Cuối cùng, Ngô Sở Úy và Quách Thành Vũ cùng nhau đến khách sạn S nói chuyện.
Trong lúc đó, Khương Tiểu Soái vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh nghịch móng tay. Không tham dự bàn bạc bất cứ cái gì, cũng không có bất cứ thái độ gai mắt phản cảm nào tâm tư thì vô cùng mâu thuẫn. Thể hiện ra chính là phong độ tốt đẹp thanh cao, giống như đụng xe thật ra chỉ là việc ngoài ý muốn.
Sau đó Ngô Sở Úy nhận điện thoại, cấp tốc mở ra xe chạy về công ty.
Ngô Sở Úy vừa mới đi, gương mặt Khương Tiểu Soái bỗng chốc liền nham hiểm, đạp ghế đứng dậy, khí thế giận dữ mà đi ra ngoài.
"Soái Soái, cậu hãy nghe tôi nói, việc vừa rồi........"
"Là tôi cố ý." Khương Tiểu Soái cắt ngang.
Quách Thành Vũ nheo lông mày,"Tôi không phải nói việc đó, tôi nói là cậu ngồi trong xe thấy chuyện kia. Nó là có nội tình, tôi không phải vô duyên vô cớ động dục."
Khương Tiểu Soái cố ý giả ngu,"Tôi ngồi trên xe thấy cái gì?"
"Cậu cứ như vậy không thấy nhàm chán hả!" Quách Thành Vũ dùng ngón tay chọc chọc vào trán Khương Tiểu Soái một cái.
Khương Tiểu Soái vẫn dùng 'đại lực kim cương chưởng', đấm vào bụng Quách Thành Vũ một cái.
Quách Thành Vũ nhe răng ôm bụng, muốn đem việc ghen tuông quá đáng kia của Khương Tiểu Soái xoa xoa thành nắm nhỏ nhét vào miệng. Vừa thích thú khi cậu ấy tỏ ra nhỏ nhen, lại vừa sốt ruột nhịn không được, muốn vội vàng đem hiểu lầm giải thích rõ.
"Là như thế này, Trì Sính muốn tôi chuyển đến cho Ngô Sở Úy một cái hôn. Vừa rồi tôi hôn cậu ta chẳng qua chỉ là đem nguyện vọng trong lòng Trì Sính nhắn nhủ qua thôi, bản thân tôi không có bất kỳ ý đồ gì."
Không ngờ, vừa mới dứt lời, Khương Tiểu Soái liền xù lông.
"Ý của anh là lúc ở trại tạm giam Trì Sính cũng hôn anh hả?"
(Suy nghĩ của em vô cùng tích cực..)
Khóe miệng Quách Thành Vũ giật một cái, cái này cũng chưa từng mà...sao có thể nghĩ được như vậy?
"Hai chúng tôi ngồi cách nhau một bức tường kính, cậu ta làm sao mà hôn tôi được hả? Chẳng qua cậu ta để cho tôi thay cậu ta hôn một cái, xin tôi trong khoảng thời gian này chăm sóc Ngô Sở Úy nhiều hơn một chút."
"Anh ta cho anh thay anh ta hôn?" Khương Tiểu Soái càng không tin,"Anh lừa gạt ai thế hả? Với trái tim hẹp không có khe hở của Trì Sính, anh ta có thể cho phép anh hôn một cái hả? Anh ta không phải còn chưa trả thù chết anh hả!????"
Nghe được lời này của Khương Tiểu Soái, Quách Thành Vũ trong nháy mắt rõ ràng hiểu ra một việc.
"Cậu ta đã trả thù xong." (Soái vẫn cứ là thông minh)
Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn anh ta, "Trả thù cái gì xong?"
Quách Thành Vũ nói,"Cậu còn nhớ ít ngày trước hai chúng ta mưu đồ bí mật để cho Uông Trẫm gọi điện thoại đến, khiến cho hai người bọn họ có chuyện hiểu lầm không? Trì Sính khẳng định đã biết mọi chuyện! Cậu ta để cho tôi hôn Ngô Sở Úy một cái, mục đích chính là phá hoại tình cảm của hai chúng ta, tùy cơ mà trả thù!"
Khương Tiểu Soái bình tĩnh nhìn nhìn Quách Thành Vũ một hồi, khóe miệng nhếch lên một một đường cứng ngắc.
"Tôi thà để anh ta thực hiện được ý đồ, cũng không muốn dễ dàng tha cho anh.!"
Nói xong đi nhanh ra ngoài.
Quách Thành Vũ vừa muốn níu cậu ta lại, Khương Tiểu Soái lại quay đầu hướng về phía anh nói,"Từ giờ trở đi, mãi cho đến Trì Sính ra tù, tôi đều cùng Đại Úy ở cùng một chỗ."
