Tiếu Thiên Minh nhìn tiểu thư của mình bộ dáng thật sự, tâm cũng trở nên đắng chát.
Trước đó dựa theo cảm nhận của Trần Tinh khi nhìn thấy "tiểu thư" này chính là tràn đầy thanh xuân sức sống.
Thế nhưng nếu bây giờ hắn chứng kiến bộ dạng của nàng hiện tại thiết nghĩ cũng không thể nào nghĩ đến từ thanh xuân đó nữa.
Mái tóc đen mượt trở nên trắng xoá, còn trắng hơn cả tuyết, gương mặt nhợt nhạt không có tí sức sống nào, nhất là da dẻ có phần nhăn nheo tựa như một bà lão hơn là một cô gái.
Nụ cười treo trên miệng cũng tắt hẳn không còn. Ánh mắt vui tươi cũng trở nên băng lãnh lạnh lùng.
-Không cần phải nhìn ta với ánh mắt đó, ta không muốn ai thương hại mình cả.
Giọng nói cũng không còn trong trẻo như lúc đầu, âm vang khàn khàn giống như bệnh nặng một dạng.
Tiếu Thiên Minh dự định nói thêm điều gì nhưng lời nói cũng không thể ra khỏi cửa miệng. Y trong lòng thở dài một hơi sau đó cũng điều khiển thuyền bay đi.
Người này không ai khác chính là con gái Ma Thiên Môn môn chủ, Hàn Thi Âm.
Nhắc đến nàng cũng nhắc đến bề dày cố sự, từ khi sinh ra Hàn Thi Âm đã sở hữu mái tóc màu trắng như tuyết nổi bật, điều này cũng là do thể chất đặc biệt của nàng mang đến, Thiên Sinh Âm Thể.
Thiên Sinh Âm Thể là một loại thể chất vô cùng đặc biệt, tác dụng lớn nhất của nó chính là làm đỉnh lô, không hơn.
Nếu là đỉnh lô sử dụng một lần liền hỏng thì không có gì đáng nói, đã gọi là Thiên Sinh liền mang một ý nghĩa khác.
Chỉ cần Hàn Thi Âm không chết, "đỉnh lô" liền trường tồn. Người nào "may mắn" sở hữu được đỉnh lô này sẽ tu luyện thần tốc, một đường hát vang không gặp bình cảnh.
Chính vì nguyên do đó, Hàn Thi Âm phải một mình lang bạt khắp trời Nam đất Bắc để tìm kiếm cách hoá giải Thiên Sinh Âm Thể này.
Nàng không thể không làm vậy, ngoài kia có rất nhiều kẻ bề ngoài đạo mạo lão quái vật đang ngấp nghía thể chất Thiên Sinh Âm Thể này của nàng.
Ngay cả cha nàng cũng tận lực che giấu hành tung của con gái mình, chỉ cần sơ suất, có thể Hàn Thi Âm sẽ phải nhận một kết cục sống không bằng chết.
Về nguyên do nàng xuất hiện ở đây chính là vì sau bao năm lang bạt nghe ngóng tin tức tìm cách chữa trị, rốt cuộc Hàn Thi Âm cũng đã biết được phương pháp đó.
Chính là Ngũ Hành Âm Lôi, chính xác hơn chỉ cần Hàn Thi Âm tu luyện được Âm lôi chi lực liền sẽ có thể tự chữa trị cho bản thân mình.
Nghe có vẻ mơ hồ bởi vì điều này nàng cũng không nắm chắc hoàn toàn, đây chỉ là hy vọng nhỏ nhoi của nàng trong "khốn cảnh" hiện tại mà thôi.
Bỏ qua những yếu tố này không đề cập đến, ngay từ đầu Hàn Thi Âm cùng Tiếu Thiên Minh tham dự Lục Tông Đạo Điển lần này cũng vì mục đích đó.
Cha nàng tu vi khủng bố, tuy nhiên lại không thể rời khỏi Bắc Hải Đại Lục một cách trắng trợn để bình định Nam Hoa Đại Lục được.
Thế giới này vẫn còn có tồn tại cao hơn để giữ gìn trật tự, đó chính là Tiên Môn.
Nếu không phải như vậy thì Hàn Thi Âm cũng không phải tự mình bươn trải.
Giả sử không có Thái Huyền Tử, Hàn Thi Âm sẽ thừa cơ lấy được Thiên Vẫn Thần Đao, có Thiên Vẫn Thần Đao liền có thể ăn chắc Tiêu Thiên Hầu sau đó đoạt lấy Thiên Vẫn Thần Kiếm, đừng quên sở trường của Tiếu Thiên Minh là dùng đao, lợi thế của hắn còn là có Huyết Mạch Linh Thể Đại Địa Hắc Hùng.
Một khi có đao lẫn kiếm liền công cuộc bình định Lục Tông liền sẽ dễ dàng hơn nhiều, thứ quan trọng Ngũ Hành Âm Lôi Quyết liền sẽ nắm trong tay.
Một công đôi chuyện, tuy nhiên người tính vẫn không bằng trời tính. Ai lại ngờ tới Thái Huyền Tử chẳng những không chết lại còn đúng lúc xuất hiện?
Hàn Thi Âm lúc này tâm cũng trở nên nguội lạnh, chuyến này trở về, ắt hẳn nàng cũng chỉ còn cách chấp nhận sự thật bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa.
Thiên Sinh Âm Thể đã bạo phát được tổng cộng lần, mỗi lần bạo phát tuổi thọ của nàng lại giảm đi năm.
Trong khi Hàn Thi Âm tu vi cũng không cao, vẻn vẹn sở hữu năm tuổi thọ Kim Đan viên mãn mà thôi.
Không phải tư chất nàng kém hoặc thể chất không cho phép, mà là tâm của nàng không yên, không thể chú tâm vào tu luyện cũng như thời gian nàng dành cho việc tìm kiếm phương pháp đã chiếm trọn tâm trí của nàng.
-Con đường của ta...chỉ đến đây thôi sao?
Hàn Thi Âm bùi ngùi thở dài thương tiếc cho số phận của bản thân, đứng bên mạn thuyền, bạch phát phất phơ trong gió ánh lên vẻ đìu hiu trầm lặng khi di chuyển qua các đám mây.
Đôi vai gầy cô đơn tràn đầy tử khí, gió thổi không hề lạnh nhưng tâm nàng từ lâu đã lạnh. Tiếu Thiên Minh càng nhìn càng cảm thấy thương xót, là người hiểu rõ nhất sự khổ sở của chủ nhân của mình, Tiếu Thiên Minh càng thêm bất đắc dĩ.
Y không lên tiếng an ủi hay nói thêm bất cứ điều gì, với thân phận chỉ là hộ vệ, Tiếu Thiên Minh không có quyền đó!
Những việc này Trần Tinh dĩ nhiên không biết, hắn hiện tại chỉ lo chữa trị thương thế của bản thân.
Mất đi cánh tay nhưng Trần Tinh lại cảm thấy càng phấn chấn, đích thân hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của Âm lôi lực lượng cho nên điều này lại làm Trần Tinh càng muốn học được Ngũ Hành Âm Lôi Quyết hơn.
Muốn luyện Ngũ Hành Âm Lôi Quyết điều đầu tiên cần phải có Âm Lôi chi lực, hiện tại trong cơ thể Trần Tinh đã có Âm lôi quấn thân.
Đây không phải xem như một việc thuận lợi sao?
Hắn không cần phải tìm một nơi chứa đựng âm lôi để hấp thu và dẫn động nó nhập thể nữa.
Tuy nhiên vẫn còn một việc cần phải xem xét lại, đó là việc Trần Tinh có dám tu luyện hay không, một khi thất bại thì hắn sẽ giống Cổ Mặc trở nên mù loà.
Dĩ nhiên Trần Tinh sẽ không như Thái Huyền Tử, tu luyện Ngũ Hành Âm Lôi Quyết từ Đồng Thuật trở thành loại pháp thuật "rẻ tiền" kia.
Phạm vi tấn công rộng nhưng bản thân khi thi triển thì lại trở nên bị động.
Pháp thuật như vậy thì cũng không cần thiết cho hắn lắm.
Trần Tinh không cần pháp thuật tấn công phạm vi rộng này, điều hắn hướng tới chính là uy lực cùng sự chớp nhoáng.
Chỉ cần đủ nhanh và đủ mạnh, kết hợp với yếu tố thể chất và sức hồi phục của hắn. Trần Tinh sẽ không ngán bất cứ ai dù cho kẻ đo là Thần hay là Tiên.
Nghĩ tới việc bản thân vẫn còn quá yếu, Trần Tinh cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn tiếc nuối bỏ ra điểm kinh nghiệm trị dự trữ biến nó thành linh khí để giúp cơ thể trở về trạng thái hoàn hảo.
Được linh khí dồi dào cung cấp, cánh tay phải của hắn nhanh chóng lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hồi phục.
Không dừng lại ở đó, Trần Tinh không do dự bắt đầu dẫn động Âm lôi từng li từng tí tiến vào đôi mắt theo chỉ dẫn ghi trên Ngũ Hành Âm Lôi Quyết.
Đoái Kim Lôi Thần Nộ, Ly Hoả Diệt Chúng Sinh, là hai môn pháp thuật tấn công mạnh nhất của Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, môn phòng thủ còn lại chính là Cấn Thổ Định Sơn Hà cùng Tấn Mộc Hộ Linh Vị. Riêng về Khảm Thuỷ Âm Lôi Hà chính là "nguồn" trung gian cung cấp Âm Lôi chi lực điều chỉnh giữa công và thủ.
Một môn Đồng Thuật công thủ vẹn toàn uy lực mạnh mẽ, Trần Tinh không biết đại năng giả nào có thể sáng tạo ra một môn pháp quyết thượng thừa như vậy.
Hắn cũng không truy tìm nguồn gốc của Ngũ Hành Âm Lôi Quyết mà bắt đầu bắt tay vào việc hấp thu luyện hoá Âm lôi lực lượng.
Âm lôi chi lực ngưng tụ từ bên cánh tay phải dần dần biến thành những "sợi" âm lôi li ti men theo kinh mạch ngưng tụ ở hai mắt của hắn.
Màu đen pha lẫn màu trắng bắt đầu xuất hiện những biến đổi đầu tiên.
Những đường tựa như tia sét bắt đầu lan toả ra làm mắt hắn ánh lên một màu tím trông rất bắt mắt cùng đầy rẫy mê hoặc.
Không biết có thành công hay không nhưng biểu hiện trên gương mặt của hắn đã trở nên rất "dữ tợn".
Là một người giỏi về việc "ăn hành", chưa từng nhíu mày một cái khi bị đao kiếm chém bị thương. Thế nhưng hiện tại Trần Tinh lại biểu hiện còn dữ tợn như thế đủ hiểu hắn phải chịu đựng đau đơn lớn đến nhường nào!
Hết chương