Đao phong xung quanh hắn không có gì đáng ngại, với phòng ngự của Trần Tinh hiện tại dù đứng yên một chỗ thì cùng lắm cũng chỉ bị chém máu chảy đầm đìa mà thôi. Không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên Đao Trảm Thương Khung đang đánh tới thì lại khác, chiêu này Trần Tinh không thể không tránh.
Hoặc là...hắn ngạnh hám đón đỡ. Không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều, mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc mà thôi.
Trần Tinh quyết định thật nhanh, hắn nắm chặt trong tay Thiên Vẫn Thần Kiếm, mũi kiếm đặt bên hông động tác giống như võ sĩ đạo đang chuẩn bị rút kiếm.
Ánh mắt hắn rực cháy, linh lực từ trong bàn tay chảy qua thanh kiếm làm nó ánh lên một màu đỏ tươi.
Màu đỏ càng ngày càng trở nên đậm đặc rồi nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Hắn không muốn trốn! Hắn muốn xem liệu bản thân mình đang đứng ở đâu trên cái thế giới này.
-Phá!!!
Nương theo tiếng hét lớn, Trần Tinh rốt cuộc ra chiêu.
Không có kiếm thức, không hoa lệ, chỉ đơn thuần là rút kiếm và chém.
Ánh sáng chợt loé lên rồi chóng tắt. Kiếm mang cùng Đao mang giao nhau tạo hình chữ thập.
Đao Trảm Thương Khung của Thái Huyền Tử vẫn như cũ đánh tới Trần Tinh, nó không hề bị ngăn cản.
Hư không vết rách vẫn càng ngày càng mở rộng theo sau đao mang.
Tuy nhiên kiếm mang của hắn đã chém đôi đao mang, cho nên chiêu thức dù không bị phá nhưng Trần Tinh vẫn xem như an toàn vì đã làm lệch hướng của chiêu này.
Kiếm mang bị suy yếu tạo thành kiếm khí xẹt qua người Thái Huyền Tử, chính xác chỉ là xẹt qua một bên mặt ông ta tạo thành một vết thương nhỏ.
Vết thương không sâu nhưng cũng đủ đánh mặt Thái Huyền Tử.
-Một kiếm này ta trả lại ngươi một đao vừa rồi.
Trần Tinh hướng Thái Huyền Tử nhếch mép nói. Hắn mặc cho đao phong tuỳ ý chém trên người mình, ánh mắt vẫn như cũ tập trung trên người Thái Huyền Tử không dời nửa li, máu tươi nhiễm đỏ cả y phục cùng với những vết rách trên đó trông rất thê thảm.
Nhưng đây là dựa theo người khác nhìn hắn, còn bản thân Trần Tinh thì lại không sao, có Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh hỗ trợ, các vết thương chưa đầy s liền đã khép lại.
Có điều trên mặt hắn biểu hiện có chút hư thoát, vừa rồi hắn đã dồn gần / linh lực của mình vào trong đó.
Chuyện này là đương nhiên, khuyết điểm lớn nhất của Trần Tinh chính là linh thực mà thôi.
Tiên Nhân hơn tu sĩ ngoài linh lực ra còn có Pháp tắc, thế nhưng pháp tắc Trần Tinh có, còn về linh lực thì hắn không bằng Thái Huyền Tử /.
Không hư thoát mới là bất bình thường.
Một đường máu đỏ bên mặt, cộng thêm một bãi nước bọt khi nãy làm cho Thái Huyền Tử thật sự mất đi bình tĩnh vốn có.
Ông ta chẳng thèm quan tâm cái gì phong phạm Tiên Nhân nữa.
Đao Kiếm Thượng Nhân thiếu khuyết đi Kiếm thì xem như đã bị phế hết % lực lượng.
Trần Tinh cũng đã đoán ra điều này, nên hắn không ngu ngốc đưa ông ta Thiên Vẫn Thần Kiếm.
Hắn muốn một trận huyết chiến chứ không phải một trận chiến không cân sức, chênh lệch tu vi quá lớn là cản trở chính làm cho Trần Tinh không thể không làm như vậy, bên cạnh đó việc hắn không thể tự do di chuyển trên không trung do áp lực vô hình vô tình làm bất lợi thêm cho hắn.
Hoặc nếu không làm suy giảm thực lực của Thái Huyền Tử thì Trần Tinh chỉ còn cách bộc phát điểm kinh nghiệm trị mới có thể chiến thắng Thái Huyền Tử.
Tuy nhiên Trần Tinh sẽ không dễ dàng gì sử dụng con bài tẩy này.
Trần Tinh âm thầm tính toán, theo hắn thấy, hiện tại là lúc thích hợp để sử dụng lực lượng sở trường của mình.
Đó là Thể Chất! Bởi vì linh lực trong cơ thể có thôi động đến cạn kiệt cũng không thể làm gì được Thái Huyền Tử.
Ngoài ra, dựa theo biểu hiện mất bình tĩnh của Thái Huyền Tử sẽ tạo thêm điều kiện cho Trần Tinh tìm ta sơ hở của ông ta và tiến hành áp sát.
-Đoái Kim Lôi Thần Nộ!
Trần Tinh còn chưa làm ra hành động gì thì Thái Huyền Tử đã huy động cánh tay, bàn tay chỉ thiên miệng thì hét lớn.
Ngay lập tức bầu trời quang đãng bỗng dưng mây đen kéo đến che khuất quang minh.
Từ trên đỉnh đầu Trần Tinh dường như có một sức mạnh vô hình nặng nghìn cân xuất hiện đè nặng lên đôi vai hắn làm cho cơ thể hắn muốn di chuyển càng trở nên khó khăn.
Áp lực càng lúc càng lớn và diễn ra rất nhanh.
Bàn chân Trần Tinh cũng đã bị chôn sâu vào nên đất quảng trường.
Từ trong mây đen chớp chớp loé loé thứ ánh sáng màu vàng trông rất bắt mắt.
-Đùng đùng đùng đùng~
Sấm vang rung trời, và rồi cơn mưa tia sét nhắm thẳng Trần Tinh vị trí mà oanh tạc.
Cảnh tượng không thể nào nói lên thành lời, mỗi một tia sét tựa như một thanh kiếm sắc bén được nung nóng không ngừng "đâm" xuống.
-Hừ~
Trần Tinh hừ lạnh một tiếng, chiêu này tuy rất lợi hại nhưng chưa đủ để làm hắn khiếp sợ.
Xem ra Ngũ Hành Âm Lôi Quyết cũng không phải Thái Huyền Tử sáng tạo ra.
Dựa theo Ngũ Hành Âm Lôi Quyết mô tả thì chỉ cần dẫn động Âm lôi thông qua ánh mắt liền có thể khiến đối phương chịu thiệt thòi trong khi Thái Huyền Tử hiện tại cần phải sử dụng bàn tay của mình.
Có thể xem Ngũ Hành Âm Lôi Quyết như là một loại Đồng thuật hơn là một loại pháp thuật.
Hoặc có lẽ Thái Huyền Tử ngay từ đầu căn bản không dám dựa theo cách ghi trong sách để tu luyện mà đã tạo ra một môn pháp thuật khác.
Trần Tinh nhìn hàng nghìn hàng vạn "tia sét kiếm" chiếu thẳng mình mà đến, chưa đầy s những tia sét này sẽ "đánh" tới nơi này.
-Cút!!
Không có gì phải suy nghĩ, không hề tỏ ra chần chừ, Trần Tinh một quyền đấm ra.
-Rắc~
Hư không xuất hiện từng đạo vết rách nhỏ li ti, đây chỉ la do áp lực được tạo ra một cách đột ngột và lực bộc phát mạnh làm cho không khí không theo kịp chuyển động sinh ra hiệu ứng như vậy.
Còn về đấm đánh vỡ hư không thật sự thì Trần Tinh vẫn còn chưa đạt tới trình độ đó
-Oanh~ rắc rắc rắc~
Không khí bị thổi ngược lên trên tựa như đại pháo siêu âm làm cho các tia sét kiếm chia năm xẻ bảy mất đi tác dụng.
Thái Huyền Tử không tỏ ra bất ngờ gì nữa, ông ta tiếp tục hô lớn:
-Ly Hoả Diệt Chúng Sinh!
Lần này lại là một chiêu khác, Thái Huyền Tử vừa dứt lời thì bầu trời bỗng nhiên rực đỏ.
Nhiệt độ cũng tăng lên một cách nhanh chóng, từ trong mây đỏ xuất hiện càng ngày càng nhiều "miệng phun lửa".
Cột lửa hướng Trần Tinh mà đánh, số lượng cũng không hề thua kém tia sét kiếm vừa rồi.