Quách Thành Vũ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Trì Sính 'lão yêu quái' này, ngồi trong trại giam mà còn có thể chỉnh mình đến mức này!!!!!
..............
Ngô Sở Úy nghe theo đề nghị của Quách Thành Vũ, từ sau khi đi ra khỏi công ty liền đi ngay đến nhà Trì Viễn Đoan.
Cảnh vệ bảo vệ cổng bị Trì Sính chỉnh sau đó đã biết sợ hơn, thấy Ngô Sở Úy đi đến, không đợi cậu ta mở miệng liền đem thanh chắn mở ra. Hơn nữa mở tương đối lớn, Ngô Sở Úy đều có thể tiến vào một cách đường đường chính chính.
Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc đều ở nhà, trên bàn cơm vẫn còn bày thức ăn nóng hổi, hai người ai cũng không nhúc nhích đũa.
"Bà không có việc gì cũng đừng đi đến nơi thẩm tra, dù gì cũng là phu nhân của tôi, khiêm tốn một chút có phải hay không?"
Chung Văn Ngọc mấy ngày nay mắt vẫn sưng, nghỉ ngơi không tốt lại còn suốt ngày khóc đến sưng cả mắt.
"Không phải tôi chỉ muốn nhìn con trai một chút hay sao?"
Trì Viễn Đoan nói,"Bà cứ coi như nó đang ở nhà nó đi! Nó không phải cũng vài tháng mới về nhà hay sao?"
"Vậy mà có thể coi như nhau hay sao? Bình thường nó như thế nào tôi đều hiểu rõ, hiện tại nó bị người ta nhốt lại, chịu tội chịu khổ như thế nào tôi cũng không biết!"
Trì Viễn Đoan nói,"Nó nên chịu khổ một chút, nếu không nó cũng không biết bản thân nó mang họ gì! Tìm cho nó một luật sư nó cũng không cần, tôi cũng muốn xem xem bản lĩnh của nó đến đâu, làm sao có thể thoát ra khỏi đó.!"
Chung Văn Ngọc gấp đến độ vành mắt lại đỏ,"Lúc này rồi mà ông còn tức giận cái gì hả?"
Hai ông bà đang ầm ĩ cãi nhau, cô giúp việc gõ cửa một cái.
"Trì bí thư trưởng, có khách tới."
Chung Văn Ngọc sơ sơ lau qua nước mắt, đứng dậy mở cửa cho Ngô Sở Úy.
"Chào dì ạ!"
So sánh với ngày đó ở bệnh viện điềm đạm nhã nhặn, lúc này đây Chung Văn Ngọc lại nhìn Ngô Sở Úy sắc mặt kém rất nhiều.
"Vào đi."
Sắc mặt của Trì Viễn Đoan âm u, làm cho người khác không rét mà run.
Ngô Sở Úy vẫn thái độ thành khẩn nói lời xin lỗi đến ông bà.
"Trì Sính là bởi vì dự án hạng mục kia của cháu mới xảy ra chuyện, cháu thật sự xin lỗi hai người."
Sắc mặt của Trì Viễn Đoan không chút nào hòa hoãn dịu đi, nói tới nói lui cũng là không lưu tình chút nào.
"Đắc ý hả! Làm việc lén lút hả! Tôi biết sớm muộn gì các cậu cũng có chuyện!"
Chung Văn Ngọc cũng ở bên cạnh oán trách nói,"Các cậu cũng thật là, tại sao lại không cẩn thận một chút hả? Đây là chuyện nhỏ hay sao? Một khi xét xử Trì Sính thì cả đời này cũng không thể ngẩng mặt lên được!"
Ngô Sở Úy không phản bác, lặng lẽ nghe ông bà quở trách. Chờ bên kia không nói gì nữa, cậu ta mới mở miệng nói tiếp.
"Cháu muốn hai người có thể cho cháu một cơ hội, để cháu có thể góp chút sức nhỏ giúp Trì Sính."
Chung Văn Ngọc nói," Cậu chỉ cần nói khuyên nó chấp nhận luật sư ủy thác của chúng tôi, đem tình huống nói rõ ràng, như vậy đã là đại ân đại đức rồi!"
Ngô Sở Úy trầm mặc nửa ngày, ánh mắt vẫn kiên định như lúc ban đầu.
"Chú, thân phận của chú rất đặc biệt, việc này chú cũng không nên nhúng tay vào. Bất kể phải trả giá như thế nào, cháu hứa sẽ đem Trì Sính không tổn hao gì đưa về trước mặt chú, mong chú có thể tin tưởng cháu." (Con dâu nhà họ Ngô (nhấn mạnh) Nhà họ Ngô đúng là sướng mà )
Trì Viễn Đoan buồn bực nói,"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu? Cậu có cái gì đáng để tôi tin tưởng hả?"
