(Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc.
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người! )
Buổi trưa ăn cơm xong, Trì Giai Lệ mở cuốn 'Ngô Sở Úy toàn thư' ra xem.
Bởi vì nội dung vô cùng rườm rà, Trì Giai Lệ bây giờ không có kiên nhẫn xem, liền bỏ qua phần đầu về gia cảnh những việc trải qua và phân tích tính cách của cậu, lập tức lật đến trang tổng kết kinh nghiệm và đề xuất kế hoạch của Trì Viễn Đoan.
Điều thứ nhất: Người này xuất thân gia đình bình thường, thuở nhỏ gia cảnh điều kiện hơi kém, tuy rằng đã mượn Trì Sính để leo đến vị trí bây giờ, nhưng trong lòng cũng vẫn còn chút tự ti. Muốn đánh hạ phòng tuyến tâm lý của người này, tốt nhất phải cư xử nhẹ nhàng có học thức và phong cách cao quý, để cho cậu ta tự nhận ra rằng hai bên có địa vị xã hội chênh lệch.
Trì Giai Lệ đem đề xuất kế hoạch trực tiếp kết luận thành hai chữ, chính là 'Giả bộ.'
Đang suy nghĩ, cái ghế sau lưng lay động một trận, Trì Giai Lệ suýt chút nữa thì bị ngã xuống đất. Khỏi cần phải nói, chính là hai con gấu con của cô đang ở phía sau nghịch ngợm quái đản.
Trong lòng Trì Giai Lệ không khỏi bốc lửa tức giận, cao quý? Cao cái 'dái' ấy mà cao!!! Trước kia lúc còn là đại tiểu thư vẫn còn vô cùng chú ý đến hình tượng một chút. Từ lúc có hai người con trai, mỗi ngày cùng tiếp xúc với các thể loại cứt đái, đã sớm hóa thành một người lỗ mãng rồi.
"Mẹ mẹ, cùng con ra ngoài vườn chơi đi.!"
"Mẹ mẹ, chúng ta chơi trốn tìm đi!"
Trì Giai Lệ không nhịn được nói,"Cút, cút, đừng làm phiền tao! Ông ngoại chúng mày không phải hôm nay ở nhà hay sao? Vào tìm ông ngoại chơi.!"
Đâu Đâu và Quyển Quyển không thể làm gì khác hơn là đem theo cái miệng nhỏ nhắn đi ra ngoài, hướng căn phòng của Trì Viễn Đoan đi vào.
Buổi chiều, Ngô Sở Úy đang ở trong phòng kho công ty kiểm tra đợt hàng vừa chuyển đến, thư ký gọi điện thoại tới cho cậu, nói Trì tiểu thư muốn gặp cậu. Ngô Sở Úy vừa nghe ba chữ 'Trì tiểu thư ', trong lòng nhất thời căng thẳng, không dám kéo dài, đem hóa đơn kiểm tra giao cho nhân viên liền vội vàng đi vào phòng tiếp đãi khách.
Kết quả, Ngô Sở Úy chỉ thấy hai anh chàng vận bộ âu phục rất trẻ trung chân đi giầy da, lại vẫn chưa nhìn thấy bản thân Trì Giai Lệ đâu.
"Tổng giám đốc Ngô, chào anh, Trì tiểu thư mời anh tối nay cùng đi ăn tối, chẳng biết tối nay anh có rảnh hay không."
Ngô Sở Úy lúc này đáp lại, "Có rảnh, có rảnh."
"Vâng ạ, đây là đồ Trì tiểu thư gửi cho anh."
Ngô Sở Úy vốn tưởng rằng là thiệp mời, không ngờ đưa tới lại là một cái đèn pin. Đây là ý gì hả? Chẳng lẽ sợ tôi trời tối tìm không thấy đường, cố ý tặng một cái đèn pin để soi hay sao?
(Ngụ ý rất thâm thì phải, một là buông cự long ra cầm cái đèn pin này mà 'chơi', hai là bắt đầu phong cách cao quý đây..)
