Nghịch Tập

chương 272: không tình tứ thì chết à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi đêm qua 'chiến đấu kịch liệt' thể lực tổn hao quá lớn, Ngô Sở Úy lại nằm trên giường suốt từ sáng đến tối. Cũng chính là từ lúc Trì Sính sau khi ra ngoài được năm ngày, Ngô Sở Úy mới từ trong phòng ra ngoài.

Uông Thạc rảnh rỗi không có việc gì, cũng ở đây chơi hai ngày. Thấy Ngô Sở Úy cuối cùng cũng đi ra, không khỏi cười lạnh một tiếng,"Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại hả? Tôi cứ nghĩ đến cậu nhắm hai mắt không thể mở, cả đời này cứ trôi qua như vậy đấy." (Yêu Thạc ghê.. )

Ngô Sở Úy còn chưa lên tiếng, Tiểu Dấm Chua chẳng biết từ đâu chui ra. Theo chân Ngô Sở Úy trườn trườn bò bò lên trên bả vai của cậu, cái đuôi nhỏ quấn vào lắc lắc, giống như đang làm nũng đáng yêu đây mà.

Ngô Sở Úy hôn một cái lên cái đầu nhỏ bé nhọn nhọn của nó, lại đưa ánh mắt chuyển sang Uông Thạc.

"Cậu có tin không? Bây giờ cậu có gọi như thế nào nó cũng không bao giờ đi qua."

Uông Thạc đương nhiên không tin, hai cái tay đưa lên bóp miệng, huýt một âm thanh trầm trầm nghe rất rợn tóc gáy.

Cái đầu nhọn nhỏ bé của Tiểu Dấm Chua lập tức dương lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Uông Thạc, bình tĩnh quan sát một trận. Sau đó, ở trên vai Ngô Sở Úy cọ cọ một trận, đúng là vẫn không bò xuống phía dưới.

Ngô Sở Úy nhếch môi giễu cợt, quay sang Uông Thạc nói,"Thấy chưa? Cái này gọi là MỘT-----LÒNG-----MỘT------DẠ."

Lấy rắn nói người, thâm ý trong đó quá là minh bạch rõ ràng.

"Biết tiền của cậu làm sao mà không còn một xu không?" Uông Thạc dữ tợn cười,"Cũng là để cho cậu không còn đắc ý được nữa đó! Đáng đời cậu!"

Trì Sính rửa tay trong phòng vệ sinh đi ra, quay lại đem toàn bộ nước vẩy vẩy lên mặt của Uông Thạc.

"Trở về lúc nào?" Trì Sính hỏi. ( Vẫn còn tình lắm.. Phịch nhau đê.. )

Uông Thạc còn nhớ rõ ngày đó cậu hát hò còn bị anh ta mắng một trận, lúc này liếc mắt nhìn Trì Sính.

"Quản được à?"

Kết quả, vừa dứt lời, ngay lập tức cổ bị gọng kìm của Trì Sính hung ác nhéo một cái.

"Trước mặt chồng cũ mà có thể nói năng như thế hay sao?"

Uông Thạc lúc này mắt phóng về phía Ngô Sở Úy, chỉ vào Trì Sính nói,"Này, cậu nghe thấy chưa hả? Cái này không phải tôi bắt anh ta nói nha! Ngay trước mặt cậu mà cùng tình nhân cũ mờ ám, thế mà cậu cũng chịu được hả?"

Ngô Sở Úy bất đắc dĩ nhún nhún vai,"Không chịu được biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn còn muốn cùng anh ta tốt đẹp nhiều năm, sao có thể như cậu mà bỏ đi được?"

Uông Thạc âm thầm nghiến răng, lại bắt đầu xem thường Ngô Sở Úy,"Ôi chao!!!! Tôi nói cậu nghe, cậu sao lại yêu nhu nhược như thế hả?"

Ngô Sở Úy khẽ cười một tiếng,"Lần sau lúc cậu ngủ tôi cũng đến của phòng cậu hát hò, tôi cũng muốn mở mang đầu óc một chút, xem người yêu cậu đe dọa tôi như thế nào. Không biết chừng đến lúc tôi hát, anh ấy lại chạy qua hát cùng tôi."

"Xí... Cậu xem bộ dạng được cưng chiều mà kiêu ngạo của cậu kìa!" Uông Thạc bĩu môi, "Cậu cho là ông đây chưa từng được như cậu sao? Ông đây lúc đó so với cậu thì hơn xa, cũng không có giống như bây giờ? Cậu đó! Kiềm chế một chút đi."

Ngô Sở Úy còn chưa lên tiếng, Trì Sính đã ở một bên nhẹ nhàng mở miệng.