Ngô Sở Úy trực tiếp đem tay đưa lên trước mặt Trì Viễn Đoan, vết sẹo rõ ràng hiện ra một đường.
"Là cái này."
Nói xong, Ngô Sở Úy cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Một lát sau, trong lòng Chung Văn Ngọc cũng bình tĩnh được một chút, quay sang Trì Viễn Đoan khuyên nhủ,"Ông cũng đừng cự tuyệt như vậy, cậu ấy cũng là đối tượng điều tra vụ án này. Ông đem cậu ta chọc phát bực, hoàn cảnh của con trai tôi càng nguy hiểm hơn."
Trì Viễn Đoan nheo mắt lại, lẳng lặng ngẫm nghĩ một lát, giọng nói quả quyết,"Nhanh lên, mang mấy căn nhà của Trì Sính sang tên hết cho bà nhanh nhanh!"
Chung Văn Ngọc khó hiểu,"Vì sao? Nhà của nó đều là do ông ngoại nó tặng, hợp lý hợp pháp, có điều tra cũng không sợ!"
"Không phải là sợ điều tra, mà là sợ cậu ta bán!"
Sắc mặt Chung Văn Ngọc liền thay đổi, một lúc lâu mới suy nghĩ kỹ dụng ý của Trì Viễn Đoan.
"Ngày mai sẽ thu giấy phép kinh doanh của công ty cậu ta, tôi xem bọn nó còn có thể làm cái gì nữa."
Nói xong lời này, Trì Viễn Đoan mặt lạnh lùng trở về phòng.
........
Ba ngày sau, công ty Ngô Sở Úy bị niêm phong, toàn bộ tài khoản đều đóng băng. Lại phải khất nợ tiền vật liệu công trình, để có thể trả lương cho công nhân viên, Ngô Sở Úy đã đem toàn bộ ba can nhà của cậu ra thế chấp.
Ban ngày, Ngô Sở Úy một mình đi bộ giữa phân xưởng lớn như thế. Tay vuốt ve lên chiếc máy sản xuất tân tiến, quay đầu nhìn phòng làm việc trống rỗng, trong lòng sa sút vô cùng.
Khu làm việc bình thường ầm ĩ hiện tại giờ cũng yên ắng, chỉ còn lại có mấy người nhân viên vệ sinh đang quét dọn. Ở đây rất nhiều công nhân đều là Ngô Sở Úy khó khăn lắm mới mời về làm được, lúc công ty bị điều tra, sau này nếu muốn mời họ về làm việc cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Huống chi công ty có thể khôi phục kinh doanh lại hay không, còn không biết bao lâu nữa.
Buổi tối, Ngô Sở Úy nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn trong gương gương mặt gầy gò của mình.
Khương Tiểu Soái nằm ở bên cạnh cậu, cũng là một bộ đau thương nhìn Ngô Sở Úy.
"Nếu cậu thấy khó chịu thì khóc ra đi!"
"Không thể nói là khó chịu." Ngô Sở Úy lãnh đạm thản nhiên nói," Tôi đã sớm ngờ tới sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà không ngờ tới nó lại đến nhanh như vậy."
"Làm sao có thể không khó chịu hả?" Khương Tiểu Soái cười đến đau khổ,"Tôi đúng là tận mắt chứng kiến cậu đi từng bước từng bước cho đến vị trí ngày hôm nay, khổ cực vất vả lập lên, sau một buổi sáng tâm huyết bỗng nhiên sụp đổ."
Ngô Sở Úy quay đầu qua nhìn Khương Tiểu Soái vẻ mặt rất kiên định.
"Thực sự tôi không lừa cậu, tôi không khó chịu một chút nào. Tôi cảm giác giống như là vứt đi một bộ quần áo, bỗng nhiên lại thấy thoải mái hơn rất nhiều. Không sai, đúng là có chút mất mát, cũng là bởi vì trước kia bận rộn quá. Đột nhiên rảnh rỗi, có chút không quen mà thôi."
Khương Tiểu Soái không biết nên nói cái gì.
Ngô Sở Úy lại đem quay đầu đi, lẳng lặng nói,"Tiểu Soái cậu biết không? Tôi bây giờ chỉ có một ý nghĩ chính là để cho Trì Sính nhanh nhanh một chút trở về. Tôi quá nhớ anh ấy, tôi bây giờ trong đầu trừ anh ấy ra cái gì cũng không có. Chỉ cần có thể sớm một chút nhìn thấy anh ấy, có bắt tôi trả giá hơn nữa thì tôi cũng cam tâm tình nguyện."
Khương Tiểu Soái hỏi,"Vậy bắt cậu đem toàn bộ tiền bạc cho người ta cậu có cam tâm tình nguyện không?"
"Can tâm tình nguyện."
Không biết vì sao, Khương Tiểu Soái nghe thấy bốn chữ này, đột nhiên nước mắt ứa ra.