Cậu nhân viên bên cạnh thấy bộ dáng này của Ngô Sở Úy, liền biết cậu không biết công dụng của đèn pin, Vì vậy ở một bên cạnh nhắc nhở,"Mời tổng giám đốc Ngô mở công tắc đèn pin lên."
Rất nhanh, đèn pin phát ra ánh sáng chiếu thẳng tới phía đối diện, dĩ nhiên là hiện lên thời gian hẹn cụ thể, thời gian rõ ràng, làm cho Ngô Sở Úy vô cùng chấn động.
"Cái này cũng quá sáng tạo nhỉ?"
So sánh với ngạc nhiên của Ngô Sở Úy hai người truyền đạt lại mệnh lệnh vô cùng bình tĩnh, biểu tình lãnh đạm.
"Trì tiểu thư chỉ là sử dụng thiếp mời thiết kế giống như thiếp mời cho tuần lễ thời trang Paris thôi ạ!"
Nói bóng gió, cậu thật là một tên quê mùa.!
Hai người đàn ông lịch lãm kia vừa đi, Ngô Sở Úy túm lấy cái kia đèn pin kia, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai dòng chữ rõ ràng chiếu ra. Địa điểm ở tại khu Tứ Hợp Viện Bắc Kinh, trước đây từng là vương phủ của hoàng thân quốc thích, những nhân vật nổi tiếng, quan khách chính phủ đẳng cấp thường gặp mặt tại đây.
'Thịnh tình' như thế, làm cho Ngô Sở Úy ngửi được nồng nặc mùi thuốc súng.
Đang ngây người, cửa phòng liền đẩy ra, Khương Tiểu Soái thảnh thơi thong dong mà lắc lư tiến vào. Đem túi đồ ăn trên tay đặt lên bàn làm việc, to còi mà nói,"Ừm, xoài Đài Loan loại lớn, vừa mới chuyển qua, nếm thử một ít đi."
Ngô Sở Úy liền đẩy túi đồ ăn ra, níu tay của Khương Tiểu Soái nói,"Tôi có thể rơi vào chuyện lớn."
Khương Tiểu Soái mặt hơi biến sắc,"Chuyện gì?"
"Chị gái Trì Sính muốn mời tôi ăn cơm."
Khương Tiểu Soái buồn bực,"Đây không phải là chuyện tốt hay sao?"
"Hồng Môn Yến đó!" Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái theo đường nhìn của Ngô Sở Úy nhìn về phía trên tường trên màn hình đèn chiếu, nhìn lại nội dung một lần nữa, cuối cùng vút một cái nhìn lên cái đèn pin kia, ngay lập tức hiểu ý của Ngô Sở Úy.
"Rõ ràng đây là muốn làm khó cho cậu!" Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy không có biểu tình rầu rĩ.
Khương Tiểu Soái vỗ vỗ cánh tay của cậu nói,"Không có việc gì, cậu chuẩn bị thật tốt là được."
"Chuẩn bị thế nào?" Ngô Sở Úy hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Khương Tiểu Soái suy nghĩ một chút, nói,"Giao chiến trên bàn ăn không phải chỉ là dáng bộ phong thái ăn uống thôi hay sao?"
"Cậu nghĩ tôi bình thường dáng bộ phong thái ăn như thế nào?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói thẳng,"Không có."
Ngô Sở Úy vẫn chưa hiểu,"Cậu không cảm giác được cái gì hay sao?"
Khương Tiểu Soái khuôn mặt vặn vẹo,"Tôi nói là cậu không có phong thái!"
"......"
"Như vậy đi." Khương Tiểu Soái dạy bảo đồ đệ, "Cậu lên mạng search qua xem sao, các loại ăn đồ ăn làm phá hỏng hình tượng nhất."
Ngô Sở Úy tìm ra rất nhiều kết quả, tất cả những món ăn liên quan đến nước sốt, đổ nước trái cây, đồ ăn phải bóc vỏ, đồ nhiều dầu mỡ, dễ gây sặc, dễ làm nghẹn nấc.......
Trong đó có xoài.
Khương Tiểu Soái đem một quả xoài lớn đưa cho Ngô Sở Úy,"Bây giờ cậu ăn quả này thử xem, tôi xem cậu phong thái ăn ra sao."