"Tôi nuông chiều cậu hơn cậu ta khi nào? Sao tôi không biết?"

Trì Sính vừa nói ra những lời này, Ngô Sở Úy miệng nhếch lên cười cười.

Uông Thạc hung hăng nhe răng, lại đem ánh mắt đùa cợt quay sang Ngô Sở Úy,"Đàn ông thay đổi bạn đời thì tố chất cũng sẽ thay đổi. Trước đây anh ta ở với tôi, rất có dũng khí, mỗi một hành động đều vô cùng khí phách. Giờ cậu nhìn anh ta xem, trở lên vừa đạo đức giả, dối trá vừa không có khí chất, lại đồi bại và vô vị."

Ngô Sở Úy tiến đến bên tai Uông Thạc nhỏ giọng nói,"Với tôi mà nói, miễn là JJ lớn, công phu trên giường càng ngày càng giỏi, còn lại đều không quan trọng."

Uông Thạc cười lạnh một tiếng,"Cậu quá đê tiện."

"Đê tiện cũng có người liếm JJ cho, dù sao thì so với cậu cũng tốt hơn." Nói xong đẩy tay Uông Thạc ra.

Uông Thạc cay độc hơn,"Cậu cho rằng bị anh ta đâm tiểu cúc thì so với tôi tốt hơn ưu việt hơn thật không?"

Lúc này, Ngô Sở Úy yên lặng.

Uông Thạc đắc ý còn chưa kịp cười, Ngô Sở Úy đột nhiên lại thêm một câu.

"Cậu không phải con ruột của ba mẹ cậu." (Ác dã man.. )

Khóe miệng Uông Thạc trong nháy mắt chết cứng không nhếch được lên nữa, khuôn mặt nghẹn từ đỏ chuyển tím.

Khương Tiểu Soái mới vừa đi vào liền nghe được câu này, huyệt thái dương thình thịch đập một cái, vội vàng ôm vai Quách Thành Vũ, một bên đẩy anh ta ra bên ngoài, một bên nói,"Bên trong có giao chiến, mình lát nữa hãy vào."

Không ngờ, Quách Thành Vũ lại nói,"Tôi đã nghe thấy rồi."

"Ặc....." Sắc mặt của Khương Tiểu Soái bây giờ cũng giống như Uông Thạc.

Bàn tay to của Quách Thành Vũ dùng sức kẹp chặt hai gò má của Khương Tiểu Soái, hung hăng bóp bóp miệng cậu, làm cho cái 'mỏ vịt' của Khương Tiểu Soái chu chu ra, đau đến mức cậu ta kêu gào hô hoán.

"Biết cái mỏ vịt của cậu không biết giữ rồi, lần sau có cái gì cũng không thèm nói cho cậu nghe nữa, mà cậu cũng đừng bắt tôi tám với cậu nữa!" Quách Thành Vũ giả vờ giận nói.

Khương Tiểu Soái cái khác không sợ, chỉ sợ không hóng được tin tức gì, lập tức túm cánh tay Quách Thành Vũ giải thích các kiểu,"Chuyện anh nhéo má tôi tôi cũng không so đo, sau này có bí mật gì có thể tám với tôi một chút. Chỉ cần nói qua một xíu thôi, tôi cũng không hỏi nhiều, anh xem có được không?"

Quách Thành Vũ phun ra một câu.

"Tám một lần làm một lần."

Cái này, Khương Tiểu Soái hoàn toàn ngậm miệng.

Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ đi ra không bao lâu, Uông Trẫm cũng đi đến, sáu người ngồi xung quanh một cái bàn vuông. Trì Sính ngồi chỗ tương tối 'đẹp', vừa vặn che ngang giữa Ngô Sở Úy và Uông Trẫm. Nếu cánh tay Trì Sính không nhấc lên, Ngô Sở Úy chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt Uông Trẫm. Trì Sính vừa nhấc cánh tay lên, toàn bộ che khuất hai người.

"Rốc cuộc điều tra ra được ai làm không?" Uông Thạc thuận miệng hỏi một câu.

Trì Sính và Quách Thành Vũ nhìn nhau im lặng, nếu như có thể điều tra ra được, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở đây.

Uông Thạc lại đưa ánh mắt nhìn Trì Sính,"Sẽ không phải là bạn giường trước đây trả thù anh hả?"

Ngô Sở Úy lén lườm Uông Thạc, Uông Thạc mặt dày mà còn cười.

