Tiếng quát phẫn nộ của Nghiêm Tung mười phần vang dội truyền khắp đại sảnh. Không ai là không nghe thấy, mọi người đều im thinh thít không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Đến hô hấp bọn họ còn tận lực áp chế, sức ép từ Địa Tiên mang đến là quá lớn, bọn họ thật sự không dám có hành động lỗ mãng gì cả.
Tuy nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ.
-Trưởng lão thì thế nào? Lợi hai lắm sao?
Giữa đại sảnh không một tiếng động, Trần Tinh tiếng nói nhàn nhạt vang lên.
Âm thanh bình thản không nhận ra hỉ nộ.
Thế nhưng, âm thanh này không khác gì một tiếng nộ hống quát tháo như thế.
Giọng điệu bình thản nhưng lại cực kỳ chói tai, mọi người nghe thế tựa như ai đó dùng chuông đồng kề sát bên tai rồi gõ vang một cái như thế.
Bọn họ chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, màng nhĩ như bị xé toạc ra, những suy nghĩ khác đều bị lấn át bởi lời lẽ vừa rồi của Trần Tinh.
Hắn nói cái gì?
Trưởng lão lợi hại lắm sao?
Ông trời của ta, hắn đây là muốn chết tiết tấu hay sao?
Mọi người đánh cái rùng mình, không tự chủ được lén lút tránh đi thật xa Trần Tinh.
Địa Tiên nổi giận, há có thể bình thường. Nếu không mau trốn, một hồi bọn họ sợ là sẽ bị vạ lây.
Nghiêm Tung đôi mắt cũng mở thật lớn, ông ta nghe vậy trong lòng nộ hoả sùng sục sôi.
Đã bao nhiêu năm rồi không ai cả gan nói với ông ta như thế. Nguyên bản trưởng lão đức cao vọng trọng. Thế mà hết đệ tử chân truyên rồi đến đệ tử nội môn bình thường dám dùng lời lẽ như thế để nói với ông ta.
Như vậy thì trưởng lão dùng để làm gì? Uy nghiêm của trưởng lão còn đặt ở đâu? Mặt mũi của ông ta phải bị mất hết hay sao?
Nghiêm Tung hận cũ nộ mới cứ thế tựa như quả bomb bùng phát.
Địa Tiên khí thế bành một tiếng từ thể nội toả ra khắp bốn phía. Cả đại sảnh ai nấy đều cảm thấy áp lực đè nặng không thôi.
Mặc dù bọn họ đã đứng thật xa, thế nhưng Địa Tiên khí thế vẫn là quá sức Tán Tiên có thể gánh chịu.
Nghiêm Tung làn da trướng đỏ, có thể thấy được ông ta thật sự đang rất giận dữ.
Quả nhiên, Nghiêm Tung muốn dùng khí thế khuất nhục Trần Tinh, tạo dựng uy nghiêm cho mình.
Ông ta dồn tất cả khí thế đè ép Trần Tinh rồi lớn tiếng quát:
-Quỳ xuống cho ta!!!
Kình khí từ trên người Nghiêm Tung ùng ùng kéo tới. Mọi người còn có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng cao hơn so với bình thường.
Đây không phải là tưởng tượng mà thật sự nhiệt độ đang tăng cao như thế.
Nghiêm Tung thân người được bao phủ bởi ngọn lửa màu đỏ tươi đang hừng hực cháy. Ai nấy nhìn vào không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Nghiêm Tung là luyện đan sư, đối với hoả diễm tạo nghệ cao là việc bình thường. Điều đáng nói ở đây là hoả diễm của ông ta tựa hồ không phải là pháp thuật mà là một loại thần thông nào đó.
Pháp thuật và thần thông là khác nhau, mặc dù cả hai đều có sự tương đồng nhất định. Nhưng xét về mặt lợi hại thì pháp thuật lại thua xa thần thông.
Gọi là thần thông tức không phải ai cũng có thể sở hữu. Cũng giống như thần thông Hư Không Tạo Vật của Trần Tinh như thế.
Không phải muốn học là học, muốn tu luyện liền tu luyện. Đối với việc này, không thể phủ nhận hệ thống thật sự rất cần thiết khi hắn còn nhỏ yếu.
Còn bây giờ sao?
Hệ thống còn cần thiết hay không thì chưa biết, nhưng có thể chắc chắn rằng Trần Tinh không còn nhỏ yếu như trước nữa.
Hắn đã mạnh lên, đã có sức tự vệ. Hiện tại, ngay lúc này, đối với sức ép từ Nghiêm Tung mang đến, Trần Tinh chỉ là lắc đầu một cái.
Nghiêm Tung suy cho cùng vẫn là phổ thông Địa Tiên. Xem ra đạo thống của hắn cũng không phải trọn vẹn.
Phổ thông Địa Tiên chỉ mạnh hơn Tán Tiên viên mãn một ít mà thôi. Nếu có Huyết Mạch Linh Thể thì chiến lực có thể cùng Trần Tinh dây dưa mấy phút.
Trần Tinh lúc này cũng đã hiểu rõ, vì sao Tiên giới lại kiêng kỵ những ngươi phàm nhân này như thế.
Cùng một hệ thống tu luyện, thế nhưng đạo thống lại khác nhau, dẫn đến thực lực cùng cấp chênh lệch là vô cùng lớn.