Ngô Sở Úy tiếp nhận quả xoài bằng hai tay ít nhất cũng phải nửa ký, bội phần cảm thấy áp lực, giống như không phải đang ăn một quả xoài mà như là đang vượt qua một thử thách. Cậu thong thả ung dung lột vỏ xoài ra, động tác rất chậm, không được để bẩn tay, đầu tiên Ngô Sở Úy lột một nửa sau đó dùng dao nhỏ khoét từng miếng ăn.
Kết quả, khoét chưa xong, khiến cho quả xoài nhũn nhừ nát tươm kêu ọt ọt đến kinh tai.
"OMG! cậu đừng làm nữa, tôi nhìn muốn mắc ói." Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy cũng sốt ruột, "Tôi trực tiếp gặm cho xong."
Một mực cúi xuống phía dưới, nửa khuôn mặt ngập vào, liên tục vang lên tiếng hút chẹp chẹp, vừa ăn vừa ậm ừ, "Quả xoài này dày thịt thật, ngon tuyệt, còn muốn ăn thêm."
Ăn gần được nửa quả, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tiểu Soái.
"Cậu thấy thế nào?"'
Khương Tiểu Soái xoa một chút mồ hôi trên trán,"Sao có thể dữ tợn đến như vậy!"
Ngô Sở Úy bĩu bĩu môi,"Tôi đã rất chú ý!"
"Chú ý cái rắm gì hả? Xoài căn bản không phải ăn như vậy!" Khương Tiểu Soái lại lấy ra một quả xoài, bổ từng miếng lớn, rồi dùng dao khứa lên hình ca-rô, lộn ngược vỏ lại cho cong cong, múi xoài nho nhỏ hình ô vuông từng khối lộ ra.
Đưa cho Ngô Sở Úy,"Bây giờ ăn đi."
"Vốn là như vậy hả!" Ngô Sở Úy tìm cho bản thân một lý do thô lỗ,"Tôi từ trước đến giờ chưa ăn quả xoài nào to như vậy, tôi toàn ăn những quả xoài xanh chỉ có vỏ, căn bản không ăn được thịt."
"Không cần nói mấy lời vô ích!" Khương sư phụ vẻ mặt nghiêm khắc,"Nhanh lên ăn, tôi nhìn cậu có thể ăn thành cái 'bộ dạng' gì!!!?"
Ngô Sở Úy lần này rất từ tốn nhẹ nhàng, từ trái qua phải theo thứ tự, căn một miếng nhỏ rồi lại cắn một miếng nhỏ. Chờ nuốt xuống miệng trong miệng rồi mới tiếp tục cắn miếng tiếp theo, nhai nuốt cũng vô cùng nhẹ nhàng thong thả.
Sau khi ăn xong nhìn về phía Khương Tiểu Soái,"Bây giờ thế nào?"
"Tự mình soi gương xem!" Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy đứng dậy đi tới trước gương, không chịu được vô cùng hoảng sợ. Bởi vì quanh miệng đều dính nước xoài, bên mép Ngô Sở Úy tất cả đều là nước vàng vàng chi chít bóng nhẫy, ai không biết lại tưởng cậu vừa ăn 'phân' xong.
Khương Tiểu Soái cũng phát sầu,"Cậu nói xem, một quả xoài ngon như vậy, sao có thể để cho cậu ăn thành ra như vậy chứ? Ngộ nhỡ chị gái Trì Sính lại chấm vào đúng điểm nết ăn uống gì đó, cậu không phải đem mấy người phục vụ dọa cho bị tâm thần luôn hả?"
Ngô Sở Úy ngoảnh lại ngồi trên ghế salon, mặt lộ vẻ nghiêm trọng.
"Hay là cậu đừng đi nữa!" Khương Tiểu Soái đề nghị.
Ngô Sở Úy mắt lộ ra tia sáng,"Tôi không những muốn đi, hơn nữa còn muốn ăn thật đẹp!"
Khương Tiểu Soái rất yêu thích loại dũng khí mạnh mẽ này của Ngô Sở Úy, trong nháy mắt tìm ra nguyên nhân dấy lên ý chí chiến đấu đó chính là 'lưỡi câu' Trì Sính, cậu ngồi vào bên cạnh Ngô Sở Úy cố gắng tiếp cho cậu sức mạnh.
