-Công tử xin chờ đã....
Bào Tịnh nhanh chóng đuổi theo, tốc độ Trần Tinh không tính quá nhanh nên chỉ trong chốc lát Bào Tịnh liền một lần nữa đứng trước mặt hắn.
Trần Tinh có hơi khó chịu nhìn nàng một chút.
Nữ nhân này bị thần kinh sao? Bản thân Trần Tinh tự nhận không phải xuất chúng gì, hơn nữa mình cũng không có bày ra tư thái hiên ngang bá khí gì. Cớ sao nàng luôn quấn quýt lấy không buông?
Gặp mặt số lần thì đếm trên đầu ngón tay, không ân cũng không tình. Trần Tinh dĩ nhiên là khó chịu.
Biểu hiện của Trần Tinh đều được Bào Tịnh không bỏ sót chút gì.
Nàng trong lòng thở dài một hơi
"Hắn thật lạnh lùng... Hay cơ bản là ta không lọt mắt hắn?"
Bào Tịnh miên man suy nghĩ nguyên nhân nhưng cũng không lâu lắm nàng liền lên tiếng
-Công tử, nô gia tìm đến người là vì việc hợp tác lần trước, không biết công tử nghĩ như thế nào?
Trần Tinh nghe vậy hơi hoà hoãn một chút, hắn nhìn nàng không mặn không nhạt đáp:
-Khoảng tháng nữa là Tông Môn đại hội, ngươi muốn ta đối phó đệ tử chân truyền? Không nói đến việc lợi ích hợp tác, sau khi hoàn thành, cái mũ giết đệ tử chân truyền ai sẽ gánh?
Lúc trước Trần Tinh cũng đã từng suy nghĩ đến vấn đề này cho nên hắn không động đến thành viên quan trọng của Lục Chỉ hội.
Bản thân hắn còn quá nhỏ yếu, hơn nữa thực tại luôn tàn khốc, công bằng sẽ không tồn tại.
Người khác giết hắn sẽ không một ai đứng ra hỏi tới, nhưng hắn giết người thì lại bị người hung sư vấn tội.
Cái này Trần Tinh đã thấu triệt, quy cho cùng vẫn là hắn chưa đủ mạnh đứng trên đầu người khác được.
-Về việc này thì công tử không cần lo lắng, nếu như sự việc thành công thì ta sẽ lập tức công bố hắn chính là người của Cực Lạc Cung phái tới gián điệp mọi việc liền sẽ được giải quyết.
Trần Tinh nghe xong trong lòng hơi động, Bào Tịnh nói một lời liền giải khai nghi vấn Trần Tinh.
Nàng có thể đạt tới trình độ này sẽ là một quả hồng mềm sao? Nếu không phải người nào đó tng trùng thượng não đắc tội nữ nhân này thì có lẽ sống thêm vào năm a.
Đáng tiếc là lực lượng sẽ mang tới cho người ta tự tin mù quáng.
Nhắc tới việc này, Trần Tinh cũng thuận miệng hỏi:
-Hợp tác có thể, ta cần đầy đủ thông tin của kẻ đó, kèm theo một điều kiện.
Bào Tịnh thở phào, nàng còn tưởng rằng Trần Tinh thật sự không có ý muốn trợ giúp nàng đây.
Nếu không phải nàng muốn sinh hoạt hiện tại, không muốn bị phá huỷ thì làm sao bị ép đến nước này?
Cùng lắm thì cá chết lưới rách mà thôi, nhưng kẻ kia mỗi lần nhìn thấy nàng thì giống như một con chó động dục một dạng.
Trong ánh mắt khi nhìn nàng chỉ có tham lam, dục vọng chiếm hữu, hận không thể đặt nàng dưới thân mãnh liệt trùng kích
Nghĩ tới thôi cũng khiến cho Bào Tịnh một trận buồn nôn, nàng kế thừa ý chí chính tông của Cực Lạc Cung, cho nên Bào Tịnh rất phản cảm thậm chí căm ghét Cực Lạc Cung của hiện tại.
Nếu không phải sư phụ đã khuất của nàng có ân to lớn thì Bào Tịnh thật sự nhất quyết rũ bỏ tầng quan hệ này, tự phế công pháp bắt đầu lại từ đầu.
