đồng ý chỉ một lần thôi? Cậu giải thích cho tôi coi, đây là chuyện gì hử?" Nói xong lắc lắc cái đó của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hừ một tiếng, da dày đợi hầu hạ.

Sau khi hai người song song được thỏa mãn, Ngô Sở Úy mệt đến mí mắt cũng không muốn mở ra.

Lồng ngực cường tráng của Trì Sính nhấp nhô theo nhịp thở, giọng nói thấp trầm xâu lại bên tai Ngô Sở Úy.

"Đợi cậu khỏi rồi, sẽ cho cậu một màn chân thật."

Ngô Sở Úy trong lúc mơ hồ, có xúc động muốn tự đâm vào ngực mình hai nhát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio