Trì Sính không nói gì, chỉ nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, nhìn tận năm phút.
Nói Ngô Sở Úy không chột dạ là giả, ai bị người ta nhìn chằm chằm như thế, đều sẽ cảm thấy ớn lạnh, huống hồ ánh mắt Trì Sính hệt như máy xay thịt, chỉ cần chút lơ là sẽ xay nát ý chí của người khác.
Sau khoảng trầm mặc rất lâu, Trì Sính cuối cùng mở miệng.
"Mấy hôm nay, sao cậu không đến đánh bóng?"
Ngô Sở Úy đỡ trán, hóa ra cảm xúc ấp ủ nửa ngày, chính là muốn hỏi câu này.
Thật ra mấy lời lộn xộn của Trì Sính vừa rồi, chính là để lót đường cho câu nói khó mở miệng này, hắn chân chính quan tâm chỉ là cái chuyện nhỏ như thế thôi, tại sao cậu không còn đến tìm tôi nữa?
Ngô Sở Úy trả lời rất tùy ý: "Không tại sao hết, chỉ là không muốn đánh nữa."
Sắc mặt Trì Sính thay đổi, hắn đặt Túi Dấm Nhỏ xuống, dịch người đến cạnh Ngô Sở Úy, nhìn y chăm chú. "Vậy trước kia tại sao cậu muốn đánh?"
Ngô Sở Úy cảm thấy được mây đen phủ kín đầu, làm y muốn nghẹt thở.
Thật lâu không có được câu trả lời, Trì Sính đột nhiên vỗ mạnh lên đầu Ngô Sở Úy, ấn cả người y lên sô pha. Cái đầu kim cương của Ngô Sở Úy cứng như thế, vậy mà va chạm kịch liệt với lòng bàn tay Trì Sính lại có chút ăn không tiêu.
Trì Sính cúi nhìn Ngô Sở Úy, ngữ khí trở nên nặng nề.
"Nói!"
Ngô Sở Úy cắn chặt răng, bướng bỉnh không nói tiếng nào, làm cho người nào đó gấp lên.
Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, canh lúc thích hợp hòa hoãn bầu không khí căng thẳng.
"Anh cách cậu ấy xa một chút, cậu ấy bị cảm, đừng để bị lây."
"Bị cảm?" Trì Sính hỏi.
Con mắt vừa rồi còn trong vắt của Ngô Sở Úy thoáng cái mờ đi, vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt, vẫn nhìn Trì Sính như vừa rồi, hóa thành hình tượng kiên trì dù tinh thần uể oải vẫn phải làm tàng.
"Đừng nghe anh ta nói bậy, tôi rất khỏe!"
"Tôi nói bậy?" Khương Tiểu Soái tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Gió lạnh trời mưa còn chạy ra ngoài, trở về đổ đầy mồ hôi còn trúng gió dầm mưa, không bị cảm sao? Chỉ vì bắt mấy con cóc nhái, trời lạnh như vậy còn nhảy vào sông suối, sốt đến bốn mươi mốt độ..."
Ngô Sở Úy rất ăn ý bẻ lại: "Khương Tiểu Soái, anh bớt lắm mồm đi!"
Khương Tiểu Soái tiếp tục lải nhải: "Nghiện cái trò không tự trọng này hả! Bản thân mặc quần bông lủng lỗ, đồ tốt thì toàn nhét vào túi của người ta. Đợi khi bị cảm bị sốt, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra, sợ lây cho người khác..." Quay đầu sang hỏi Trì Sính: "Anh bạn uy mãnh này, anh nói đi, người này nếu đông chết trong sông suối nào đó, giới B (ngu xuẩn) sẽ bị tổn thất to lớn đúng không?"
Trong đầu Trì Sính hiện lên bóng dáng Ngô Sở Úy một mình chạy nhảy trên sân bóng rổ vào buổi tối trời mưa đó.
"Anh Ngô!"
Giọng nói trong veo của tiểu sư đệ truyền vào từ cửa.
Đến thật đúng lúc! Ngô Sở Úy thuận thế đẩy Trì Sính ra, chỉnh lại quần áo, nhìn tiểu sư đệ.
"Sao vậy?"
Trên mặt tiểu sư đệ lộ rõ mấy phần nôn nóng: "Rắn của chúng ta lại chết mười mấy con."
Lần này Ngô Sở Úy rốt cuộc cũng có phản ứng, nhanh chóng đứng lên, vội vã thay giày, vừa đi ra ngoài vừa hỏi tiểu sư đệ: "Chuyện ra sao? Sao lại chết nữa?"
Trì Sính cũng theo qua.
Đến căn nhà hai gian đó, nhìn thấy mấy con rắn con lờ đờ sắp chết đó, Trì Sính hỏi Ngô Sở Úy: "Cậu cũng nuôi rắn?"
Ngô Sở Úy nôn nóng cắn chặt răng, căn bản không định trả lời.
Trì Sính cầm một con rắn lên, nhìn sơ vài cái rồi ném lại.
"Khỏi phí công đi, mấy con rắn của cậu đều không sống được."
Ngô Sở Úy giống như mới biết tin này, thoáng cái gấp đỏ mắt.
"Tại sao? Lúc đó sư phụ của tôi bán chúng cho tôi, nói đàn rắn này là rắn hoang, bảo tôi cho ăn đồ hoang dã trước. Gần đây tôi luôn cho ăn con mồi hoang, tổng cộng chỉ mới cho ăn thức ăn nuôi hai lần."
"Không liên quan đến thức ăn." Trì Sính lạnh nhạt nói: "Giống rắn này không tốt, cậu bị người ta lừa rồi."
"Nói nhảm!" Ngô Sở Úy hùng hồn: "Tôi học nghề ở đó hai tháng, đã thân quen với họ, sao họ có thể lừa người quen chứ? Chắc chắn là ăn phải đồ không tốt."
Nói rồi bảo tiểu sư đệ băm cóc và chuột trong thùng bên cạnh, lát nữa cho rắn ăn.
Trì Sính không phí lời với Ngô Sở Úy nữa, ôm thùng mồi lên, đi thẳng ra ngoài, Nhị Bảo nhà hắn thèm ăn đã nhiều ngày rồi, cũng nên cải thiện thôi.
Ngô Sở Úy gấp lên: "Anh muốn làm gì?"
Trì Sính đáp lại rất đương nhiên: "Dù sao rắn của cậu cũng không sống được, đừng lãng phí lương thực."
Ngô Sở Úy đuổi theo đến tận cửa.
Trì Sính đứng lại cạnh cửa xe, bất thình lình hỏi.
"Cậu học kỹ thuật ở trại nuôi rắn nào?"
Ngô Sở Úy trịnh trọng đáp: "Trại nuôi rắn họ Vương! Không tin thì anh đi nghe ngóng đi, nhà họ có tiếng tốt, không thể làm chuyện đó."
Trì Sính không nói gì, trực tiếp lái xe bỏ đi.