Nhìn cảnh tượng trước mắt Trần Tinh cũng cảm thấy nghi hoặc, nếu hắn đoán không sai, nhiều khả năng chính bởi vì hắn giết quá nhiều người, cho nên hắn cũng xem như phần tử nguy hiểm cần phải bắt giữ.
Hắn cũng không muốn dây dưa với bọn họ, dù sao thì Trần Tinh cũng chuẩn bị rời đi, tâm cảnh của hắn cũng đã đến một tầm cao mới.
Ngay khi hắn chuẩn bị sử dụng Huyền Giới Chi Môn, thì một tiếng kêu mừng rỡ vang lên:
-Trần Tinh-san, rốt cuộc tìm được cậu ở đây...
Giọng nói này không ai khác chính là của Rikimaru, thanh niên này trong năm cũng xem như chỗ quen biết với hắn, dẫu sao thì Trần Tinh cũng từng giúp hắn.
Không đợi Trần Tinh lên tiếng, Rikimaru đã lên tiếp tục nói:
-Trần Tinh-san, mong cậu bỏ qua cho hành động này của tôi, thật ra là bố tôi muốn gặp mặt cậu nên....
Rikimaru gãi đầu, biểu hiện có chút mất tự nhiên, lúc này từ trên một chiếc xe Banley màu đen sáng bóng, trước đầu xe còn cấm quốc kỳ Nhật Bản bước xuống một người đàn ông trung niên, người này được hộ tống bởi một số người mặc đồ vest đen, hiển nhiên cũng thuộc dạng Boss của quốc gia.
Người này hướng về Trần Tinh gật đầu xem như chào hỏi, khí chất đúng chất lãnh đạo, ông ta bước tới vào bước, sau đó mới mở miệng nói:
-Chào cậu, lời trước hết ta xin chân thành cảm ơn cậu đã cứu con trai tôi cũng như những người khác ra khỏi "địa ngục" đó.
Nói xong ông ta còn nghiêm chỉnh cúi đầu độ thể hiện sự thành khẩn của mình.
-Thay mặt mọi người cám ơn cậu!
Mọi người có mặt ở đây đều có hành động như vậy và đồng loạt hô to khẩu hiệu.
Trần Tinh không tỏ thái độ gì, bộ mặt hắn vẫn bình tĩnh và thờ ơ trước điều này.
Yamamoto quan sát hắn cũng trong lòng không khỏi cảm khái, là một lãnh đạo đất nước, con mắt nhìn người của ông không thể nghi ngờ hắn không phải người tầm thường.
Những diễn biến rườm rà sẽ không đề cập đến, đại loại là Yamamoto đưa ra lời mời về Trần Tinh sau đó ông ta cũng nói với hắn rất nhiều chuyện.
Về lý do Trần Tinh nhận lời mời chính vì đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng, đó chính là việc áp dụng chế độ khoa học vào thế giới của mình.
Khi nào hắn lấy lại được trái tim về khi đó hắn có thể khởi động Thế giới thụ trở lại. Lúc ấy Trần Tinh sẽ giao cho tộc người lùn tiến hành áp dụng những kiến thức hiện đại này vào trong đó.
Thế lực của hắn cũng sẽ trở nên mạnh hơn, phải biết hắn hiện tại cũng đã hiểu được tầm quan trọng của việc có thế lực riêng cho bản thân, hắn sẽ giảm tải nhiều việc hơn, và cơ bản có thể thêm lực lượng chống trả những thế lực thù địch chưa biết tên tron tương lai.
Trần Tinh ra sức tìm hiểu và sao chép lại tất cả kỹ thuật, nhờ có hệ thống nên công việc xem như rất thuận lợi.
Việc này cũng tạm gác sang một bên, sau khi đạt được mục đích, hắn chuẩn bị rời đi trong sự im lặng.
Trớ trêu thay bên ngoài căn phòng sáng trọng nơi hắn ở được Rikimaru sắp xếp trong dinh thự, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Trần Tinh thấy vậy cũng mở cửa xem sao, có thể là Rikimaru có việc gấp tìm hắn.
Vừa mở cửa thì hắn đã thấy cả khuôn mặt nước mắt lưng tròng nhìn mình, ngoài Asuna, Yuna và Elisa còn có ai?
Chỉ có điều, khuôn mặt bọn họ không được đẹp như bên trong SAO, thay vào đó nó hốc hác và mang vẻ tiều tuỵ vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày, tiều tụy đã là quá nhẹ nếu không muốn nói là da bọc xương.
Không kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc lẫn sợ hãi, Yuna lập tức lao lên ôm chặt hắn và nhất quyết không thả, kể cả Asuna cùng Elisa cũng bỏ qua tự ti bản thân mà mỗi người một bên giữ chật tay hắn.
Trần Tinh bất đắc dĩ không thể làm gì hết là thở dài một hơi
Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh trăng cũng đã lên cao, hắn rời đi thế giới ảo kia cũng chỉ chưa đầy tiếng.
Thể chất vượt trội của mình thì không nói, riêng cô gái tiều tụy đến mức này đến được đây cũng nói lên tình cảm mà bọn họ giành cho hắn.