Điều này có ý nghĩa to lớn đối với Trần Tinh, nếu hắn hiểu được điều đó. Về mặt tu vi của hắn sẽ có bước tiến mạnh mẽ. Chiến lực cũng sẽ đạt được tầm cao mới.
Những viẹc này hiện tại đề cập đối với Trần Tinh còn quá xa vời, ý nghĩ như thế chỉ loé lên một cái rồi cũng biến mất.
Trần Tinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Tung không nói, cũng như không có hành động nào cả. Hắn nhẹ xoay người mặc kệ ông ta đi về phía thanh niên kia.
Nhiệt khí dường như không hề ảnh hưởng đến Trần Tinh một chút nào. Hắn cước bộ trấn định thong dong, nhàn nhã như đi dạo như thế.
Cả đại sảnh yên ắng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân lộp bộp của Trần Tinh.
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liếc nhìn nhau. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Từ trong ánh mắt của bọn họ có thể hiểu được, trong lòng những người này muốn hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra? Nghiêm Tung trưởng lão là đang làm sao?"
Đối mặt với Địa Tiên, không ai có thể tin rằng Trần Tinh lại có thể nhàn nhã đi dạo như thế.
Nghiêm Tung cũng là giật mình, trong lòng có chút khiếp sợ nhìn lấy Trần Tinh. Ánh mắt chăm chú sắc bén chiếu rọi thân ảnh Trần Tinh như muốn điều tra hư thực của hắn.
Thế nhưng ông ta nhìn suốt giây thời gian vẫn không thể rõ ràng. Khí tức Trần Tinh vô cùng phù phiếm, nhỏ đến mức chỉ là Nguyên Anh kỳ như thế.
Nội môn đệ tử lúc nào xuất hiện Nguyên Anh?
Do đó, Nghiêm Tung lại càng khẳng định Trần Tinh sở hữu một môn bí pháp nào đó che giấu tu vi.
"Hắn vậy mà không sợ ta!"
Nghiêm Tung suy nghĩ ấy loé lên liền không cách nào vứt bỏ. Trần Tinh biểu hiện quá mức trấn định.
Hắn là từ đâu tự tin như vậy?
Nghiêm Tung nguyên bản còn kiêng kỵ Trần Tinh, ông ta do dự có nên hay không ra tay thì Trần Tinh cũng đã đi đến trước mắt thanh niên này.
Đừng nhìn Nghiêm Tung bề ngoài hung ác nghiêm nghị. Nhưng thật chất ông ta cũng là một người nhát gan sợ chết.
Sợ chết đã là thiên tính của con người, ăn sâu vào cốt tuỷ như thế. Đã có cơ hội sống ai lại muốn chết đây?
Trừ những trường hợp bất khả kháng cùng bất đắc dĩ mới cùng người khác liều mạng. Còn hiện tại thì Trần Tinh cùng ông ta cái gì xích mích va chạm đến mức không chết không thôi hay sao?
Dĩ nhiên là không, không phải ai cũng ngu ngốc, trước khi hiểu rõ thực lực đối phương mà tuỳ tiện ra tay.
Trần Tinh đi đến trước người thanh niên khoảng m thì dừng lại một chút.
Mọi ánh mắt từ đầu tới cuối đều tập trung lên người Trần Tinh cùng Nghiêm Tung. Không ai để ý rằng người thanh niên này biểu hiện dị thường.
Đối mắt hắn nhìn Trần Tinh từng bước đi đến, rõ ràng ánh mắt bên trong không hề che giấu ý nghĩ chạy trốn.
Thế nhưng cả người dường như là bị khống chế như thế, không thể động đậy dù là một li.
Trần Tinh động tác không chần chừ, tay phải giương lên chụp vào thiên linh cái đối phương.
Cũng chính lúc này, Nghiêm Tung không còn lựa chọn nào khác, ông ta buộc phải ra tay.
Bởi lẽ nếu để Trần Tinh trước mắt mọi người như vậy mà hạ thủ, sau này ông ta liền thật sự không còn chỗ đứng nữa.
-Làm càn!
Nghiêm Tung nộ hống, linh lực cơ thể ầm ầm chảy xuôi. Ông ta vốn dĩ dự định tung ra một chưởng nhằm ngăn cản cùng điều tra hư thực Trần Tinh thế nào.
Chỉ là Nghiêm Tung khi chứng kiến ánh mắt của Trần Tinh thì không khỏi rùng mình dựng lại động tác.
Ánh mắt toả ra nồng đầm tử mang, kinh khủng không thôi. Nguyên lai Trần Tinh đã âm thầm vận dụng Tử Cực Ma Đồng, đồng thời hắn cũng gia trì sát khí vào trong đó.
Một ánh mắt đủ để chấn nhiếp quần hùng, khiến Nghiêm Tung thân thể cứng đờ, mồ hôi lạnh ứa ra như thác đổ.
Ông ta tựa như rơi vào địa ngục một dạng, xung quanh không ngừng vang lên ảo tưởng vạn quỷ gào thét. Cảnh tượng dị thường hãi hùng khiếp vía.
Trần Tinh không còn hứng thú, hắn xoay người nhanh chóng chụp vào đầu người này.
-Bành~
Đầu lâu bạo tạc, không khác gì người thứ nhất là mấy. Tựa như một cái bẫy đã được lập trình sẵn sàng như thế. Chỉ cần Trần Tinh đụng vào bẫy rập liền kích hoạt.
Hết chương