"Thầy trò ta liên thủ, không việc gì của cậu không giải quyết được!"
Vì vậy, Khương sư phụ bày mưu tính kế, Ngô đồ đệ học một biết mười, hai người rất nhanh liệt ra một kế hoạch cặn kẽ, sau khi xem xong chợt cảm thấy trong lòng nắm chắc phần thắng.
"Cậu chỉ cần đem mấy cái này nhớ kỹ, khảng định không thành vấn đề." Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy vẫn như trước thấy chưa đủ,"Như thế này cùng lắm cũng chỉ 'đánh hòa' với cô ta, tôi làm sao mới có thể đánh bại cô ta đây?"
Hai người lại lâm vào suy nghĩ trầm tư.
Một lát sau, Khương Tiểu Soái đột nhiên trước mắt sáng ngời, 'đưa chuyện thần công' lại bắt đầu phát huy.
"Tôi nói cho cậu một việc, nhưng cậu nhất định không được nói cho bất cứ ai biết, ngay cả Trì Sính cũng không được!"
Ngô Sở Úy gật đầu,"Cậu yên tâm, tôi khẳng định không nói cho anh ta."
Vẻ mặt Khương Tiểu Soái thần bí hướng Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay, Ngô Sở Úy đem lỗ tai vểnh qua.
"Tôi nói cho cậu biết, chị gái Trì Sính đã từng thầm mến qua Uông Trẫm."
Cái tin tức này quá là mạnh mẽ, bùng nổ trong lồng ngực Ngô Sở Úy một ngọn lửa điên cuồng. (Trẫm sắp về.. Thạc không biết có về không nhẩy..)
"Cậu nghe ai nói?"
Khương Tiểu Soái cười ha hả,"Cậu nói xem ai hả? Quách Thành Vũ chứ ai nữa!"
"Trì Sính làm sao lại không biết?"
Khương Tiểu Soái một bộ biểu cảm kiêu ngạo,"Không có, Quách Tử rất kín miệng!"
"Thật......." Ngô Sở Úy cười nhạt,"Có đáng tin hay không?"
"Nói thừa, không đáng tin cậy tôi nói với cậu làm gì? Lúc ấy Trì Sính điều không phải cùng với Uông Thạc hay sao? Sau lại bị cha mẹ biết, chị gái Trì Sính phải đi tìm Uông Thạc thương lượng. Có người nói cô ta lúc đó chuẩn bị rất nhiều lời khó nghe, kết quả Uông Trẫm vừa mở cửa, Trì Giai Lệ nhìn anh ta chằm chằm đến mười phút đồng hồ, một câu cũng không mở miệng nói được." (Thảo nào đi lấy da đen cho khoai TO đây.)
Ngô Sở Úy nghe được ánh mắt nhấp nháy,"Thần tượng của tôi mị lực hấp dẫn quá lớn mà!"
Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ tà ác.
"Vậy cậu còn không nhanh nhanh lợi dụng một chút sức hấp dẫn thần tượng của cậu đi?"
Ngô Sở Úy cầm điện thoại di động, lòng bàn tay ngứa ngáy.
"Nói thật, tôi cũng rất lâu rồi không liên lạc với anh ta, cậu nói xem anh ta có chịu giúp tôi hay không?
Lời nói thật khiêm nhường nhưng thật ra sắc mặt lại lộ ra là,' Không thể không giúp', còn dùng ánh mắt nhìn mê hoặc thúc giục giật dây ám chỉ Khương Tiểu Soái, khẳng định ngay với cậu rằng Uông Trẫm coi trọng cậu ta thật sự.
Khương Tiểu Soái nhìn thấu ý đồ của Ngô Sở Úy, nói đều mang một chút tức giận mạnh mẽ.
"Cậu tốt nhất đừng cho Trì Sính trông thấy bộ dạng của cậu đầy 'đức hạnh' của cậu lúc này, không cậu đánh bại được Trì Giai Lệ thì 'tiểu cúc cũng nát."