Đây cũng là nguyên do mà Bào Tịnh nhìn Trần Tinh với ánh mắt khác thường, mặc dù có ý vị trêu đùa hắn, nhưng lại nhiều hơn vài phần nhu hoà.
Nàng hơi sửa sang suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói:
-Kẻ địch của chúng ta tên là Hạng Thiếu Tu, đệ nhị chân truyền đệ tử, chuyên tu Nguyên Âm Tá Pháp, một loại công pháp thải bổ cực kỳ tinh thâm, ngay cả những trưởng lão khác cũng không thể nhìn ra được tí đầu mối nào. Ngoài ra hắn còn tu luyện một vài đạo pháp khác trong đó phải kể đến Huyết Bạo Quyết, Hồn Quyết, pháp bảo thì có Toả Anh Kính, dùng để khoá chặt Nguyên Anh trực tiếp hạ xuống người khác chiến lực, Tán Hồn Phiên, trực tiếp đánh bay linh hồn ra khỏi cơ thể cực kỳ khó đối phó. Đặc biệt nhất là hắn có một khoả thần bí hạt châu có thể rút lấy khí huyết của người khác quỷ dị khó phòng.
Trần Tinh nghe Bào Tịnh kể rõ đầu đuôi liền rơi vào trầm tư.
Hắn không lỗ mãng khinh thường bất kỳ đối thủ nào.
Đặc biệt là đối thủ có tu vi cao hơn bản thân nhiều lần.
Mặc dù chưa thực sự chứng kiến Hạng Thiếu Tu sử dụng các chiêu số pháp bảo, tuy nhiên nghe Bào Tịnh khái quát pháp bảo Trần Tinh thoáng cái liền yên tâm.
Đối mặt với Trần Tinh, những công kích chuyên về Nguyên Anh hay linh hồn toàn bộ phải quỳ. Bởi vì hắn có một kiện Huyết Long Giới Chỉ chuyên khắc chế những pháp bảo loại này.
Vấn đề còn lại là viên thần bí hạt châu gì đó. Cho nên Trần Tinh đang nghĩ cách.
Tu Tiên tu sĩ không phân chính tà, tất cả đều có sở thích sử dụng pháp bảo công kích người khác. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ.
Trần Tinh đã đối mặt với Địa Tiên Thái Huyền Tử, với Luyện Thi sĩ Thi Quỷ Lão Nhân, cả hai đều thuộc về trường phái công kích khác nhau.
Chân chính người dựa vào pháp bảo công kích Trần Tinh chưa hề giao thủ.
Hắn luôn hỏi bản thân là, vì sao bản thân mình chỉ là Nguyên Anh chưa viên mãn liền đã giết được Địa Tiên.
Bỏ qua vấn đề thể phách có phần cường đại cùng tốc độ nhanh ra còn nguyên nhân nào khác?
Chẳng lẽ tu sĩ tu Tiên thật sự yếu đuối như vậy sao? Quả hồng mềm một dạng tuỳ tiện bóp một thoáng lền mềm nhũn?
Phải biết trên Nguyên Anh còn có nhiều cảnh giới. Nào là xuất khiếu, phân thần, hợp thể, độ kiếp, đại thừa, Tán tiên. Sau đại cảnh giới mới đến Địa Tiên cấp bậc. Đây là còn chưa kể đến các cảnh giới nhỏ.
Cho nên câu hỏi mà Trần Tinh đưa ra phải cân nhắc kỹ càng lại.
Thế nào là xuất khiếu? Thế nào là phân thần? Đối với Trần Tinh đo là còn quá xa xôi. Nhưng đối với Địa Tiên đã trải qua nhiều hơn thế.
Ắt hẳn sẽ phải có diệu dụng gì đó nên mới được phân ra thành đại cảnh giới.
Trần Tinh miên man suy nghĩ, Bào Tịnh thì nhu thuận đứng một bên quan sát. Đôi con người trong suốt càng nhìn Trần Tinh càng cảm thấy bản thân mình trầm luân trong đó.
Bất tri bất giác nàng bị Trần Tinh thu hút. Điều này Trần Tinh không hề biết, Huyết Long Thần Vương chưa từng nói cho hắn tác dụng phụ khi tu luyện Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh hoặc chính là bản thân Huyết Long Thần Vương cũng không biết.
