Hai lần liên tiếp bị Quách Thành Vũ ức hiếp làm cho tức giận, bực bội, Khương Tiểu Soái không chịu nổi chạy đến Ngô Sở Úy kêu khổ.
"Tôi rốt cuộc biết vì sao Uông Thạc trước đây xù lông liền bỏ đi sáu năm rồi, gặp phải trường hợp này là ai đi nữa cũng bỏ đi. Đừng nói là sáu năm, sáu mươi năm cũng không nhiều, không không, phải cả đời không trở lại. Cậu không nhìn thấy hai người họ tình cảm nồng nàn sức lực hăng hái đâu, nếu tôi nói, trước đây Trì Sính không phải vì tức giận với Uông Thạc mà tìm người khác chơi, khẳng định là tức giận Quách Thành Vũ xong cùng người khác ngủ."
Ngô Sở Úy đưa cho Khương Tiểu Soái một cốc nước.
"Thôi.. thôi.. xin bớt giận, xin bớt giận."
Khương Tiểu Soái ừng ực tu hai hơi lớn cốc nước, trong lòng cũng thoải mái hơn đôi chút.
Lại nhìn lên Ngô Sở Úy, nhận ra người này vô cùng bình thản, rõ ràng là cùng hội cùng thuyền, Khương Tiểu Soái bên này như bị bệnh tâm thần, Ngô Sở Úy bên kia vẫn điềm nhiên như không có gì.
Dùng cánh tay đẩy đẩy cậu ta một cái,"Này, cậu không nghẹn khuất nghẹn khuất hả?"
"Tôi nghẹn khuất cái gì?" Ngô Sở Úy nhàn nhạt trả lời," Hai chúng tôi lại không chung một chỗ, anh ta yêu ai ngủ với ai, là tự do của anh ta. Cậu không giống với tôi, cậu và Quách tử cuộc sống đôi lứa cũng đang tốt đẹp, thấy có người cản trở, đương nhiên nóng lòng."
"Tốt đẹp gì?" Khương Tiểu Soái lên tiếng phủ nhận," Có Trì Sính không thể tốt đẹp được, cậu không nhìn anh ta đắc ý ra cái dạng gì đâu, há miệng là: Quách tử là của tôi, cậu đừng ở chỗ này mà cản trở, cậu trực tiếp đi đi..........."
Nói rồi nói, Khương Tiểu Soái có nói cũng không được nữa. Bởi vì cậu phát hiện Ngô Sở Úy không chú tâm đến lời cậu nói chỉ cúi xuống chăm chú nhìn bảng biểu tài liệu, cơ bản là không hề nghe. Hay là Ngô Sở Úy vẫn nghe, bất quá là cố tình lảng tránh, lười tham dự.
Bên cạnh thấy âm thanh hơi ngừng, Ngô Sở Úy buồn bực hỏi,"Tại sao lại không nói nữa."
"Không có gì, không muốn nói. "Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy thả bảng biểu xuống hòa nhã nhìn Khương Tiểu Soái giải thích,"Tôi vẫn đang nghe, chỉ là tay và đầu vẫn đang làm việc, tôi muốn làm nhanh vấn đề này rồi còn giao cho bộ công thương phê duyệt."
"Vậy cậu làm nhanh, chờ cậu làm xong rồi nói chuyện."
Ngô Sở Úy giả bộ nghiêm túc nhìn bảng biểu, Khương Tiểu Soái nhìn ra được, tầm mắt của cậu căn bản không tập trung.
"Đại Úy, Nếu không thì đến nhà Quách tử cùng Trì Sính nói chuyện.? Hai người giải hòa đi.
Vừa lời tôi nói chỉ là đùa giỡn, kỳ thực hai người bọn họ không có gì, Trì Sính trong lòng chỉ có một mình cậu. Ngày hôm qua Quách tử còn tìm cho Trì Sính một cô nàng, không được năm phút đồng hồ đã bị anh ta đá ra ngoài, nói giọng cô ta run rẩy, tôi nghĩ anh ta chỉ là kiếm cớ, anh ta khẳng định đã nghĩ cùng cậu giải hòa......."