-Haiz, nhóc con, ta thấy ngươi nên tiếp nhận bọn họ đi, dù sao vẫn còn cách trở lại nơi này, khi ngươi có đủ thực lực thì không gì là không thể, dẫu sao với nàng, nếu ngươi rời đi thì bọn họ cũng không sống được. Tình cảm là thứ đáng sợ nhất để giết chết một người và nó cũng là thứ tốt đẹp nhất nếu như kết quả mỹ mãn.
Âm thanh tới đây liền dừng, Huyết Long cũng không muốn cam thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm của Trần Tinh, y đưa ra cái nhìn khách quan như vậy và quyết định thế nào là chuyện của hắn.
Lúc này, Trần Tinh cũng cúi đầu nhìn xuống người, ánh mắt cũng trở nên ân cần hơn, hắn lên tiếng:
-Ta không phải là người thế giới này, đó là sự thật, ta cũng phải rời khỏi nơi này, cho nên ta không muốn liên luỵ người...
Hắn chưa dứt lời thì Yuna cũng nức nở nói:
-Em không quan tâm, senpai đi đâu thì em đi theo đó, anh đừng bỏ em lại nơi này.
Giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy kiên định, có lẽ, có thể, mọi chuyện sẽ khác đi nếu như Lâm Triều Anh không chết.
...
Cuối cùng Trần Tinh cũng quyết định rời đi, còn người thì phải chấp nhận việc ở lại nơi này.
Hắn không thể mang theo những người "phàm" này cùng mình đạp trên con đường đầy chông gai phía trước được.
Chỉ là kết quả hơi khác biệt, trước khi hắn đi, Trần Tinh có giao bản công pháp tu tiên cho các nàng tu luyện.
Để đánh vững căn cơ cũng cải thiện thể chất mỗi người. Trần Tinh sử dụng Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh truyền vào mỗi người một tia chân khí.
Việc làm này cũng là một quyết định khó khăn với Trần Tinh, nếu hắn còn sống thì nhất định hắn sẽ trở về nơi này, còn nếu hắn chết thì xem như tất cả đều kết thúc.
Hắn lại gần cửa sổ nhìn ánh trăng thông qua mặt biển. Hiện tại ở nơi này cũng không có gì để lưu luyến nữa
Trần Tinh nhắm mắt, sau một lúc trước mặt hắn xuất hiện vòng xoáy đen kịt, hắn không do dự bước vào trong đó rồi biến mất.
Căn phòng tạm thời yên ắng giây lát, bởi vì sau đó truyền tới tiếng khóc của mấy nữ nhân. Bọn họ đã hiểu những lời Trần Tinh nói không phải là đang gạt bọn họ, có thể cả người cũng sẽ không gặp lại hắn nhưng vẫn cố gắng làm theo lời hắn để lại và nhìn trên bàn quyển công pháp kia.
Một thế giới mới bắt đầu...
....
Thái Hư Tông - Lăng Tiêu phong
-Sư tỷ, tỷ có thể đi nhanh lên một chút được không? Cứ lề mề như vậy thì khi nào chúng ta mới có thể đến nơi? Lần này tỷ mà còn trốn đi nữa thì sư phục nhất định sẽ đánh gãy chân đệ mất!
Người thiếu niên trẻ tuổi đi phía trước quay đầu nhìn về phía cô thiếu nữ đang đi phía sau mình cằn nhằn nói, trên gương mặt y cũng biểu hiện có chút lo lắng.
-Hừ, ngươi thừa biết ta từ nhỏ bị tật một chân, đi đứng không được thuận tiện mà còn bảo ta đi nhanh? Giỏi lắm, không cần cha ta đánh gãy chân ngươi, hiện tại ta đánh gãy chân ngươi trước.
Người thiếu niên kia nghe xong hoảng sợ, vội vã la lớn:
-Sư tỷ tha mạng, tiểu đệ lần sau không dám nữa....
Rõ ràng người này gan cũng không lớn lắm, tiếng "không dám nữa" của y vừa dứt thì phía trước cũng không còn thấy bóng dáng của y.
Thiếu nữ kia xì một tiếng, sau đó nàng nhìn xuống chân trái của mình thì thào:
-Nếu như chân ta không bị tật thì tốt biết mấy...
Càng nghĩ càng thấy bất công, cô thiếu dừng chân bên đồi nhìn mây mù sương trắng trôi nổi lơ lửng trước mặt hét lớn một tiếng:
-Tại sao ông trời lại bất công với ta như vậy, có giỏi thì làm cho ta gãy luôn chân còn lại xem!!!
Bỗng nhiên, lúc này mây đen kéo tới, từ trên trời xuất hiện một vòng xoáy, kèm theo đó là sấm vang chớp giật khiến cao tầng Thái Hư Tông cũng bị kinh động và không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, từ trên trung tâm vòng xoáy có vật gì đó rơi xuống, tốc độ rất nhanh.
-Áaaa
Cô thiếu nữ kia giật mình hét một tiếng, vì chân trái bị tật nên thân hình nàng đứng không vững và ngã ngửa ra phía sau.
Bóng ảnh này rơi xuống vừa trúng chân phải của nàng, tiếng rắc rắc giòn giã vang lên, lúc này ước nguyện của nàng xem như được thực hiện.
Chân còn lại của nàng cũng đã gãy.
Hết chương