Đó là một loại thu hút người khác giới khí chất, Trần Tinh không cần làm gì cũng có thể khiến nữ nhân phải chú ý mình thêm vài lần. Nếu lâu ngày tiếp xúc không tạo ra đối phương phản cảm quá liền sẽ có được hảo cảm đối phương.
Nữ nhân nếu không phải cấp bậc nữ vương lạnh lùng trong xương cốt nhất định sẽ chết sống vì hắn.
Đây chính là ưu điểm cũng như nhược điểm của Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh. Đừng quên, môn công pháp này cực kỳ thâm ảo, thuộc về Âm Dương chính tông đại đạo. Nhược điểm cũng là vì thế mà sinh. Một khi chủ tu công pháp này rồi ắt hẳn phải bị ràng buộc cùng nữ nhân. Càng nhiều nữ nhân sẽ càng tốt hay sao? Đặc biệt là nữ nhân đẹp, cho dù có chủ hay vô chủ đều sẽ đưa đến một số phiền phức.
-Trên mặt ta có dính gì sao?
Trần Tinh phục hồi lại tinh thần nhàn nhạt liếc Bào Tịnh.
Bào Tịnh bị Trần Tinh hỏi vậy gò má liền đỏ ửng, xuân tâm đại động. Nhưng thoáng cái liền trở lại bình thường.
Bào Tịnh thấy mình thất thố cũng không trả lời Trần Tinh mà hỏi:
-Công tử thấy thế nào? Nếu được nô gia sẽ nghĩ cách thiết trí bẫy rập.
Trần Tinh thủ thế ngăn cản nàng, hắn lạnh nhạt nói:
-Ngươi đừng quên lời vừa rồi ta nói, ngoài tài nguyên đã đề cập trước đó ta còn có một điều kiện nữa!
Bào Tinh hơi sửng sốt một chút, từ trong giọng điệu của Trần Tinh có thể nghe ra ẩn ý là hắn nhất định sẽ tham gia việc này.
Nghĩ tới đây Bào Tinh trên mặt hồng hà một mảng tựa như một tiểu nữ sinh thẹm thùng bộ dáng
-Nô gia còn có thể cho không công tử, chỉ là một điều kiện thì lại xá gì? Công tử cứ việc nói, nô gia nhất định sẽ không có ý kiến.
Nếu lúc trước Bào Tịnh phần trêu đùa, phần ý vị, thì hiện tại đã không còn ý tứ trêu đùa nào nữa.
Bào Tịnh cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại như vậy? Có lẽ là do nàng cô đơn quá lâu chăng?
Trần Tinh trong lòng phát sầu, hắn chỉ muốn mắng lớn một tiếng, người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Khôn đầu không thấy chỉ thấy toàn rắc rối, hắn đi một vòng liền rước lấy thuốc cao da chó, có nói thế nào nàng cũng không từ bỏ.
Chả lẽ thật sự thu nàng làm nha hoàn ấm giường hay sao?
Trần Tinh trong lòng thở dài một hơi, ý nghĩ này cũng không tệ, tuy hắn không có ý với Bào Tịnh nhưng thực lực nàng cũng không sai, nếu thu làm thuộc hạ thì là một chuyện tốt.
Tuy nhiên vấn đề này không vội, tạm gác lại thời gian tìm hiểu.
Người sống càng lâu, diễn kỹ càng sâu. Đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối không phải dễ dàng phân biệt như vậy.
Bởi vậy mới có câu, đường dài mới biết sức ngựa, hoạn nạn mới biết chân tình.
Tất cả đều có chân lý riêng của nó. Trần Tinh không phải loại người gặp gái mắt liền sáng, hắn đã qua cái thời kỳ không biết suy nghĩ đó.
Hoặc đúng hơn lúc trước hắn thu nhiều như vậy nữ nhân, có ở dị giới, có ở huyễn giới đều có một điểm chung là Trần Tinh vừa mới thu được sức mạnh, dù ở huyễn giới la do phong ấn trí nhớ nhưng không thể phủ nhận người khi đạt được lực lượng liền sẽ đòi hỏi cao xa hơn.
Hết chương