Ngô Sở Úy chuyển hướng cuộc nói chuyện này sang đề tài khác.
"Cậu nói xem, vì sao Nhạc Duyệt tìm tôi đúng một lần, rồi lại không hề thấy bóng dáng tăm hơi đâu?"
Khương Tiểu Soái trừng mắt," Cậu không định cùng cô ta tái hợp chứ.?"
"Cậu nghĩ đi đâu vậy." Ngô Sở Úy nói," Tôi chính là bực tức vì sao cô ta chỉ lộ mặt hai lần rồi liền trốn đi.? Mấy ngày nay tôi mọi đường ngõ hẻm đều hỏi tin tức cô ta nhưng lại không hề có một chút tin tức nào của cô ta cả."
"Nhất định là làm điều trái lương tâm rồi trốn đi rồi." Khương Tiểu Soái nói,"Cô ta lần này xuất hiện có một cái mục đích------cố tình phá hoại. Nói trắng ra, cô ta có thể bị người ta lợi dụng, hoặc cô ta chủ động tìm người khác câu kết."
"Cậu nói tôi cũng biết." Ngô Sở Úy vẫn còn cau mày," Nhưng bây giờ chuyện đã xong, cô ta cần gì phải trốn nữa.?"
"Vậy mà cũng phải hỏi. Sợ Trì Sính trả thù cô thì trốn chứ làm sao nữa."
Ngô Sở Úy lại nói," Thế nhưng với thực lực của cô ta thì cô ta có thể trốn đi đâu? Tôi cũng không phải tùy tiện đi tìm, tôi huy động rất nhiều người cố gắng tìm."
Khương Tiểu Soái suy đoán ,"Vậy chính là có người sợ cô ta để lộ bí mật, cốc ý đem cô ta giam lại, hơn nữa người này bản lĩnh cũng không hề nhỏ."
"Người nào.?" Ngô Sở Úy hỏi.
"Cậu không phải biết rõ mà còn hỏi tôi sao.?" Khương Tiểu Soái nói,"Ngoài Uông Thạc ra thì còn ai khác.?"
"Uông Thạc chắc không phải đi, còn giam cô ta làm gì?"'
Khương Tiểu Soái nói,"Làm sao cậu biết Uông Thạc không giấu? Anh ta lần trước có nói chuyện anh quay về nước còn gì, kết quả đột nhiên đã vào bệnh viện, vậy mà đợi nửa năm rồi mà còn chưa chịu đi.?"
Ngô Sở Úy im lặng không nói gì.
Khương Tiểu Soái mới vừa đi, Ngô Sở Úy liền đi xem Tiểu Dấm Chua.
Tiểu Dấm Chua ngủ đông, nằm trong tủ kính không hề nhúc nhích, Ngô Sở Úy sợ hãi phát hiện Tiểu Dấm Chua như vậy, liền đem tủ kính cất trong một cái hộp giấy lớn rồi vải vụn đến che đậy lại.
Cậu cách ngày lại gỡ đống đồ đạc ra nhìn bên trong một cái, thấy Tiểu Dấm Chua ngoan ngoãn nằm sấp ở bên trong ngủ, lại chuyên tâm mà đi làm chuyện khác.
Hôm nay quay lại nhìn, đột nhiên ngây ngẩy cả người.
Cái hộp không còn chỗ cũ nữa.
Ngô Sở Úy cuống cuồng đi ra ngoài tìm khắp nơi, khắp công ty chạy tìm nhân viên vệ sinh.
Thứ Ký hỏi,"Làm sao vậy, tổng giám đốc Ngô.?"
"Cô đi vào phòng làm việc của tôi? Có động vào một cái hộp giấy lớn không.?"
"Không ạ, tôi sáng sớm đi vào nộp tài liệu, không di chuyển bất cứ thứ gì."
Ngô Sở Úy gấp đến độ đầu lấm tấm mồ hôi.
Lâm Ngạn Duệ cũng vừa đi đến, sau khi hỏi rõ tình huống, mở miệng nói,"Dì dọn vệ sinh vào phòng làm việc của anh quét dọn, tôi thấy bà có bê ra một thùng bìa lớn, còn trách cứ sao lại lặng vậy, liền đem mọi thứ phế phẩm bên trong đổ ra."
Ngô Sở Úy mặt cắt không còn giọt máu.
Thư ký hỏi,"Bên trong không phải có thứ gì rất quan trọng chứ.? Cái dì dọn vệ sinh thật là, cũng không hỏi xem đã đem đi ra ngoài..........."
Còn chưa nói hết câu, Ngô Sở Úy liền chạy xông ra ngoài.
Chạy đến thùng rác bên cạnh, may là cái xe giác còn chưa tới lấy rác thải trồng chất đi, nếu lấy đi, cậu phải đi ra chỗ đổ rác để tìm về em trai cậu, trách nhiệm không hề nhỏ.!"
Nghĩ thôi, không nói hai lời bắt đầu tìm kiếm trong đống rác.
Lâm Ngạn Duệ cầm xẻng đi phía sau, vừa đến nơi liền kinh ngạc. Bình thường tổng giám độc cử chỉ nhẹ nhàng khéo léo, rất có ý thức ra dáng một tổng giám đốc, cả người chui vào thùng rác, liều mạng tìm bới cái gì đó.
"Tổng giám đốc, tôi lấy xẻng tới rồi, anh mau ra đây, bên trong rất bẩn.!"
Ngô Sở Úy rơ tay chặn lại,"Không được, cậu dùng xẻng rất cứng, vạn nhất đem thủy tinh vỡ thì rất phiền toái." Vừa nói lại cúi xuống tìm kiếm.
Lâm Ngạn Duệ ngửi thấy mùi thối bốc lên, cậu không biết là bên trong có cái gì quý giá mà Ngô Sở Úy nỗ lực tìm kiếm lại vô cùng nghiêm trọng.
Rốt cục, Ngô Sở Úy kích động hô to lên...
"Tìm thấy nó rồi.... tìm thấy rồi..."
Nói xong, như nhặt được vật báu ôm tủ kính vào trong lòng, không để ý đến người bên cạnh đang cật lực thu dọn rác cậu bới ra, vội vàng mở tủ kính xem.
May bên trong có đám cỏ, thời gian cũng không quá lâu, Tiểu Dấm Chua khẳng định phải khó chịu ở bên trong.
Xác định Tiểu Dấm Chua còn thở, Ngô Sở Úy ôm trong lòng không chịu buông.
......
Trời lạnh lẽo, số lần bà Ngô đến bệnh viện lại càng thường xuyên hơn.
Trước cứ hai ba tuần lại đến bệnh viện một lần ở liền hai ngày mới ra viện, bây giờ thì cứ hai ba ngày lại vào viện, mỗi lần ở thêm một tuần liền, bệnh tình mới có thể thuyên giảm mà ổn định lại.
Hơn nữa bà Ngô càng ngày càng không minh mẫn, đến cả Ngô Sở Úy là ai cũng không biết.
Có đôi lúc nhìn bà Ngô nằm trên giường bệnh rên rỉ đau đớn, Ngô Sở Úy hận không thể sớm một chút giúp bà giải thoát, nhưng mỗi khi nghĩ đến bà rời khỏi thế giới này, cậu lại không còn một người thân, lại cũng không có một ai nhớ thương Ngô Sở Úy đặc biệt sợ hãi điều chuyện này.(Lại ứa nước mắt.. mẹ Úy Úy cố lên.)
Đã ở trong bệnh viện được mấy hôm rồi, nghe bà Ngô rầm rì, nói gì cậu cũng không hiểu.
Hôm nay là thứ bảy, Trì Sính không đến câu lạc bộ bóng của Quách Thành Vũ, mà lái xe đến bệnh viện.
Biết rõ sẽ đụng với người "Cả đời không qua lại với nhau", nhưng Trì Sính vẫn phải tới, bởi vì bấm đầu ngón tay tính toán, bà Ngô ngày không còn nhiều, nếu không đến gặp khả năng thật sự không thể thấy nữa.
Không cầm theo quà, cũng không vào thăm chỉ đứng ngoài nhìn vào.
Bà Ngô nằm trên giường bệnh, gầy đến da bọc xương, da xanh xao.
Còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Ngô Sở Úy ăn cơm, bà Ngô thân thể béo tốt diện mạo dễ nhìn, tinh thần lại vô cùng tốt. Thấm thoát đã hai năm trôi qua, cảnh thì còn người thì đã không còn như trước. Anh một người ngoài cũng vô cùng đau xót thương tâm,còn chưa nói người ngồi bên cạnh giường bệnh chăm sóc.
Bà Ngô ánh mắt đờ đẫn hướng Trì Sính nhìn sang, nhìn trong chốc lát, ánh mắt đột nhiên có thần thái. Cánh tay gầy yếu dơ lên, run rẩy ngón tay hướng Trì Sính.
Trong miệng lẩm bẩm, như là đang nói điều gì.
Lòng Trì Sính đau nhức như bị dao đâm, như bị xé rách ra.
Anh biết, bà Ngô nhận ra anh.
Nếu như không phải từ hành lang đột nhiên có tiếng chân quen thuộc truyền đến,Trì Sính nhất định sẽ đi vào đáp lại lời bà Ngô một tiếng.
Ngô Sở Úy đi tới cửa phòng bệnh thì Trì Sính đã không còn ở đó nữa.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa cầu thang, chỉ quét qua thấy một cái bóng mờ nhạt.
Không khí từ cửa bay vào tràn ngập hương vị quen thuộc của Trì Sính làm lòng của Ngô Sở Úy run lên một hồi.
Hôm nay, ngày mười chín tháng mười hai, bà Ngô xuất viện.
Về đến nhà, tinh thần bà Ngô lại đặc biệt tốt, bước đi sống lưng đều thẳng, mắt lấp lánh toát lên vẻ nhanh nhẹn. Làm cho Ngô Sở Úy cũng vui vẻ theo, bà Ngô nhận ra Ngô Sở Úy hơn nữa lại luôn miệng gọi thằng út thằng út, "thằng út" được gọi rất giòn giã.
"Mẹ làm cho con bữa cơm ăn." bà Ngô nói.
Ngô Sở Úy nói,"Mẹ mới đỡ được một tý, đừng đi đi lại lại nhiều."
"Mẹ nghĩ tinh thần mẹ đặc biệt tốt, trên người đặc biệt thấy khỏe khoắn, không vận động chút thấy không thoải mái."
Ngô Sở Úy không thể làm gì khác là cứ tùy bà làm.
Buổi tối bao nhiêu món ăn ngon được dọn lên.
Bà Ngô hỏi,"Khi nào cho mẹ một cô vợ đây hả.?"
Ngô Sở Úy cười,"Nhanh thôi."
Bà Ngô vừa nghe thấy lời này, vui vẻ ăn hơn một bát cơm.
Trước lúc đi ngủ, bà Ngô kéo tay Ngô Sở Úy hỏi," ngày rồi không nhìn thấy Đại Trì, cậu ấy có đúng là đang rất bận không?"
Trong nháy mắt, Ngô Sở Úy bỗng nhiên thấy bà Ngô vô cùng minh mẫn thực sự nhớ được từng ngày Trì Sính chưa tới chơi.
"Vâng, rất bận rộn."
Bà Ngô chỉ ừm một tiếng, không nói gì nữa rất nhanh liền đi ngủ.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh dậy, tay đưa vào trong chăn của bà Ngô, thấy lạnh.
Trong phút chốc đó, cậu hy vọng đây không phải là cơn ác mộng mà cậu thường xuyên mơ thấy. (Thương Úy Úy của em quá cơ...)
Nhưng mà, cậu lại không tài nào chợp mắt được nữa.
Ngồi dậy, đắp chăn cho bà Ngô.
Sau đó xuống giường quỳ lạy dập đầu ba cái.
"Mẹ, xin lỗi, con trai bất hiếu, con lừa mẹ, con có thể sẽ không cưới vợ, xin mẹ tha thứ cho con."