Quách Thành Vũ nói,"Phía trên phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, người này hẳn là trả thù lao cũng không hề ít. Có thể nói người này quan hệ cũng tốt đúng không? Việc này chỉ cần xuất ra ít tiền là có thể dẹp xong. Cậu nói xem có phải người này muốn dồn Trì Sính vào chỗ chết không? Người này lúc tố cáo xong cũng không hề có động tĩnh gì. Cho nên người này đặc biệt khó đoán, giống như bất cứ ai cũng có thể là nghi phạm, nhưng lại không hoàn toàn đúng"

Trì Sính thản nhiên mở miệng,"Biết đâu, đối tượng người ta nhằm vào không phải là tôi."

Trì Sính vừa nói như vậy, Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

"Liệu có phải ba anh không? Muốn đem anh và Đại Úy tách ra, cố ý đem anh giam lại? Ông ấy nghĩ rằng Đại Úy xem trọng anh chỉ vì tiền và địa vị xã hội, cho là anh vừa xảy ra chuyện Đại Úy sẽ chạy, cho nên mới ra hạ sách này?"

"Không thể nào." Trì Sính trực tiếp phủ định,"Ông ta sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân đâu."

Uông Thạc cũng chen miệng vào,"Còn không phải, trước đây lúc chúng ta yêu chết đi sống lại, ba anh cũng không ít hạ sách tàn nhẫn!"

Lúc nói đến bốn chữ 'Chết đi sống lại' Uông Thạc cố ý nhìn Ngô Sở Úy một cái.

Vẻ mặt của Ngô Sở Úy lười phản ứng.

Quách Thành Vũ quay sang Uông Thạc nói,"Khi đó các cậu bao nhiêu tuổi? Bọn họ bây giờ bao nhiêu tuổi? Tuổi không giống nhau, tình huống hay tâm lý cũng không giống nhau, ba cậu ta không thể nào dùng thủ đoạn này."

Khương Tiểu Soái còn nói cho Uông Thạc một câu,"Hơn nữa lúc ấy ba anh ta mà dùng chiêu độc ác này có thể còn có hiệu quả với hai người. Chứ bây giờ bất kể có dùng chiêu nào đi nữa thì đối với hai người bọn họ cũng vô ích."

Uông Thạc hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Sáu người đang nói chuyện, cô giúp việc bưng sáu cốc nước ép đến.

Ngô Sở Úy đưa tay đến cái khay đầu tiên, nhưng lại cầm vào cốc màu đỏ, còn ra vẻ đòi hỏi.

"Tôi muốn uống cái ly màu vàng."

Kết quả, cánh tay bị Trì Sính hung hăng nhéo một cái.

Ngô Sở Úy suýt xoa, quay đầu nhìn Trì Sính tức giận,"Vì sao không cho tôi uống?"

Trì Sính hất cằm, giọng nói nghiêm khắc.

"Cậu nhìn lại một chút là màu gì."

Ngô Sở Úy cẩn thận nhìn chằm chằm thật lâu, cuối cùng mới rụt cổ lại, nói,"Màu đỏ."

Trì Sính lúc này mới để cho cậu ta uống.

Bệnh mù màu của Ngô Sở Úy cũng chữa được rất tốt rồi, nhưng so với người bình thường vẫn phải vất vả lắm mới phân biệt được. Có đôi khi cậu ta không chắc chắn, lại bắt đầu đoán mò, vì thế không ít lần bị Trì Sính chỉnh đốn.

Ngô Sở Úy ngay lập tức 'lên án' trước mặt mọi người đem tay áo xắn lên, chỉ vào vết hồng hồng bé xíu không thể nhận ra được máu ứ đọng nói,"Các anh nhìn này, cái này, cái này,... còn cái này.... đều là anh ta nhéo tôi.!"

Uông Thạc nghe thế nào cũng cảm giác đây là lời khoe khoang.

Thế là trước mặt mọi người đem áo kéo xuống, chỉ vào vết tím tím xanh xanh trên vai nói,"Cậu thế đã là cái gì, thấy tôi không? Đây mới gọi là bị thương! Tất cả đề là một tay tên này tạo ra."

Nói rồi chỉ chỉ vào Uông Trẫm ngồi bên cạnh mặt không thay đổi.

Quách Thành Vũ ở bên cạnh thở dài,"Các cậu thật là quá đáng, tôi đây ngay cả chải đầu cho Khương Tiểu Soái còn sợ."

"Cái đó liên quan gì đến chải đầu?" Ngô Sở Úy không hiểu.

Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng,"Anh ta chải đầu giống như bện tóc."

Quách Thành Vũ dí dỏm nói,"Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, là đầu cậu như thế nào cũng không thể chải thẳng ra được.!"

Vừa nói vừa giật nhẹ một cái lọn tóc xoăn của Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái trả lại cho anh một đấm.

Uông Thạc hung hăng vỗ bàn một cái,"Không tình tứ thì chết hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio