Trần Tinh đương nhiên sẽ không mở miệng giải thích bất kỳ điều gì, ma khí? Nực cười, hắc khí còn ở đẳng cấp cao hơn cả ma khí. Nó là sự kết hợp của tà khí, ma khí, âm lôi chi lực, kể cả sát khí và oán khí...
Hắc khí đại biểu cho những thứ dơ bẩn nhất sâu bên trong nội tâm của con người, là tham vọng mà ngay cả bản thân họ có khi còn không nhận ra hoặc đã nhận ra nhưng không thừa nhận. Gọi nó là ma khí cũng không sai, nhưng không đầy đủ, Trần Tinh đặt cho nó một cái tên khác, gọi là Nghiệt, bởi vì đây không đơn thuần chỉ trưng cho có, nó còn là một loại thần thông khác loại công thủ toàn diện.
Người khác độ kiếp sợ tâm ma quấy phá, Trần Tinh độ kiếp thì không cần quan tâm đến cái gì gọi là tâm ma. So với Nghiệt, tâm ma chỉ xứng đáng là một con kiến mà thôi. Cái mà Trần Tinh e ngại, không gì khác là việc bản tâm không đủ kiên định, dễ dàng thay đổi dẫn đến tính cách biến chất.
-Hắn vậy mà có thể phóng xuất ma khí? Chẳng lẽ hắn là yêu nghiệt phương nào diễn hóa thành hình người?
người trố mắt nhìn Trần Tinh, một trong số họ đưa ra suy đoán. Lão đại nhìn người huynh đệ của mình sau đó đứng ra lớn tiếng quát:
-Yêu nghiệt phương nào? Dám cả gan trà trộn vào nhân loại chuyện tình?
Trần Tinh lười để ý đến, hắn khoan thai thu hồi Nghiệt của mình, đồng thời liếc nhìn Cổ Thanh Thanh, ánh mắt tựa như muốn nói:
“Còn không nhanh chóng giải quyết?”
Cổ Thanh Thanh giật mình một cái hồi phục lại tinh thần, nàng đồng dạng cũng khiếp sợ không thôi, nhưng nàng lại không dám đưa ra suy đoán lung tung.
Nghe được tiếng là hét của đại hán kia, Cổ Thanh Thanh lấp tức máu nóng sôi trào, dù sao đi nữa, nếu chưa làm rõ tình huống cụ thể mà đã buông lời xúc phạm Trần Tinh, Cổ Thanh Thanh tuyệt đối không cho phép!
-Nạp mạng đi! Hỏa Mãng Liêu Nguyên!
Cổ Thanh Thanh linh lực điên cuồng vận chuyển, song đao chẳng hề rời tay, ngọn lửa bùng lên dữ dội, không những thế, ngay cả khuôn mặt nàng cũng xuất hiện hoa văn mãng xà đang rực cháy. Tóc đen cũng biến thành ngọn lửa bập bùng trông rất bắt mắt.
Trên trán nàng cũng lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi, mồ hôi xuất ra không phải do nhiệt độ tăng cao mà là do nàng đã dốc toàn lực vào một kích này.
Cả thân người Cổ Thanh Thanh nhanh chóng xoay tròn, tựa như một cỗ máy cắt, không ngừng chém vào khoảng không.
Tích tắc, một hỏa trụ khổng lồ cháy lên, hỏa trụ biến thành Mãng Xà dài cả chục trượng, nó nhanh chóng lượn vòng bao vây đám người vào trong, ánh mắt nó lóe lên thứ ánh sáng khiếp người sau đó trương ra miệng rộng hung ác lao tới.
Cả người thấy thế biểu tình thoáng cái trở nên kinh hoảng, ngọn lửa bốc lên hừng hực như thiêu cháy bọn họ một dạng, cảm nhận sức nóng từ bốn phương tám hướng đánh úp tới, nguyên bản đắc ý lúc trước hiện tại không sót một chút gì.
Đại hán tay cầm bát đậu có chút hoảng sợ, tay chân luống cuống vội vàng vung ra một nắm đậu và bấm pháp quyết, đậu kia biến thành mộc lang hung hăng lao tới.
Lão đại trừng con mắt như muốn nứt ra, miệng quát:
-Lão tam, ngươi là bị ngu sao!!! Mau thu hồi pháp thuật!
Lão tam bị quát một cái liền giật mình, hắn muốn hỏi tại sao nhưng những lời ấy chưa kịp thốt lên liền vội vàng nuốt vào trong, đám mộc lang gặp hỏa mãng liền như rơm rạ một dạng, bén lửa liền cháy, thứ còn sót lại cũng chỉ là than cốc bốc mùi kia. Lão tam lập tức tiếp tục phun ra một ngụm máu, sắc mặt hôi bại đứng đấy không thể làm gì, chiến lực xem như phế bỏ.
Hỏa mãng không hề dừng lại, lão đại thấy thế cũng không nghĩ nhiều, trong tay phiến quạt điên cuồng huy động, không khí lập tức phát sinh vù vù thanh âm, hỏa mãng như gặp trùng kích không thể tiến thêm mà gắng sức chống cự.
người còn lại ngoại trừ lão tam lập tức trợ uy, bọn họ ăn ý tế ra pháp pháp bảo của mình, thanh phi kiếm thừa hỏa tường yếu đi liền xuyên qua đám lửa này và nhắm ngay Cổ Thanh Thanh đâm tới.
Cổ Thanh Thanh đang gắng sức chèo chống hỏa mãng, làm sao có khả năng chống chọi thanh phi kiếm cùng một lúc cho được?
Đây là sự chênh lệch, mặc dù nàng đã cố gắng hết sức, nhưng đối mặt với người này nàng vẫn ở thế yếu hơn.
May mắn là ở đây còn có một Trần Tinh đang đứng nhìn xem tất cả, thần thông Hư Không Tạo Vật nương theo ý niệm liền diễn hóa thành một viên bi sắt và được Trần Tinh nắm trong tay.
Trần Tinh lấy tốc độ chớp mắt cong ngón tay búng ra, viên bi xé gió xuyên thủng thanh phi kiếm khiến nó không ảnh hưởng đến Cổ Thanh Thanh.
Cổ Thanh Thanh thấy thế tâm tình triệt để buông lỏng, có Trần Tinh nàng liền không cần e ngại vấn đề phòng ngự.
Tuy Trần Tinh mục đích là xem biểu hiện cũng như sức chiến đấu của Cổ Thanh Thanh, thế nhưng Trần Tinh làm sao không biết để nàng đối phó một lúc người là chuyện bất khả thi?
Nếu không ra tay trợ giúp về mặt phòng ngự, Cổ Thanh Thanh có cái mạng cũng không đủ chết, thử hỏi làm sao còn có thể giải quyết đám người này cơ chứ?
Cả người thấy cảnh tượng như thế sắc mặt liền khó coi vô cùng, một người trong đó vội vàng hỏi ý kiến:
-Làm sao đây lão đại, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa chúng ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ, hay là liều mạng chia nhau chạy? Sống người nào hay người đó, người sống trở về báo cáo chủ nhân trả thù cho chúng ta?
Cả đám người nghe vậy, bên trong ánh mắt liền lóe lên, bọn họ không nói gì nhưng trong lòng thì không biết, thử hỏi ai nguyện ý chịu chết?
Bọn họ bề ngoài xưng huynh gọi đệ nhưng liệu trong lòng có phải cũng nghĩ như thế? Có thể là phải, có thể là không.
Điều này không chắc.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, người chết đi sẽ mãi mãi rời vào quên lãng, người còn sống thì vẫn như cũ sống tiếp.
Hai chữ huynh đệ lúc nào cũng thế, rẻ mạt một cách khiến Trần Tinh cảm thấy phát tởm. Luôn miệng thề thốt không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nếu chết thì cùng ngày cùng tháng cùng năm, thế sao trước giờ chẳng thấy ai chứng kiến huynh đệ mình chết đi mà rút đao tự sát chết cùng?
Có mấy người có thể vì huynh đệ mình vào sinh ra tử không tiếc mạng sống?
Vẫn là có, nhưng lại rất hiếm.
Điều quan trọng là làm sao để nhận ra đâu là chân tâm thật ý, đâu là hư ảo giả dối?
Cả người trong lòng đều mang tâm sự riêng, trong phút chốc không ai lên tiếng, chỉ có lão đại là đang gắng gượng chèo chống hỏa mãng.
-Nhị đệ nói không sai, chúng ta ở lại đi chỉ có một con đường chết, nếu chia nhau chạy có thể còn có người sống.
Nghe lão đại nói vậy, mấy đại hán khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lão đại một bên chống chọi, một bên đưa ra giải pháp.
-Nhị đệ, ngươi tốc độ nhanh nhất, một lát nữa ngươi mang theo tam đệ chia nhau chạy, hiểu không?
Đại hán kia nghe xong, trên mặt có phần không nguyện ý, thế nhưng hắn không thể phản bác được, nếu từ chối điều này đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ trở mặt.
Thứ mà bọn họ nghĩ đến lúc này chính là thoát đi, sau đó tìm chủ nhân báo cáo tình huống.
người bọn họ tìm đến Cổ Thanh Thanh là có chủ ý, mục đích là gì và chủ nhân bọn họ là ai thì không biết.
Cả người còn sống riêng phần mình chuẩn bị, Trần Tinh nhìn cũng chẳng muốn, dư quang chỉ tùy ý quét qua trên người đại hán gọi lão tam kia.
Tát Đậu Thành Binh là một môn thần thông không phải ai cũng học được, Trần Tinh từ lâu đã hiếu kỳ đến những pháp thuật loại hiếm thấy này. Mặc dù có thể không trợ giúp gì được hắn trong chiến đấu, nhưng có lẽ nó sẽ công dụng trong một trường hợp khác thì sao? Dù sao không có pháp thuật nào là phế thải cả. Chỉ là mục đích sử dụng khác nhau mà thôi.
-Chạy!!!
Lão đại hét lớn một tiếng, cả đám người nghe được hiệu lên lập tức tung người chia nhau như đã bàn bạc trước đó.
Cổ Thanh Thanh có chút giật mình không biết xử lý thế nào cho phải, nàng không muốn để ai chạy thoát cả. Việc này Trần Tinh sẽ hay không vì thế mà có ấn tượng xấu với nàng?
Phải nói nữ nhân một khi bị chìm trong bể tình rồi suy nghĩ dù có sáng suốt ra sao đi nữa, cũng chỉ xoay quanh hình ảnh trong đầu mình nghĩ tới mà thôi. Cổ Thanh Thanh cũng không khác là bao.
Tuy nhiên lúc này, đại hán lão đại đột nhiên một chưởng vung ra, chưởng ấn đánh trúng phần ngực lão nhị khiến hắn đang cấp lão tam chạy trốn thoáng cái từ trên không ngã xuống, sắc mặt trắng bệch không làm gì được.
Ngọn lửa tùy ý quét qua, lão nhị cùng lão tam lập tức kêu là thảm thiết:
-Aaaa!
-Lão nhị, ngươi cùng lão tam đi thôi, chúng ta sẽ nói với chủ nhân báo thù cho các ngươi.
Lão đại cười gằn, giọng nói truyền tới, thân hình vẫn như cũ không dừng lại chút nào mà liều mạng thoát đi.
Trần Tinh hơi nhíu mày một cái, chủ nhân? Đám sâu kiến này còn có chủ nhân? Xem ra hắn không thể để bọn họ còn sống mà rời khỏi nơi này rồi.
Hết chương