Trần Tinh dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc chờ đối phương ta tay rồi mới phòng thủ, trong lúc Thái Huyền Tử ra chiêu thứ thì hắn cũng bật người lao về ông ta.
Thái Huyền Tử đứng cách vị trí Trần Tinh một khoảng không phải quá xa, cho nên Trần Tinh chỉ cần dùng Chỉ Xích Thiên Nhai liền có thể lập tức tiếp cận lão.
Chỉ là từ khi sử dụng Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thì xung quanh người Thái Huyền Tử cũng đã xuất hiện một vòng tròn hộ thân chứa đựng Âm lôi chi lực. Các tia sét mà tím không ngừng du tẩu bảo vệ ông ta.
Ngay cả hạt sỏi nhỏ vô tình tiếp cận phạm vi hộ thể này liền bị âm lôi xẹt qua biến nó thành tro bụi.
Trần Tinh càng nhìn hai mắt càng toả sáng, pháp thuật công thủ toàn diện này hắn nhất định phải học được, chỉ là không phải hiện tại.
Thái Huyền Tử vẫn giữ nguyên tư thế, ông ta tỏ vẻ không hề quan tâm đến hành động của Trần Tinh.
Có Âm lôi hộ thể, Thái Huyền Tử hoàn toàn không sợ cận chiến.
Khi khoảng cách chưa đầy m, dựa theo quán tính Trần Tinh chỉ cần vươn cánh tay ra thì tay hắn cũng sẽ biến thành tro bụi.
Thái Huyền Tử nhếch mép cười, lão ta không tin Trần Tinh có đủ can đảm "hy sinh" cánh tay để "đánh" mình.
Quan trọng hơn là người bị âm lôi quấn thân không phải chuyện nhỏ!
Có điều đầy chỉ là suy nghĩ của lão mà thôi. Trên thực tế Trần Tinh cốc quan tâm cánh tay bị tàn phá hoặc thân thể xảy ra chuyện gì.
Bên trong chiến đấu sinh tử không thể nghĩ nhiều như vậy.
Nụ cười còn chưa tắt, tròng mắt Thái Huyền Tử liền trợn to, bởi lão ta chứng kiến quyền đầu Trần Tinh đã đến trước mặt mình.
-Chết đi!!
-Phốc-Phốc~
Hai thanh âm liền tiếp vang lên, đầu Thái Huyền Tử bị Trần Tinh đánh bạo, cũng như cả cánh tay phải của hắn đều đã bị đốt thành tro bụi.
Đầu lâu bị bạo, tuy nhiên Thái Huyền Tử vẫn không chết, Tiên hồn ông ta vừa lúc thoát ra, khuôn mặt có phần kinh sợ, hai tay lão bắt đầu huy động, máu thịt từ bản thể lão chảy sang bắt đầu hình thành một cơ thể mới bao phủ Tiên hồn.
Đúng như câu nói Linh hồn bất diệt thì thân thể bất tử, hoặc ở đây thay bằng Tiên Hồn.
Chỉ là sau khi hình thành thân thể mới thì Thái Huyền Tử dường như đã rơi vào trạng thái suy yếu.
-Ngươi nhất định phải chết!!!!
Lão ta không dám cận chiến cùng Trần Tinh nữa, theo Thái Huyền Tử nhận định Trần Tinh nhất định bị điên, hy sinh một cánh tay của mình chỉ để giết chết đối phương.
Các cụ có câu Vua cũng thua thằng liều, về cơ bản Trần Tinh còn liều hơn cả thằng liều, như vậy thì làm sao đánh?
Ông ta gầm lên oán hận sau đó thân hình nhanh chóng vút trên trời cao trốn trong tầng mây.
Nhìn sơ trong co vẻ là Thái Huyền Tử đang chạy trốn, nhưng âm thanh lại vang vọng.
-Già La Hám Thiên Thủ!
Ngay khi âm thanh vừa dứt thì khuôn mặt Trần Tinh bỗng biến đổi, đây là lần đầu hắn tỏ vẻ như vậy.
Cảm giác cái chết đến càng lúc nàng gần, Trần Tinh trong lòng cũng gào thét.
Cơ thể hắn không thể nhúc nhích dù chỉ li, không phải vì hắn sợ mà là áp lực sinh ra quá lớn. Đến ngay cả ngọn núi giữ nơi này cũng đang lún xuống một đoạn.
Không khí tựa như ngưng kết, một bàn khổng lồ từ từ ló dạng, và "chậm rãi" rơi xuống.
Hết chương